Quan Khí​

Tỉnh Giang Sơn đang tiến hành điều chỉnh nhân sự, rất nhiều người Uông hệ được đề bạt lên vị trí quan trọng. Tả Quân Huy mới đến nên y không có bao tác dụng, Uông Nhật Thần rất nhanh bố trí xong. Lần này chủ yếu là khống chế lại các cơ quan vốn của Hồng Quân. Cùng lúc đó Vương Trạch Vinh cũng tiến hành ở Thường Hồng.

Chuyện Triệu Lâm Phân là lời cảnh cáo đối với tất cả mọi người. Mọi người thế mới biết chỉ cần có kẻ phản bội thì Vương Trạch Vinh sẽ không hề nương tay. Thường Hồng bây giờ coi như hoàn toàn nằm trong tay Vương Trạch Vinh.

Ngay khi một loạt công việc tiến hành thì việc lớn của Trung Quốc đã bắt đầu.

Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung ương bắt đầu diễn ra. Là Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, Vương Trạch Vinh có mặt tham gia hội nghị, tất cả đều rất thuận lợi. Lâm lão gia tử thuận lợi lên đỉnh, Hạng Nam cũng trở thành phó Thủ tướng.

Người trên Bắc Kinh bắt đầu tiến hành ăn mừng, Vương Trạch Vinh cũng ở lại Hạng gia ăn mừng. Bởi vì Hạng Nam lên chức, Hạng Nam từ một cây sắp đổ như được tiếp thêm dinh dưỡng. Quan chức Hạng hệ không ngừng kéo đến.

Là con rể duy nhất của Hạng gia, Vương Trạch Vinh đột nhiên thành người rất chú ý.

Vương Trạch Vinh thi thoảng cùng Hạng Nam đi gặp vài nhân vật lớn, điều này rất có tác dụng với sự phát triển tiếp theo của hắn.

Công việc của Hạng Nam trong nháy mắt trở nên nhiều hơn, ngay cả nhà cũng ít về. Hứa Tố Mai không khỏi oán giận:

- Chưa làm phó Thủ tướng thì còn thấy được bóng, bây giờ làm phó Thủ tướng thì chỉ có thể trên Tv.

Vương Trạch Vinh vừa xuống máy bay thì thấy các Thường vụ thị ủy Thường Hồng đang đứng chờ mình.

Phùng Triêu Lâm đứng ở trên cùng.

Thấy các thường vụ Thường Hồng đến tận Phượng Hải đón mình, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, đây có lẽ là do thấy bố vợ mình lên chức.

Vương Trạch Vinh bắt tay Phùng Triêu Lâm rồi nói:

- Sao lại đến tận đây đón tôi?

Hai hội nghị trôi qua, đám người Phùng Triêu Lâm về Thường Hồng trước. Vương Trạch Vinh bởi vì việc của Hạng gia nên về muộn vài ngày.

- Mọi người hẹn nhau đến mà thôi.

Phùng Triêu Lâm cười nói, y bắt chặt tay Vương Trạch Vinh như hai người rất thân thiết.

Lưu Gia Hà nghiêm túc nói:

- Bí thư Vương tham gia Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc toàn quốc, mọi người đến đây nghênh đón để muốn đưa tinh thần hội nghị về Thường Hồng.

Các thường vụ đi lên bắt tay Vương Trạch Vinh, nhìn Vương Trạch Vinh, mọi người càng thêm cung kính.

Bây giờ Vương Trạch Vinh đã khác trước, hắn là con rể của phó Thủ tướng.

Vẻ mặt Tào Tín Xuân càng thêm phong phú, bắt chặt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Bí thư đã về, chúng tôi đã có người lãnh đạo.

Lời này rất rõ ràng, tỏ vẻ y sẽ đi theo Vương Trạch Vinh.

Tào Tín Xuân từ việc Uông Nhật Thần điều chỉnh cán bộ tỉnh Giang Sơn đã thấy một chút, sau lại thấy Hạng Nam lên chức, y biết gia tộc mình bây giờ kém Hạng gia không chỉ một hai điểm. Chỉ có thể đi theo Vương Trạch Vinh thì mình mới có lợi.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể đẩy người ra ngoài, dù Tào Tín Xuân có suy nghĩ gì thì Thường Hồng bây giờ cần đoàn kết.

- Phó thị trưởng Tào là người phụ trách xây dựng, Thường Hồng phát triển cần sự ủng hộ của anh.

Vương Trạch Vinh cũng tỏ thái độ. Quan trường vốn là như vậy, không ai hoàn toàn có thể trung tâm với mình cả, phải có lợi hoặc thấy tiền đồ của mình thì mới có thể.

Làm Vương Trạch Vinh ngạc nhiên là Các Vũ Tuấn. Các Vũ Tuấn bắt chặt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Bí thư Vương, lần này hai hội nghị rất thành công, thành phố làm như thế nào thì còn cần Bí thư về rồi quyết định.

Lời này nếu là trước đây thì không thể nào xuất hiện trong miệng y, bây giờ nói như vậy rõ ràng là sẽ cúi đầu.

Mấy người Vương Hệ rất vui vẻ, nhìn Vương Trạch Vinh đang cười cười, bọn họ biết đi theo lãnh đạo như vậy thì không gian phát triển sẽ vô cùng lớn.

Một đoàn xe tiến về Thường Hồng, Vương Trạch Vinh biết thực lực của mình ở Thường Hồng bây giờ đã không ai rung chuyển được.

Đây là việc tốt với hắn, Thường Hồng muốn phát triển thì sẽ phải giảm lực cản đi.

Theo thời gian sau đó Thị ủy tiến hành tổ chức học tập chỉ thị tinh thần của hai hội nghị, quyền lực của Vương Trạch Vinh ở Thường Hồng đã đạt đến đỉnh.

- Vương ca, ông nội muốn gặp anh. Anh có thể lên tỉnh không?

Uông Phỉ đột nhiên gọi điện tới. Sau khi làm xong công việc, Vương Trạch Vinh đang định hút thuốc thì cô gọi tới. Thời gian này Uông Phỉ cũng thường xuyên gọi điện nói chuyện với hắn.

Uông Nhật Thần bây giờ đã lui, người giữ chức Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn là người Uông hệ điều từ Bắc Kinh tới – Hà Vi Trạch. Sau khi lui ra Uông Nhật Thần cũng ít tham gia vào quan trường tỉnh Giang Sơn. Vương Trạch Vinh biết Uông Nhật Thần dù lùi nhưng quyền uy của ông là rất lớn.

- Anh lập tức lên Phượng Hải.

Vương Trạch Vinh biết Uông Nhật Thần nhất định muốn giới thiệu mình với người Uông hệ. Đừng nhìn Uông Nhật Thần đã lui, thời gian trước ông đã điều chỉnh khiến Uông hệ gần như khống chế hoàn toàn tỉnh Giang Sơn. Bí thư tỉnh ủy mới tới lại là người Uông hệ, có thể thấy trong thời gian ngắn thì tỉnh Giang Sơn vẫn do Uông hệ khống chế.

Uông Phỉ sớm đứng chờ ở cửa, thấy Vương Trạch Vinh tới, cô cười nói:

- Ông nội đợi anh lâu rồi.

Nói chuyện rất tự nhiên, cô còn cầm cặp cho Vương Trạch Vinh như một người vợ đợi chồng về vậy.

Vương Trạch Vinh nói:

- Có chuyện gì sao?

- Không có việc không thể tìm anh sao?

Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì.

Thấy Vương Trạch Vinh không nói gì, Uông Phỉ nói:

- Ông nội muốn lên Bắc Kinh, em sau này ở tỉnh Giang Sơn chỉ có một mình anh là người thân. Anh không được bỏ mặc em đó.

Vương Trạch Vinh gãi gãi đầu vì lời này. Nhìn Uông Phỉ càng lúc càng xinh đẹp, hắn không biết nói gì cả.

Vương Trạch Vinh vào phòng thì thấy Uông Nhật Thần đang đeo kính đọc báo. Sau khi lui ra ông rất nhàn hạ.

- Trạch Vinh đến à, mau ngồi đi.

Uông Nhật Thần cười nói bảo Vương Trạch Vinh ngồi xuống.

- Bí thư Uông vẫn khỏe chứ?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Ha ha, rất tốt, bây giờ đã rảnh rồi.

Uông Nhật Thần có chút vẫn không quen.

Uông Nhật Thần tự động rót trà cho Vương Trạch Vinh, sau đó ngồi bên cạnh hắn.

Nhìn Uông Phỉ, Uông Nhật Thần thở dài một tiếng rồi nói:

- Là như thế này, mấy hôm nay tôi sẽ lên Bắc Kinh, hôm nay gọi cậu tới là để giao Tiểu Phỉ giao cho cậu chăm sóc. Tiểu Phỉ cứ đòi ở lại tỉnh Giang Sơn, khuyên cũng không đi.

Nghe ông nói như vậy, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ tỉnh Giang Sơn là đại bản doanh của Uông hệ, thiếu gì người muốn giúp cô? Sao Uông Nhật Thần lại bảo mình chăm sóc cho cô?

Thấy Uông Phỉ đỏ mặt, Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ, Uông Phỉ vì mình mà không muốn rời tỉnh Giang Sơn. Uông Nhật Thần coi như hiểu ý cô nên mới gọi mình tới.

Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh liền động tâm đồng thời cũng có chút bối rối.

- Trạch Vinh, điều kiện Thường Hồng bây giờ đã tốt, hai năm sẽ có thể làm ra vài việc. Tôi hy vọng cậu có thể tận dụng cơ hội làm ra thành tích.

- Xin Bí thư Uông yên tâm, tôi nhất định chú tâm trong công việc, không làm ngài mất mặt.

- Bí thư Hà vừa đến nên không quen mấy tình hình tỉnh Giang Sơn, ngày mai tôi sẽ mời tới, mọi người nói chuyện.

Uông Nhật Thần nói.

Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh rất cảm kích. Uông Nhật Thần trước khi đi còn không quên giúp mình, ân tình này quá lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui