Phó Tuyết Chu gọi tên Lâu Diên.
Lâu Diên không hề ngạc nhiên khi thấy Phó Tuyết Chu xuất hiện ở đây, đây là điều đã sớm đoán ra rồi. Nhưng khi Phó Tuyết Chu mỉm cười đọc tên anh từng chữ một, Lâu Diên vẫn cảm thấy tim mình đột nhiên co thắt.
Trước khi nắp quan tài đỏ đóng, Lý Tam Tân và mọi người đã lo lắng hô tên Lâu Diên. Quả nhiên đã lọt vào tai tên chết bầm này.
Ánh mắt Lâu Diên mang hình viên đạn xuyên thẳng đến Phó Tuyết Chu một cái rồi dời đi, vịn vào thành giường từng bước tiến đến, anh ngồi xuống chỗ cạnh gối, cách Phó Tuyết Chu chừng khoảng một mét.
Coi như không thấy Phó Tuyết Chu đã là giới hạn mà Lâu Diên có thể làm được.
Vừa nhìn thấy Phó Tuyết Chu thì sát ý và hận thù trong lòng anh điên cuồng trào dâng như đang gào thét “Giết hắn! Giết hắn đi!”. Nhưng Lâu Diên hiểu rằng bây giờ không phải là lúc đối phó vớiPhó Tuyết Chu.
Vì thế hết sức bình tĩnh ngồi xuống, coi Phó Tuyết Chu như người xa lạ.
Phó Tuyết Chu trong suốt quá trình đều thích thú nhìn Lâu Diên, dường như rất tò mò phản ứng của anh.
Kết quả Lâu Diên còn chẳng thèm liếc nhìn Phó Tuyết Chu lấy một cái. mặt không biểu tình, ngồi nhìn thẳng về phía trước, coi Phó Tuyết Chu như không khí.
Một căn phòng u ám, đồ nội thất cũ kỹ, một chiếc giường cổ được bao quanh bởi những tấm rèm màu vàng trắng và đang ngồi trên đó là hai người đang mặc hỉ phục, mỗi người đều có phong thái rất riêng.
Trong khung cảnh tối tăm nhưng lại mặc đồ cưới, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái, nhất là hai người trên giường lại cư xử càng quái dị hơn, đâu có giống một cặp vừa mới kết hôn, là kẻ thù của nhau mới đúng.
Lâu Diên vừa mới tắm xong, toàn thân đều bao phủ một tầng hơi sương. Dưới làn hơi nước, nét mặt càng là nhẹ nhàng khoan khoái, đôi mắt đen láy cùng lông mày sắc nét, bờ môi hồng nhuận, nổi bật đến kích thích ánh mắt. Chưa bao giờ anh mặc áo dài chứ đừng nói đến chiếc áo màu đỏ rực rỡ như vậy, lúc này đây đang ngồi lặng lẽ, đẹp như một bức tranh.
Phó Tuyết Chu cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt sạch sẽ, không còn lấm lem bởi màu thuốc nữa, đang hiện lên vẻ hờ hững, lạnh lùng kia.
Phó Tuyết Chu hơi nhướn mày, chậm rãi vân vê chiếc khăn màu đỏ trong tay, bàn tay tái nhợt không còn chút máu càng nổi bật dưới sắc đỏ tươi, từ tốn nói: “Nhìn xem còn thiếu thứ gì này.”
Lâu Diên lập tức quay đầu nhìn thì thấy chiếc khăn đỏ đang ở trong tay Phó Tuyết Chu—— không phải khăn trùm của “Tân nương” thì là cái gì nữa.
Đồng hồ nhắc nhở Lâu Diên chỉ còn mười mấy giây nữa là đến giờ lành rồi.
Phắc!!
Không chút do dự, Lâu Diên lao cả người về phía Phó Tuyết Chu đánh tới, vươn tay muốn đoạt lấy chiếc khăn trong tay tên kia.
Đột nhiên phát sinh tình huống, suýt chút nữa đã đoạt được rồi. Nhưng Phó Tuyết Chu sớm đã có phòng bị nắm chắc chiếc khăn không buông, Lâu Diên cướp khăn không thành, ngược lại cả người còn đâm vào vòng tay Phó Tuyết Chu.
Phó Tuyết Chu một tay giữ lấy vai Lâu Diên không cho anh rời đi, một tay cầm chiếc khăn hướng ra xa. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây, thanh niên tóc bạc hơi cúi đầu, cười nói: “Nói cho tôi biết tên của anh là gì?”
Rõ ràng đã biết rồi nhưng cậu ta nhất quyết muốn Lâu Diên phải tự mình nói ra.
Đây là cố ý ép buộc Lâu Yên đầu hàng mới chịu à!
Cơn tức giận đột nhiên bùng lên trong Lâu Diên, khiến khuôn mặt anh càng đẹp đẽ và sắc sảo hơn, rồi lại như đang cố gắng giữ bình tĩnh, một lần nữa vươn tay cố giật lấy chiếc khăn trùm đầu.
Cự ly chỉ khoảng mười centi thôi, nhưng Phó Tuyết Chu lại mạnh mẽ dùng sức để đè chặt Lâu Diên, tựa như vực sâu không thể nào chạm đến được.
Phần tóc còn chưa khô hẳn của Lâu Diên thấm ướt một khoảng áo Phó Tuyết Chu, cậu ta liếc qua chỗ bị ướt rồi lại nhìn đồng hồ trên tay Lâu Diên, dứt khoát kéo khăn ra xa hẳn, khẽ cười nói: “5, 4, 3…”
Đây là đang đếm ngược.
“Lâu! Diên!” Lâu Diên mặt không cảm xúc, tốc độ nói cực nhanh: “Tên của tôi.”
Vừa dứt lời, chiếc khăn trùm đầu màu đỏ từ trên không rơi xuống phủ lên đầu Lâu Diên, trước mắt anh liền biến thành một màu ám đỏ.
Giây tiếp theo, cánh cửa cọt kẹt mở ra, có thứ gì đó vừa bước vào. Tầm nhìn của Lâu Diên bị chiếc khăn chặn lại, chẳng còn nhìn thấy gì cả. Lâu Diên đành phải nhìn xuống mặt đất thông qua khe hở của tấm màn che.
Có tiếng bước chân vang lên, rất nhanh trước mặt Lâu Diên liền xuất hiện một đôi chân.
Đây là một đôi giày vải màu nâu dành cho người già, nhưng chỉ có mũi chân chạm đất còn gót giày thì đang giơ cao, giống như bàn chân rũ xuống của người bị treo cổ vậy.
Lâu Diên không hề chớp mắt, nhìn bàn chân đang dựng đứng trước mặt mình.
“Để lão phu nhân đến kiểm tra xem một chút tân lang và tân nương đã tắm rửa sạch sẽ chưa nào.” Giọng nói kỳ quái vừa sắc bén vừa cay nghiệt, vừa dứt lời xong Lâu Diên liền cảm thấy lạnh sống lưng.
Cái lạnh này khiến anh nổi da gà, một đôi bàn tay già nua quắt queo thò vào dưới khăn trùm chạm vào đầu Lâu Diên, Lâu Diên trong tiềm thức muốn đánh trả, nhưng nghĩ đến chỉ còn 23 điểm sức mạnh, anh đành phải nhẫn nhịn chịu đựng
Bàn tay này kiểm tra khăn trùm đầu, sau đó kiểm tra trang phục và làn da lộ ra bên ngoài. Lâu Diên không khỏi cảm thấy may mắn vì đã tắm rửa rất cẩn thận, suốt một phút không phát hiện ra sai sót gì, bà lão thu tay lại rồi bắt đầu kiểm tra Phó Tuyết Chu.
Giọng nói lạnh lẽo của quỷ bà nhanh chóng vang lên: “Sao áo Tân lang lại ướt thế này?”
Lâu Diên ngó lơ ngồi bên cạnh xem kịch vui, ước rằng con quỷ này sẽ lao vào đánh nhau với Phó Tuyết Chu một trận.
Không ngờ Phó Tuyết Chu đáp lại: “Bị Tân nương làm ướt rồi.”
Lâu Diên: “…”
Liên quan gì đến mình chứ??
Quỷ bà cười lạnh hai tiếng, âm trầm hỏi: “Tân nương tử, sao lại làm ướt áo tân lang thế?”
Trong khi Lâu Diên đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì Phó Tuyết Chu khẽ cười một tiếng, lại nhẹ nhàng trả lời: “Phu thê tình thú.”
Dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, Lâu Diên không khỏi cười khẩy.
Phu thê tình thú cái đầu nhà mi.
Thế mà con quỷ lại chấp nhập câu trả lời này, giọng nói từ lạnh lùng bỗng chuyển thành hớn hở: “Vậy mời tân lang vén khăn che mặt của tân nương lên!”
Chiếc khăn trùm màu đỏ trên đầu Lâu Diên nhanh chóng được cởi ra, gương mặt tuấn mỹ của Phó Tuyết Chu liền rơi vào trong tầm mắt. Sau đó, anh liếc nhìn xung quanh thì thấy một bà lão thấp bé đang đứng ở giữa phòng.
Bà lão này chỉ cao hơn mét, các nếp nhăn ngẫu nhiên trên mặt như đang chảy xuống, đôi mắt trên dưới, miệng ở dưới và mũi ở trên. Tròng mắt không có con ngươi, toàn một màu trắng, cánh tay dài buông thõng xuống hai bên, vừa chạm đến mặt đất.
Trên mặt bà lão nở nụ cười quái dị, lộ ra hàm răng to ố vàng, vừa cất tiếng thì một mùi hôi thối từ trong miệng bốc ra ngoài: “Tân lang, tân nương mau mau lên giường đi.”
Lâu Diên sửng sốt… lên giường??
Chứ còn gì nữa, vợ chồng mới cưới sao lại có chuyện không nằm chung giường được chứ?
Chỉ là cái người đồng sàng kia là Phó Tuyết Chu đấy, Lâu Diên còn đang hận không thể lập tức chém tên này ra làm tám mảnh đây này.
Lâu Diên không nhúc nhích, Phó Tuyết Chu cũng chẳng cử động. Vẻ mặt bà lão càng ngày càng khó chịu, đôi mắt trắng dã ngày càng trợn to, bắt đầu có dấu hiệu chảy máu, men theo những nếp nhăn dữ tợn chảy xuống: “Tại sao Tân lang tân nương lại không nghe lời thế?”
Từ lúc máu chảy ra từ mắt quỷ bà thì ánh nến trong phòng bắt đầu lay động dữ dội, ánh sáng trong phòng dần dần biến thành màu đỏ.
“Tí tách, tí tách.”
Đồ đạc màu đỏ thẫm trong phòng cũng bắt đầu rỉ máu.
Căn phòng vốn đã chẳng có chút hoan hỉ, không giống phòng tân hôn chút nào bỗng chốc tràn ngập rất nhiều sắc “đỏ”, lúc này mới thật là hợp tông màu của hôn lẽ.
Không xong rồi!
Lâu Diên có thể cảm giác được căn phòng này bắt đầu trở nên nguy hiểm.
Anh quay đầu nhìn về phía Phó Tuyết Chu, cậu ta như cảm ứng cũng quay đầu nhìn về phía Lâu Diên.
Thanh niên tóc bạc hững hờ cụp mi xuống, bóng đen rơi xuống trên hàng lông mi dài, trên mặt Phó Tuyết Chu chẳng mảy may có chút lo lắng nào, thậm chí còn nhàn nhã thưởng thức khăn trùm đầu, còn khẽ mỉm cười nhìn Lâu Diên.
Cậu ta dường như không lo lắng với điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, cũng như không sợ con quỷ trước mặt.
Đúng vậy, tên này là ai chứ, Phó Tuyết Chu mà lại biết sợ à?
Có khi còn trải qua tình cảnh này rồi cũng nên.
Nhưng Lâu Diên lại không thể làm trái ý của ma quái, tại sao tinh thần lực của hắn bây giờ lại thấp như vậy, lại còn bị thương đến mức không thể đối phó với cái thế giới nguy hiểm này được?
Cho nên…
Lâu Diên đột nhiên túm lấy cổ áo Phó Tuyết Chu, vội vàng đẩy cậu ta nằm ngã xuống. Mái tóc bạc của Phó Tuyết Chu buông xõa trên chiếc giường lụa đỏ, Lâu Diên đã nhanh chóng ngồi lên người Phó Tuyết Chu không cho cậu ta có cơ hội ngồi dậy, dùng trọng lượng cơ thể khéo léo đè chặt hai tay hai chân Phó Tuyết Chu xuống.
Lâu Diên mỉm cười dịu dàng nói: “Cũng muộn rồi, chúng ta nên đi ngủ thôi.”
Thế nhưng dưới lớp quần áo và cơ thể người, tân nương lại đang cầm một con dao găm chọc vào phần dưới bụng của tân lang.
Con dao găm này được giấu dưới gối khi Lâu Diên đang trên giường sau khi tắm xong, đề phòng vào thời điểm quan trọng cần phải dùng đến.
Quỷ bà hài lòng gật đầu, vẻ mặt hung ác trong nháy mắt trở lại bình thường, vui vẻ nói: “Chúc tân lang tân nương đêm nay ngủ ngon!”
Nói xong bà lão lại kiễng chân bước ra ngoài.
Lâu Diên khẽ liếc nhìn bóng ma quái đang dần rời đi, nụ cười trên khuôn mặt vẫn không thay đổi, dùng khẩu hình miệng im lặng cảnh báo người bên dưới: “Cấm nhúc nhích.”
Gương mặt cùng lời nói như ra lệnh, mỗi một hành động đều mang theo nguy hiểm, mọi thứ hoàn toàn khác với Lâu Diên trong trí nhớ của Phó Tuyết Chu. Cậu ta chẳng thèm quan tâm tới lời cảnh cáo của anh, hơi nghiêng đầu nói: “Muốn dùng thứ này để giết tôi à? Anh cũng nên biết đó là điều không thể.”
“Lâu Diên!” Phó Tuyết Chu lại gọi hai tiếng, khẽ nói: “Tại sao anh lại trở nên như vậy? Tôi tò mò lắm đấy.”
Lâu Diên hiểu lời này có ý gì, Phó Tuyết Chu đang hỏi tại sao hành vi của Lâu Diên ở kiếp này lại khác xa với bộ dáng cung kính phục tùng trước mặt cậu ta ở kiếp trước như vậy.
Lâu Diên khó chịu, rất muốn đấm vào khuôn mặt đáng hận của Phó Tuyết Chu một cái. Nhưng ma quái vừa bước tới cửa đã dừng lại, mang theo nghi ngờ quay đầu quan sát hành động của hai người một cách đầy gian xảo.
Lâu Diên vẫn giữ được bình tĩnh, di chuyển con dao găm dần xuống bộ phận dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể người đàn ông.
Nhếch khóe môi nở một nụ cười xinh đẹp, làn da dưới sự phản chiếu của màu áo càng thêm tươi sắc. Nụ cười không chút hảo ý, Lâu Diên cúi đầu và thì thầm vào tai Phó Tuyết Chu: “Tôi biết đó là điều không thể, Phó Tuyết Chu, nhưng tôi sẽ khiến cậu cảm thấy sung sướng.”
Lâu Diên cười thầm, anh biết dù cho có nói nhỏ đến đâu thì ma quái vẫn có thể nghe thấy được.
“Cho dù thương nặng đến đâu cậu cũng nhanh chóng khôi phục lại thôi, nhưng tôi cá là cậu sẽ không mấy vui vẻ khi mất đi thứ gì đó dưới này đâu nhỉ?”
Lâu Diên ấn tay xuống càng mạnh hơn, mũi dao đâm xuyên qua lớp quần của Phó Tuyết Chu: “tôi không kiểm soát được lực tay không biết có làm đau cậu không, nhưng dù vậy cậu sẽ không để bụng, nhỉ?”
Phó Tuyết Chu khẽ nhíu mày, nghiêm túc nói: “Tôi để ý.”
Ma quái dường như không phát hiện ra điều gì bất thường, cười ha hả rồi đi ra khỏi phòng.
Cửa gỗ lại cọt kẹt một tiếng, trong phòng chỉ còn lại hai người đang đè nhau trên giường.
Lâu Diên tựa tiếu phi tiếu, trêu đùa vỗ vỗ lên gương mặt Phó Tuyết Chu: “Nhóc con, một khi tôi đã nói cấm nhúc nhích thì tốt hơn hết ngoan ngoãn nằm im đi, nghe rõ chưa?”