Trước đó Long Thiên đã tìm được thông tin từ chỗ cô Tiền, quan hệ của Thái Chí Hành cũng các bạn tương đối ổn, chủ yếu là bởi thành tích của Thái Chí Hành tốt, cho bọn họ chép bài. Bây giờ nhìn lại, có thể cô Tiền đã sai rồi.
Long Thiên nghĩ lại một lần tất cả mọi chuyện từ lúc khai giảng đến bây giờ, phát hiện Thái Chí Hành lúc nào cũng chỉ có một mình, ăn cơm một mình, làm bài một mình, ngay cả trong tiết thể dục cũng chẳng có ai hợp tác.
Mới bắt đầu, hắn cho là Thái Chí Hành thích ở một mình, thế giới của học sinh giỏi học sinh học dốt không hiểu được, cho nên Thái Chí Hành lúc nào cũng đơn côi, Long Thiên cũng quen sống một mình rồi, nên hắn tưởng Thái Chí Hành cũng giống hắn.
Thế nhưng với tình huống bây giờ, Long Thiên hủy bỏ suy nghĩ của bản thân.
Thái Chí Hành là học sinh giỏi, thành tích học tập xuất sắc, cho nên không hợp với đa số người, tất cả mọi người cho là hắn chỉ cần học thôi, trong thế giới của cậu nhóc chỉ có học và học, là một con mọt sách, ngoại trừ chép bài tập ra, thì chẳng còn ai chơi với cậu nữa.
Mà Thái Chí Hành quả thực cũng không dung nhập được, người xung quanh ai cũng đều mải chơi mải vui, mải tìm kiếm tình yêu, mải thu buồn đông khổ, mà cậu, biết bây giờ chuyện cần làm nhất chính là chuyện học.
Thế nhưng cậu cũng rất muốn có bạn, ai ai cũng có bạn, để cùng chơi với nhau, cùng nhau đi ăn cơm, ngoại trừ cậu.
Trên thực tế, chẳng ai bắt nạt cậu, chẳng qua cảm thấy, không có điểm gì chung, không chơi với cậu mà thôi, Thái Chí Hành lại rất khổ sở, cậu khổ sở vì không có bạn, không ai hiểu được cậu, thậm chí trong lúc các bạn bàn về game, cậu vẫn chẳng biết gì.
Cậu rất hoang mang, vừa khát vọng có bạn chơi, vừa biết mình và họ khác nhau, bọn họ không tiếp nhận cậu, cậu muốn bài xích, nhưng cũng muốn dung nhập.
"Em thật sự thích chơi game sao?" Long Thiên đột nhiên có một suy đoán, "Hay là nói, chỉ vì tất cả mọi người ai cũng đang chơi game, nên em cũng muốn chơi?"
Thái Chí Hành: "..."
"Thầy nói đúng rồi?"
Thái Chí Hành lại bắt đầu im lặng đại pháp, chỉ là ngón tay thi thoảng lại chọt tới chọt lui màn hình điện thoại, xem ra là Long Thiên đã đoán đúng.
Long Thiên cũng không gấp, nếu Thái Chí Hành không muốn nhắc, hắn cũng sẽ không hỏi, mà chuyển sang đề tài khác: "Bài giảng ngữ văn hôm nay em có hiểu không?"
Lần này Thái Chí Hành trả lời: "Hiểu ạ."
"Vậy "Cố Hương" kể về chuyện gì?" Long Thiên dẫn dắt từng bước.
Thái Chí Hành suy nghĩ một chốc, nói rằng: "Nhuận Thổ và tra... Bạn chơi ngày bé của nhân vật "tôi" đã không còn chơi cùng nữa, theo thời gian thay đổi, quan hệ giữa người và người cũng thay đổi."
"Khi bé bọn họ như thế nào? Tại sao?"
"Chơi với nhau rất vui, không gì là không thể nói, bởi vì đều là trẻ con, đều ngây thơ hồn nhiên, sẽ không để tâm đến cách biệt giàu nghèo." Đây là câu trả lời của Thái Chí Hành, đúng bài giảng.
"Vậy thì tại sao, sau khi lớn lên, thái độ của Nhuận Thổ với "tôi" lại thay đổi, thậm chí còn không gọi nhau bằng tên?"
