Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Đối  phương vậy mà thờ ơ với sự khiêu khích của mình, ngược lại, trong không khí còn tràn ngập một loại áp lực nặng nề. Lưu Bình An nghi hoặc ngẩng đầu, vừa hay đối diện với đôi mắt của Brian, như sự bao dung của biển cả, ánh mắt dịu dàng khiến người ta nhớ tới mặt trời ban mai của mùa xuân.Trong lúc Lưu Bình An đang sững sờ, đôi tay ôm ở bên hông lại siết chặt một lần nữa. Cả người cậu không khỏi dán chặt vào lồng ngực của đối phương. Giọng nói trầm thấp đầy nam tính cất lên trong nhu tình vô hạn, như gió biển thổi qua.

“Anh tuyệt đối sẽ không để em bị tổn thương nữa.” Thanh niên nắm ngón tay của Lưu Bình An rồi đưa tới miệng, trịnh trọng nói lời thề, “Từ ngày hôm nay trở đi, tôi, Brian Andrew thuộc về Lưu Bình An toàn bộ, dù là trái tim, tính mạng hay là linh hồn. Tôi sẽ bảo vệ em, không để cho em chịu bất kì tổn thương nào khác. Ngay lúc này lập nên lời thề!”

Nói xong, cắn mạnh vào ngón áp út của thiếu niên, người kia chỉ cảm thấy một trận đau nhói trên ngón tay, muốn rút tay về nhưng lại bị đối phương cầm chặt.

Thanh niên buông cậu ra, trên ngón vô danh của thiếu niên có thêm một dấu răng, vết thương rất sâu, máu chảy xuống từ vết rách.

“Là nhẫn thề ước.” Brian liếm máu trên ngón tay của thiếu niên, lộ ra một nụ cười giảo hoạt. “Như vậy thì vĩnh viễn không thể tháo xuống.”

“Khốn nạn!” Lưu Bình An phẫn nộ đẩy tay anh ra, nhưng vết đỏ ửng trên mặt lại làm lộ nội tâm của cậu.

“Anh là của em, Tiểu An. Đêm nay em muốn anh làm gì cũng được.”

Ngữ điệu của người đàn ông ngả ngớn, trong lời nói đầy ám chỉ sắc tình. Mặt thiếu niên đỏ lên, muốn mắng to đối phương không biết xấu hổ. Nhưng khi lơ đãng liếc tới vết thương trên ngón tay, cậu như bị đụng tới phần mềm nhất trong lòng, không còn sức để đánh trả.

Một khi đã quyết định thì sẽ lập tức hành động. Lưu Bình An cho rằng con trai không cần phải uốn a uốn éo như đàn bà với loại chuyện này. Cậu cởi quần áo ướt ra, thân thể trần truồng ngồi dang chân trên bụng của người đàn ông.

“Brian, anh không nên hối hận nha.”

Không khí tràn đầy mùi của tình dục, tiếng kêu rên rỉ dâm mị cùng tiếng thân thể va chạm với nhau vang lên trong phòng suốt đêm.

Sáng sớm, gió biển nhu hòa thổi tung tấm màn, ánh mặt trời màu vàng nhạt nhẹ nhàng tiến vào phòng, phủ lên thân thể không che đậy của thiếu niên. Dáng người của thiếu niên nằm trên giường cũng không cường tráng, nhưng cơ thể rắn chắc. Brian dùng tay chống đầu, tay kia trượt trên sống lưng ưu mỹ của thiếu niên.

Tối qua, lúc vuốt ve thân thể của cậu anh cũng đã cảm nhận được. Làn da của thiếu niên không láng mịn, thậm chí có nhiều nơi lồi lõm, hình như là do vết thương lúc trước còn lưu lại. Hiện giờ lúc hiện ra hoàn toàn trước mắt anh, anh mới phát hiện vết thương trên người của thiếu niên có rất nhiều. Một vết bỏng có bề rộng rất lớn, kéo dài từ cổ xuống bả vai rồi thẳng xuống cổ tay. Sắc cũng nhạt dần đi, nhìn có chút giống một loại hoa văn phức tạp.


“Rất khó coi nhỉ?”

Giọng thiếu niên khàn khàn, âm cuối mềm mại, như một cái vuốt nhỏ dấy lên lửa đỏ trong người Brian. Anh cúi xuống hôn những vết thương kia.

“Không biết…. Anh thấy giống như những đóa hoa quấn trên cành kiểu Phương Đông Cổ Điển. Giờ có rất nhiều cô gái muốn xăm hình này đó.”

“Đồ ngốc! Vết thương là huân chương của đàn ông con trai. Hình xăm của con gái gì chứ, anh ghê tởm quá đi!” Lưu Bình An cuốn chăn mỏng quanh người, không cho đối phương nhìn thấy những vết thương khó coi kia nữa.

Thấy thiếu niên quấn mình, co lại như một con trùng, Brian cười xấu xa ôm cái kén đó, đè cả người lên, cọ mạnh chỗ đó của mình lên mông thiếu niên một lần nữa.

“Tiểu An…”

“Phiền chết đi. Cút!”

Giọng Lưu Bình An truyền ra từ trong chăn mỏng, có chút không rõ. Brian thấy tai thiếu niên đỏ hết, biết cậu đang thẹn thùng.

Thật sự là quá đáng yêu!

Người đàn ông không kiềm được đưa lưỡi liếm lỗ tai đang ửng đỏ của thiếu niên, toàn thân người kia run lên, nhẹ giọng phát ra một tiếng rên rỉ.

Tiếng kêu yếu ớt này như một mồi lửa đốt lên nhiệt tình của Brian. Người phía dưới không giãy dụa nữa, thiếu niên để người đàn ông muốn làm gì thì làm.

Brian nghiêm cẩn cài lại cúc trên cổ áo, trang phục quân đội màu xanh sẫm uy vũ, mặc trên người anh càng khiến anh thêm đẹp trai và anh tuấn.


Anh quay đầu nhìn thiếu niên đang ngủ say trên giường vì quá mệt mỏi, con ngươi sâu thẳm tràn đầy sự dịu dàng như gió xuân. Thiếu niên mơ mơ màng màng ngủ, dù anh tới gần cũng không giật mình tỉnh lại. Điều đó chứng tỏ thiếu niên đã buông lòng cảnh giác với anh.

Anh đi qua, nhẹ nhàng vuốt tóc Lưu Bình An, người kia kêu nhỏ một tiếng rồi quay người, không biết chút gì về chuyện mình hào phóng phơi bày thân thể trước mặt người khác.

Đôi mắt đen nhánh như co rút lại một chút, trong đôi mắt sâu thẳm như biển cả như ẩn hiện một ngọn lửa hồng. Brian biết thiếu niên đã mệt muốn chết rồi. Anh một bên khuyên bảo chính mình, một bên kéo chăn mỏng phủ lên thân thể thiếu niên.

“Quả nhiên là “đêm xuân khổ đoản*”, khó trách ‘vua chúa’ không tảo triều.”

*Đêm xuân khổ đoản: ý là đêm ấy ấy với tình nhân vừa ngắn lại vừa đau (Tại sao đau thì ai cũng biết nhỉ =))).

Nếu Tham mưu ở đây, nhất định sẽ cười anh nói năng lung tung. Brian bất đắc dĩ cười cười, cúi người xuống hôn nhẹ lên trán của thiếu niên.

“Thật xin lỗi….”

Lưu Bình An bị tiếng đập cửa thô bạo đánh thức. Nếu cậu không mở cửa, chắc đối phương sẽ phá cửa vào luôn.

“Ồn ào chết đi được!! Cmn, ồn ào nữa là ông đây buộc mày lên lều cỏ trên thuyền rồi bắn tên* lên đó!” Vừa mở cửa ra, Lưu Bình An ngây người hoàn toàn. Người đứng ngoài cửa cũng sửng sốt. Nhưng sau khi ánh mắt đó đảo qua người thiếu niên, đôi mắt như muốn phóng lửa.

*Buộc lên liều cỏ trên thuyền rồi bắn tên: Có thể xem hình này để hình dung

“Huấn luyện viên…” Dáng vẻ của đối phương khiến Lưu Bình An có chút lo lắng lui về sau nửa bước. Thật kì quái, sao mình lại phải chột dạ chứ? Giờ đang nghỉ hè, dù là huấn luyện viên cũng không thể xen vào cuộc sống riêng của mình được.

Nhìn thấy thiếu niên quần áo không chỉnh tề ra mở cửa, hơn nữa trên cổ toàn dấu hôn, Edward tức điên lên.


Anh sáng hôm nay về mới biết thiếu niên hôm qua nguyên một đêm không trở về. Vì nhà ở của tướng quân cấp cao cũng là bí mật quân sự, cho nên Smith không thể tìm thấy cậu. Edward vất vả tìm ông bạn Tham mưu của Brian, hết mềm mỏng rồi cứng rắn mới tìm được tới nơi này.

Xem ra vẫn muộn rồi. May là anh không để Smith tới, không thì bây giờ chắc chắn đã trở mặt cãi nhau rung trời rồi.

“Là tên kia hả?”

“Sao?”

“Brian Andrew, hắn đâu rồi?” Edward nổi giận đùng đùng xông thẳng vào trong phòng, chuẩn bị đánh tên kia một trận. Nhưng hoàn toàn không nhìn thấy thằng đàn ông đã cuỗm mất thiếu niên của anh.

