Editor: Song Giang
Đầu óc Ngải Tiểu Tiểu trống rỗng. . . . . . Người, làm sao có thể đấu thắng yêu nghiệt!
Cô nhẹ nhàng lấy lòng anh. Đây cũng là lần đầu tiên cô ở trước mặt anh
trầm luân, không tự chủ được bản thân, đầu lưỡi mê hoặc của anh trượt
xuống mang theo một cảm giác mê người, tìm kiếm những điểm mẫn cảm trên
người cô, đồng thời mười ngón tay thon dài di chuyển ở trên thân thể
lung linh nóng bỏng của cô
Oanh một tiếng, kích tình ở giữa hai người nhiệt liệt nổ tung!
Ở nam nữ tình dục lên, Ngải tiểu tiểu thật sự quá non, một khi thật vượt
qua mô nghĩ chiến lằn ranh kia, không thể nào cũng không kịp chống cự,
như nước thủy triều vọt tới cảm giác tê tê dại dại điện giật nàng, giác quan ở tình dục dưới sự hướng dẫn vô hạn khuếch trương, đáng sợ dọc
theo người, sau đó, bộ dạng này nhạy cảm quá yếu ớt khu xác liền không
còn là nàng, hoàn toàn bị yêu nghiệt thu phục, không nhịn được liền cùng yêu nghiệt cùng nhau trầm luân. . . . . .
Khi tình dục xuất hiện ở nam và nữ, Ngải Tiểu Tiểu quả thật còn quá non nớt, một khi đã vượt
qua ranh giới thì không thể chống lại, giống như nước thủy triều vọt
tới, cảm giác tê dại giống điện giật xuất hiện, giác quan tình dục ở
dưới sự hướng dẫn của anh khuếch trương tới vô hạn theo dọc người cô,
sau đó, một bộ dạng nhảy cảm, yếu ớt, đây không còn là cô nữa rồi, cô
hoàn toàn bị yêu nghiệt chinh phục, hoàn toàn trầm luân cùng yêu nghiệt.
Từ năm đó tới nay Kỳ Tuấn đã tạo thành thói quen, bất luận làm chuyện gì
thì mình cũng phải chủ động khống chế, nhưng mà, trong ngực anh là một
tiểu nha đầu giống như con rối mặc hắn định đoạt đột nhiên quay lại phản công, xoay người một cái liền đẩy hắn vào tường, cô như một con báo nhỏ sắp chết đói nhào vào hôn anh tới không thể động đậy, rốt cuộc anh có
thể hiểu, thì ra là quy tắc của anh có thể thay đổi được.
Lòng của anh nóng lên, cũng bị cô hơn tới không thể cử động được.
Tiểu nha đầu hôn anh mãnh liệt có chút không lưu loát, nhưng lại mang theo
vẻ theo chút mê người, không có phương pháp cũng không có kỹ xảo nhưng
lại khiến anh động tâm. Anh bình thản hô hấp dồn dập bên vành tai đỏ của cô, hai năm trước cô mắc nợ anh, anh sẽ tính toàn đòi lại từ từ, trải
qua quá trình cô phá rối thì hiện tại chỉ sợ làm không được.
Trên thực tế, khi cô chủ động ôm anh, thời điểm cô hôn anh, anh thậm chí không biết từ dừng lại viết như thế nào.
Thế giới của Ngải Tiểu Tiểu bây giờ nghiêng, không ngừng không ngừng nghiêng, nghiêng, tất cả đều hỗn loạn…
Kỳ Tuấn lấy một sức mạnh đáng kinh ngạc đem cô áp đảo dưới tấm phản, Ngải Tiểu Tiểu đầu óc đang mơ màng đột nhiên tỉnh lại.
Trên trán cô nhẹ nhàng chau lại, mồ hôi thấm ướt lông mi, giật mình mở mắt
ra, trong tầm mắt chính là một cái hầu kết đang lên lên xuống xuống,
nhìn chút nữa, chính là vài giọt mồ hôi kiên nghị bám trên cằm, nhìn trở lại là làn da khỏe mạnh cùng xương quai xanh kiên nghị, hai bắp thị hai bên cánh tay chia hai bên xương quai xanh đang ở trước mắt cô.
Bất luận ánh mắt dao động như thế nào, cô đều ở trong vòng tay của anh, Này là bộ xương thon dài vừa đẹp, dưới ánh đèn mờ mờ chiếu vào càng làm cho vẻ đẹp của anh thêm cuồng dã, hơn nữa là cường tráng. Tựa như hai năm
trước, cái đêm cuồng loạn…
Ngải Tiểu Tiểu thấy trong lòng cô đau đến co rút!
Kỳ Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cau chặt, hình như không thoải mái. Anh thở hổn hển dừng lại động tác, giơ tay muốn lau đi mồ hôi trôn má
cô… Là anh quá nhanh? anh căng thẳng, kinh ngạc vì mình có thể chịu đựng lâu vậy
“Đừng đụng tôi!” Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên cậy tay anh
ra, đẩy cơ thể của anh ra, ánh mắt cô chứa sự chán ghét, sợ hãi, hốt
hoảng, chỉ để cho anh thoáng nhìn thấy, cũng không động đến.
Ngải Tiểu Tiểu không nhìn lại anh, mở thẳng của phòng tạm giam Môn Trùng để ra ngoài.
“Vật nhỏ!” Kỳ Tuấn muốn đổi theo, cuối cùng thì thầm một tiếng chán nản nằm ngửa trên tấm phản cứng. Con mắt đen càng thêm tối tăm: “Sự kiện
hai năm trước đối với em tổn thương lớn như vậy sao?”
Thở dài,
anh nhắm mắt. Trong lòng rất nhanh đem cái cảm giác đó bỏ ra, Ngải Tiểu
Tiểu, anh biết em không có yếu ớt như vậy, bởi vì có lúc chúng ta rất
giống nhau!
Ngải Tiểu Tiểu chạy ra khỏi phòng tạm giam ở căn cứ,
không khí thoáng mát, gió đêm mát mẻ dần dần thổi tan mờ mịt trong lòng, lý trí đã trở lại như trước. Cô lại thong thả bước trở về phòng tạm
giam. Nhưng, cô không ngờ Kỳ Tuấn vẫn ở bên trong, anh nằm trên tấm thảm cứng, ngủ rất an ổn.
Cô chán chường ngồi đến ê đít trong góc
phòng tạm giam, vùi mặt giữa hai chân. Lúc nãy hai người ý loạn tình mê, có trách thì trách bóng đêm gây tai họa thôi.
Nhưng bây giờ cô không có dũng khí đánh thức anh, đối mặt với anh.
Kỳ Tuấn mở mắt, anh đem đôi tay vòng qua ót, anh biết cô trở lại, anh nghe được tiếng chân của cô. Cô khôi phục bản lanh còn nhanh hơn anh nghĩ.
Lẳng lặng lắng nghe một lúc, bên ngoài không có động tĩnh gì.
Anh nhẹ bước xuống giường, sau đó nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu nghiêng đầu dựa vào vách tường ngủ thiếp đi!
Đầu Kỳ Tuấn nổi đầy vạch đen, không biết là nên khen cô ý chí kiên cường
hay vẫn là không có tâm không có phổi rồi. Lắc đầu một cái, anh cúi
người, nhẹ nhàng bế cô lên, đi vào phòng tạm giam, sau đi cẩn thận đặt
cô trên giường.
“Em không cần anh chăm sóc, vậy anh tự làm được
rồi.” Kỳ Tuấn tối sầm con mắt một thuận một không thuận nhìn chằm chằm
cô, mang theo nụ cười bí ẩn. Sau đó toàn thân là bộ đồng phục huấn luyện viên, sải bước rời đi.
Lúc này Ngải Tiểu Tiểu chợt mở hai mắt, nhìn bóng lưng tuấn lãng của anh, khe khẽ thở dài….
Ngải Tiểu Tiểu ngồi bật dậy. Mặt của anh vẫn lạnh như cũ, không chút sóng
nào. Rống, chuyện tối hôm qua anh có quyền quên sao? Chỉ xem như một
giấc mộng xuân, một chút cũng không còn sao?
Trố mắt, Kỳ Tuấn vừa đẩy cửa ra đi vào, nhìn Ngải Tiểu Tiểu lạnh nhạt nói: “Đi thôi, dùng bữa sáng xong phải huấn luyện.”
Ngải Tiểu Tiểu thần kinh bình thường trở lại, kinh ngạc há hốc mồm: “Huấn
…huấn luyện? Nhưng chính ủy muốn em cấm túc trong hai mươi bốn giờ.”
“Hôm nay là đợt huấn luyện quan trọng, cô đừng nghĩ lười biếng.” Kỳ Tuấn liếc xéo cô một cái, chân nhanh bước.
Ngải Tiểu Tiểu tránh không được cái nắm tay của anh, không thể làm gì khác
là chạy chậm đuổi theo: “Tôi không biết, du sao cũng là chính ủy giao
phó.” Dù sao người ta cũng là người lãnh đạo, người ở dưới mái hiên,
không thể không cúi đầu, cô hiểu.
“Cô không cần cùng ông ta nói chuyện, bất luận là ai đi chăng nữa thì cũng không có quyền quấy nhiễu việc huấn luyện của tôi”
Ách… huấn luyện viên thối! Ngải Tiểu Tiểu nghe lời nói của anh, bĩu môi
không thêm cãi cọ nữa, dù sao trời sập cũng có quan to chống.
Chốc lát sau, bọn họ đi tới phòng ăn, chính là dung bữa sáng trong giờ cao điểm, dông người đi lại không ngừng.
Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy mỗi người đi qua đều nhìn họ với anh mắt sâu xa.
Ngày hôm qua chuyện của cô nhất định gây náo loạn, xôn xao, càng chạy
càng thấy chột dạ, theo bản năng cô hất tay Kỳ Tuấn ra.
“Thế nào?” Kỳ Tuấn quay đầu nhìn cô: “Mỗi thế này mà không chịu được sao?”
“Không phải vấn đề áp lực.” Ngải Tiểu Tiểu cắn môi, chỉ là cô thích một cuộc sông yên lặng, đột nhiên bị mọi người chú ý, cô không quen cũng
không thích.
“Không muốn ăn ở phòng dùng cơm.” Kỳ Tuấn quét con mắt sắc bén qua người cô.
“Ừ.” Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, có lúc những người con trai sắc bén cũng có thể chuyển thành kheo léo hiểu lòng người.
“Cô chờ ở đây” Kỳ Tuấn nhàn nhạt phân phó một câu, nói, xong bèn đi vào
phòng ăn. Năm phút sau, anh xách theo hai túi thức ăn đi ra.