"Bởi sự áp bức của chế độ phong kiến, cùng với thời gian dài sinh sống dưới tầng chót của xã hội, làm biến mất sự ngây thơ, mài hết góc cạnh, không dám vượt lên dù chỉ một bước, thậm chí còn không dám gọi tên. Đây là bức tranh tả thực tình trạng bị đàn áp bóc lột của nhân dân cùng khổ dưới chế độ phong kiến thời bấy giờ, khiến người đọc đồng cảm thương thay cho số phận của những con người ấy." Thái Chí Hành trả lời rất trôi chảy, dường như không tốn thời gian để tổ chức ngôn ngữ.
"Đây là thầy giảng." Long Thiên cười, "Bài thi thì sẽ viết như vậy, mà suy nghĩ của em thì sao?"
"Suy nghĩ của em?" Thái Chí Hành chớp mắt, có chút hoang mang.
"Đúng, chính là suy nghĩ của em, từ tình cảm khi còn bé, đến lúc lớn thì thay đổi thái độ em nhận định thế nào?"
"Người... Là người thì sẽ thay đổi." Thái Chí Hành không chắc chắn lắm trả lời, "Người sẽ thay đổi, ừm... Khi còn bé thì tương đối dễ kết bạn?"
"Đúng là như vậy." Long Thiên nói, "Bạn khi còn bé, đến khi lớn không nhất định vẫn còn là bạn, người sẽ thay đổi theo hoàn cảnh, sau khi thay đổi, người vốn là bạn không nhất định sẽ hợp, tình bạn kéo dài cả đời vốn rất ít."
Thái Chí Hành nghe hiểu mà như không hiểu, nhìn Long Thiên.
Long Thiên lại nói: "Em mới mười mấy tuổi, có lẽ vẫn chưa hiểu hết, mà sau này em lớn lên, em sẽ hiểu thôi, bạn chỉ là một người khách đi ngang qua cuộc đời em, thỉnh thoảng có một khoảng thời gian em sẽ có rất nhiều bạn vây quanh em, mà phần lớn thời gian, em sẽ chỉ có một người, một mình độc lập bước về phía trước."
"Em sẽ thi đỗ trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, dù không như trường chuyên, nhưng cũng sẽ là trường khác, bạn học bây giờ, em sẽ không gặp lại một ai, bọn họ chỉ đi cùng em một đoạn đường." Long Thiên cũng mở sách giáo khoa ra, mở hình minh họa cho bài "cố hương", dưới ánh trăng tròn, dưa hấu nằm dưới đất, Nhuận Thổ giơ cao cái xiên, đâm về phía con tra.
Long Thiên nhìn cậu nhóc: "Em hiểu bài chưa?"
Thái Chí Hành: "... Đã hiểu."
Long Thiên cười, vỗ vai cậu nhóc: "Em là hiệp khách cô độc trong giới võ lâm, là người solo trong game, chờ đến khi em tìm được người chung chí hướng, sự kì vọng của em sẽ tự động quay về, bây giờ, em cần phải mài dao của em."
Thái Chí Hành nhìn điện thoại theo bản năng.
"Không phải cái đó." Long Thiên chỉ sách, "Mà là cái này."
Thái Chí Hành im lặng một giây, đột nhiên mở miệng: "Thầy, thật sự mà nói thì em thấy chơi game rất vui."
Long Thiên: "Hả?"
Thái Chí Hành: "Lúc trước chưa chơi thì không thấy gì, bây giờ em chỉ muốn như thầy thôi, dùng một tay đánh tất cả mọi người."
Long Thiên: "..."
Đột nhiên Thái Chí Hành nở nụ cười: "Mà em vẫn muốn thi học viện công nghệ nam sinh Ngũ Đạo Khẩu, điện thoại này quá nát, hệ thống cảm ứng quá tệ làm ảnh hưởng đến kĩ năng của em, tất cả là tại điện thoại."
Long Thiên: "Tương đối có suy nghĩ."
"Thầy, thầy vừa mới nói, trường này là trường tốt nhất với phương diện công nghệ kỹ thuật đúng không ạ?" Thái Chí Hành vô cùng tự tin.
"Học viện nam sinh kỹ thuật công nghiệp đường Đông Xuyên cũng được." Long Thiên nói, "Em có thể cân nhắc, nhưng mà bây giờ nghĩ chuyện này thì có hơi sớm."
Thái Chí Hành: "Em vẫn thích Ngũ Đạo Khẩu hơn."
Long Thiên cười rộ lên: "Vậy thì cố lên, em cứ thi chuyên đã, cách Ngũ Đạo Khẩu cũng gần."
Vấn đề liên quan đến đại học mới bắt đầu, cửa văn phòng đã bị gõ vang, sau đó cửa mở, là cô Triệu.
Phía sau cô Triệu là mẹ của Thẩm Đồng, vừa thấy Long Thiên đã chào, mẹ Thẩm còn tỏ ý cảm ơn.
Long Thiên lịch sự chào hỏi hai câu, mẹ Thẩm cũng không nhiều lời, để Thẩm Đồng chờ ở đây, còn bà thì đi làm thủ tục cho Thẩm Đồng – thủ tục chuyển trường.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Chủ Thần ở trong nhà Long Thiên đột nhiên chuyển động.
Trên ghế salon trong phòng khách, Chủ Thần đang chết máy bỗng ngẩng đầu, trong đôi mắt lại có ánh sáng, bên môi ẩn hiện một nụ cười.
Long Thiên nhanh chóng chuyển lực chú ý sang, chỉ thấy Chủ Thần như một chiếc máy lâu không được khởi động, xoay tay một vòng, chú ý đến tinh thần lực của Long Thiên, miệng hắn không phát ra tiếng mà làm khẩu hình, nói hai chữ: "Chờ anh."
Rèm cửa sổ lay động, gió thổi vào phòng khách, người trong phòng khách đột nhiên biến mất, vết lõm trên ghế tồn tại hai giây, rồi như phát hiện ra kẻ ngồi lên đã biến mất, quay về trạng thái như ban đầu.
Ngón tay Long Thiên rụt lại, tản tinh thần lực khắp nơi, tìm tất cả những chỗ mình có thể chạm đến, không hề tìm được bóng của Chủ Thần.
Chính hắn cũng không biết mình đang lo cái gì, thân là người thống trị thế giới như Chủ Thần sẽ chẳng có chút nguy hiểm nào, dù là virus, cũng không làm gì được Chủ Thần, mà trái tim hắn vẫn cứ lơ lửng không xuống được.
Do đã quen làm bạn với nhau quá nhiều thế giới ư? Hay là quen với cảnh Chủ Thần cần thì đến không thì biến mất?
"Thầy Long?"
Giọng nói của Thái Chí Hành vang lên bên tai, lúc ấy hắn mới lấy lại tinh thần, kéo tinh thần lực về, cong mắt cười nhìn học sinh.
"Thầy Long, sắp vào tiết rồi, em về lớp trước?" Thái Chí Hành nói tiếp.
"Em về đi." Long Thiên nói, "Nghỉ ngơi cho tốt, học cho cẩn thận, đừng quên mục tiêu của em là gì."
Thái Chí Hành gật đầu: "Thầy yên tâm."
Tinh thần của Thẩm Đồng mới vào phòng có vẻ không ổn, chỉ nói hai câu, một câu là chào hỏi, một câu là cảm ơn. Giờ thấy Thái Chí Hành sắp đi, chân cô bé hơi nhúc nhích, dường như cũng muốn đi.
Thái Chí Hành không phát hiện ra động tác này của cô bé, chẳng qua là cảm thấy mình cô bé ở đây thì cũng khá chán, bèn chủ động nói: "Thầy cũng cho Thẩm Đồng về lớp học nhé thầy?"
Cấp hai của bọn họ rất nhỏ, ai học tốt đều biết nhau hết, tuy không học chung, mà có mối quan hệ tốt hơn hẳn các bạn cũng lớp. Tuy Thái Chí Hành không thân với Thẩm Đồng, cũng chỉ cũng thảo luận qua mấy bài với nhau, giây phút này liền nêu lên kiến nghị của bản thân.
Cô Triệu không nói nhiều, chỉ sợ cô nói gì sẽ động chạm đến thần kinh nhạy cảm của Thẩm Đồng, giờ nghe thấy lời của Thái Chí Hành, đầu tiên là nhìn Thẩm Đồng, dùng giọng dịu dàng nhất có thể để hỏi: "Em có muốn đến nhìn các bạn không?"
Lúc đầu Thẩm Đồng lắc đầu, sau đó lại gật đầu: "Em về lấy sách của em."
Cô Triệu thở dài: "Đi đi."
Thẩm Đồng đi cùng Thái Chí Hành ra ngoài, bây giờ đã là giờ vào lớp, trong hành lang không có một ai, Thái Chí Hành đi được hai bước đột nhiên nói: "Nếu cậu không thích gia đình cậu, thì cậu phải cố gắng học."
Thẩm Đồng nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn Thái Chí Hành.
Thái Chí Hành đỏ hồng tai, nhưng vẫn lấy dũng khí nói: "Học cấp ba có thể ở nội trú, cậu cũng sẽ không gặp được bọn họ nữa, thi đại học thì càng tốt, tự mình làm thêm kiếm tiền nộp học phí, nghỉ đông và nghỉ hè cũng chẳng phải về."
Thẩm Đồng lạnh nhạt: "Ừ."
"Tớ cảm thấy... Cậu cứ như vậy thì chẳng có giá trị nào cả."Âm thanh của Thái Chí Hành nhỏ đi, "Cái trò cậu giới thiệu với tớ ấy, tớ có chơi, mà tớ lại chẳng muốn chết nữa, bây giờ tớ thấy không cần thiết... Tại sao lại phải chết vì một người vốn chẳng quan tâm mình?"
Thẩm Đồng rất lạnh nhạt: "Tôi biết rồi."
Thái Chí Hành chần chờ mở miệng: "Trò chơi kia... Tớ muốn rút lui."
Lúc này Thẩm mới lạnh lùng nói: "Nhát gan."
"Chỉ là tớ thấy chuyện này rất ngây thơ." Thái Chí Hành nói: "Cậu không thấy vậy sao? Muốn để kẻ mình ghét phải đau khổ có rất nhiều cách, cách này không đáng."
"Ha ha."
Thái Chí Hành cũng không khuyên được Thẩm Đồng, bên ngoài phòng học, Thẩm Đồng bỏ qua Thái Chí Hành, chạy lên lầu, đột nhiên Thái Chí Hành có dự cảm xấu, muốn đuổi theo Thẩm Đồng, nhưng thể lực cậu không cho phép, không chạy nổi, lúc này mới nhớ đến chuyện gọi người.
"Đừng vội." Thầy Long đột nhiên xuất hiện bên cạnh cậu, điều này làm Thái Chí Hành yên lòng, dùng ánh mắt cầu viện nhìn Long Thiên.
Long Thiên lên lầu, còn không quên đẩy cậu một cái: "Nhanh về đi học đi."
Không biết tại sao, Thái Chí Hành lại cảm thấy tin tưởng một cách khó hiểu với vị giáo viên này, cậu gật đầu: "Dạ, thầy giúp Thẩm Đồng nhé."
"Em yêm tâm." Long Thiên cười cười, biến mất nơi ngã rẽ hành lang.
Thái Chí Hành được trấn an bằng nụ cười dịu dàng này, tuy còn chút lo lắng như trước, nhưng cậu vẫn về lớp, tiếp tục học.
Không còn Thái Chí Hành, Long Thiên chặn Thẩm Đồng lại ngay cửa lên sân thượng, hỏi: "Em muốn lên sân thượng hóng gió à?"
Đối mặt với người vì cứu mình mà gãy mất một cánh tay, Thẩm Đồng vẫn có hơi luống cuống, cô nhóc ngẩn ra, gật gật đầu, nhưng mà cũng không nói gì.
"Cửa khóa rồi." Long Thiên nói, "Còn đổi thành cửa chống trộm, em không mở được đâu, thầy đưa em lên."
Thẩm Đồng hết sức ngạc nhiên, vị giáo viên này biết cô nhóc đang nghĩ gì?
Ngày cô còn nằm viện, bác sĩ, y tá, ngay cả mẹ cũng trông coi cực nghiêm, làm cô không tìm được cơ hội tự sát, người giáo viên này còn muốn vẽ cơ hội cho cô?
"Lại đây." Long Thiên mở cửa chống trộm, "Phong cảnh trên sân thượng cũng tương đối đẹp."
Thẩm Đồng trù trừ giây lát, bước gần về phía lan can, nhìn về nơi xa.
Gió thổi khiến bụi bay lên, ngọn cây xào xạc, lá rụng bị gió cuốn lấy rớt xuống, rơi trước mặt Thẩm Đồng.
"Em có thuộc "Thấm Vườn Xuân" không?" Long Thiên ngồi lên lan can, hỏi Thẩm Đồng.
Thẩm Đồng nhấp môi, nhỏ giọng nói: "Có."
"Ừm.. Vậy có biết dùng định luật Ôm không?" Long Thiên nói.
"Liên quan đến điện trở sao? Em biết?"
"Vậy thầy cho em một bài, điện áp 6A, điện trở 3Ω..."
"Dòng điện 2A."
"Ừ, câu tiếp theo."
Tư duy của Thẩm Đồng rất nhanh nhạy, mấy câu hỏi đầu hầu như chỉ mất một giây để trả lời, những câu sau càng ngày càng khó, tiếp sau nữa, cô bé cảm thấy mình cần một tờ giấy nháp, Long Thiên tri kỉ đưa cho cô nhóc một viên phấn.
Lúc làm đề, thời gian trôi qua rất nhanh. Loáng cái mà đã qua một tiếng.
Giọng của mẹ Thẩm vang lên bên ngoài cửa: "Đồng Đồng!"
Thấy Thẩm Đồng ngồi trên sân thượng làm bài, mẹ Thẩm như sắp khóc, nhanh chân chạy đến, ôm Thẩm Đồng vào lòng, nước mắt lập tức rơi xuống: "Con đừng làm mẹ sợ..."
Thẩm Đồng được mẹ ôm vào ngực, cũng không biết vì sao, nước mắt rơi như mưa, cô nhóc vươn tay, run rẩy ôm lấy mẹ mình: "Mẹ ơi..."
Long Thiên đứng lên, nói với Thẩm Đồng: "Tư duy của em rất nhanh, lát nữa đến văn phòng, thầy cho em một bộ đề, giải xong thì sáng mai nộp cho thầy."
Lúc ấy Thẩm Đồng mới dời lực chú ý sang chỗ Long Thiên: "A?"
Cô nhóc chợt nhớ ra, chẳng phải cô lên đây để tự sát hay sao, tại sao lại làm đề mất nguyên một tiếng trên sân thượng? Có chỗ nào sai sai!
"Chờ đã thầy ơi!" Thấy Long Thiên sắp đi, Thẩm Đồng đột nhiên lên tiếng, "Thầy Long, thầy có thể nói cho em biết đáp án của bài lúc nãy có đúng không ạ?"
Long Thiên cố ý làm bộ suy nghĩ: "Ừm... Để thầy về xem thử, em cũng biết, thầy không phải giáo viên hóa học, không hiểu lắm, ngày mai lại nói cho em."
"Vậy... Được rồi."
Lại giao thêm bài cho học sinh, sinh hoạt trường học của thầy Long vẫn còn rất vui vẻ.
Gần đến giờ cơm, Long Thiên giao bài cho Thẩm Đồng rồi chậm rãi về nhà.
Chủ Thần đã rời khỏi thế giới này, bây giờ chỉ còn một mình hắn, bữa trưa ấm áp cũng biến mất luôn.
Nhìn quán cơm dưới lầu, Long Thiên vẫn chọn về nhà, Chủ Thần không ở đây, hắn đành tự nấu cơm, dù gì thì cơm vẫn cứ phải ăn.
Mở cửa, phòng khách trống rỗng, sạch bóng như gương.
Long Thiên đóng cửa, cởi giày, đang chuẩn bị đổi dép, không gian chợt rung động, một người đàn ông kéo Long Thiên qua, cẩn thận tránh được vết thương trên tay Long Thiên, đè hắn lên ván cửa, mạnh mẽ hôn lên môi.
Lưng cùng cửa va chạm vào nhau phát ra tiếng "cốp" thật lớn, nhưng Long Thiên cũng không bị thương, bởi có một màng khí bao lấy lưng Long Thiên. Cảm xúc mềm mại quen thuộc chiếm lấy đôi môi, Long Thiên hôn lại ngay lập tức, hô hấp bất ổn, môi lưỡi quấn lấy nhau.
Nhiệt độ nơi huyền quan dần lên cao, rèm phòng khách "soạt" một tiếng nhỏ, tự động thả xuống.