“A.. Brian..” Lúc này Lưu Bình An mới hoàn toàn tỉnh táo lại, phòng không lớn lắm, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Brian đâu. Anh ấy có ra ngoài một chút cũng không thể không nhắn lại, gọi điện thoại của đối phương cũng không nghe máy. Trong lòng Lưu Bình An đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.

“Mau tìm anh ấy!”

“Đương nhiên sẽ tìm hắn rồi.” Edward nghiến răng nghiến lợi, vậy mà dám dùng thủ đoạn hạ lưu như thế bắt cóc Tiểu An, tuyệt đối không thể tha thứ cho tên này.

Edward lại liên hệ người bạn đó một lần nữa, đối phương nói sáng hôm qua Brian đã nhận được lệnh quay về, hôm nay phải quay về thủ đô.

“Thật xin lỗi nha, Eddy. Anh nể tình Tướng quân của chúng tôi phải đi một buổi “Hồng Môn Yến” có đi không có về, đừng so đo chuyện anh ấy ra tay với ‘người kia’ nha.” Ngữ khí xảo trá của Tham mưu không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa.

Edward nhấn mạnh nút tắt cuộc gọi, tăng tốc xe tới mức cao nhất, đua xe điên cuồng trên đường lớn, coi giới hạn tốc độ ven đường như không. Đương nhiên, anh xác định chắc chắn sẽ nhận được vô số phiếu phạt vì vượt tốc độ tháng này rồi. Dù sao cũng là xe của Smith, anh không thèm quan tâm.

Anh giờ chỉ muốn đập tên đàn ông đó một trận thật nặng.

Lưu Bình An yên lặng ngồi trên ghế phó lái, cúi đầu nhìn ngón tay mình. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve dấu đỏ trên ngón vô danh. Máu đã đông lại rồi, nhưng dấu răng vẫn có màu đỏ tươi như vậy, cứ như một vòng chỉ đỏ.

Tiếng thông báo trong nhà ga Aliya không ngừng lặp đi lặp lại: Tàu tốc hành không gian MT684 sắp khởi hành, xin các hành khách của tàu lập tức lên tàu.

Brian, dưới sự thúc giục của Phó tướng, chậm rãi quay người đi ra tàu.


“Sếp, anh thật sự định để lại khoản nợ phong lưu này rồi vỗ mông rời đi sao?” Tham mưu trêu chọc Tướng quân nhà mình.

Thế nhưng Brian không trả lời, sau khi ngồi vào ghế vẫn không yên lòng, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cửa tàu đã đóng lại, nhưng vì bên ngoài vẫn còn phải châm nước cho tàu, còn nối tàu lại nữa, nên tạm thời không thể lái đi.

“A, sếp à, nợ phong lưu của anh thật tới tìm anh kìa.” Phó tướng chỉ ra bên ngoài cửa sổ tàu. Chỉ thấy hai người không để ý tới sự cản trở của nhân viên phục vụ, xông vào sân tàu.

Brian giật mình mở cửa sổ khẩn cấp, đưa người ra, “Tiểu An!”

“Đồ khốn!” Edward đấm một cú vào mặt Brian. Đấm này rất mạnh, nhưng Brian lại không né đi, cứ thế nhận nguyên một đấm.

“Bảo vệ Tiểu An cho thật tốt! Nhờ anh.” Brian nắm chặt tay của Edward, người kia trừng mắt nhìn anh, cong khóe miệng cười lạnh với khiêu khích mãnh liệt, “Không cần anh nói tôi cũng sẽ làm. Đừng quay về nữa, đồ khốn nạn không dám chịu trách nhiệm! Nếu anh dám xuất hiện một lần nữa, thì không chỉ có một đấm đơn giản thế đâu.”

“Cảm ơn.”

Brian xoay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, anh đã sớm chuẩn bị tâm lý để bị đánh, bị mắng, bị ghét. Nhưng thiếu niên lại bình tĩnh nhìn anh.

“Tiểu An…”

Thiếu niên đột nhiên bắt lấy tay của Brian, cắn mạnh vào ngón áp út của anh, cắn cho tới chảy máu.

Lúc này, xe tiếp nước đã rời khỏi đoàn tàu, thân tàu bắt đầu chậm rãi di chuyển. Thiếu niên buộc phải thả tay người đàn ông ra. Chỉ trong nháy mắt, đoàn tàu đã nhanh chóng rời khỏi sân ga.

Brian nhìn thấy vòng máu quanh ngón vô danh của mình, hướng sân ga gọi to lần nữa. Thế nhưng tốc độ bay của tàu quá nhanh, sân ga đã hoàn toàn không nhìn thấy được nữa.

Brian bị nhân viên phục vụ kéo vào trong xe, dạy dỗ cho một hồi. Anh chỉ cười trừ, ngồi lại chỗ ngồi của mình.

Anh cúi đầu nhẹ hôn lên vết máu trên ngón vô danh, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận