Quan Môn


- Đồng chí Diệp Khai, tôi hi vọng anh chăm chú cân nhắc một chút chuyện này, nếu như nhà máy thép bởi vì chuyện này mà xảy ra hậu quả không cách nào dự đoán, như vậy trách nhiệm này anh gánh không nổi đâu!
Kim Trạch Khải gằn giọng nói.
- Đồng chí Kim Trạch Khải, tôi cũng hi vọng ông chăm chú cân nhắc chuyện này một chút, nếu như bởi vì bao che mấy phần tử hủ bại làm cho hậu quả càng thêm nghiêm trọng, trách nhiệm này ông cũng không gánh nổi!
Diệp Khai căn bản không hề để ý tới lời uy hiếp của Kim Trạch Khải, một phó tỉnh bộ cấp mới lên chức còn chưa nằm vào trong mắt của hắn.
Huống chi chuyện này hắn đã cùng Ban kỷ luật thanh tra trung ương, Ban kỷ luật thanh tra tỉnh bắt chuyện qua rồi, trong thành phố lại có ý kiến gì hắn thật sự không thèm quan tâm, chứng cớ phạm tội của đám người Tả Thế Xương trên cơ bản đều nằm trong tay hắn, hắn còn cần quan tâm tới việc người trong tỉnh có ai tạo được áp lực gì cho hắn?
Hơn nữa lần này Diệp Khai bị ám sát suýt chút mất mạng, nếu hắn không mượn cơ hội này lật ngửa Long Thành, vậy thì không giống như cách làm việc của hắn xưa nay.
Chính bởi vì có lấy cớ này, cho dù hắn giày vò quá phận một ít, mấy vị lão gia tử trên trung ương cũng có thể hiểu được, dù sao hắn đến Long Thành công tác, làm nhiều việc lớn như vậy, còn suýt chút nữa bị người ám sát chết mất, anh nói trong bụng Diệp Khai không nén một bụng khí sao?
Huống hồ hắn ra tay bắt giữ đám người Tả Thế Xương, cũng là việc hợp tình hợp lý, bằng chứng như núi, những người khác trong tỉnh nếu cầm quyền tới dọa hắn, Diệp Khai cũng không hề sợ hãi.
Kim Trạch Khải nói chuyện với Diệp Khai không hề có chút tác dụng, khiến cho hắn cũng ôm một bụng hờn dỗi.
Sự tình lần này Diệp Khai chuyên quyền độc đoán, mặc dù nói Ban kỷ luật thanh tra phá án đều có tính độc lập, thế nhưng ngay cả bí thư thành ủy cấp phó tỉnh bộ như hắn cũng không được thông báo, thì thật có chút khinh người quá đáng.
Diệp Khai ương ngạnh hắn đã sớm được lĩnh giáo, chỉ là không hề nghĩ đến hiện tại bản thân hắn đã là ủy viên Tỉnh ủy mà vẫn không trấn được Diệp Khai, điều này làm trong nội tâm Kim Trạch Khải phi thường bất mãn.
Ngay trong lúc hắn còn đang cảm thấy phi thường phiền muộn, phó bí thư Tỉnh ủy Cố Thành lại gọi điện thoại tới.
- Chào Cố bí thư!
Tuy cấp bậc của Kim Trạch Khải cùng cấp với Cố Thành, nhưng bàn về nội tình thì kém quá nhiều, bởi vậy thái độ của hắn đối với Cố Thành cũng phi thường đoan chính.
- Chào đồng chí Kim Khải!
Cố Thành đáp lại một tiếng, lại hỏi qua tình huống nhà máy thép:
- Như thế nào Ban kỷ luật thanh tra trong thành phố các vị lại động thủ với nhà máy thép đây? Hiện tại rất nhiều người đều đang chú ý tới việc này, rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy?
- Ban kỷ luật thanh tra độc lập phá án, tình huống cụ thể đồng chí Diệp Khai không có nói rõ với tôi.
Kim Trạch Khải đem toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu Diệp Khai:
- Vừa rồi tôi chất vấn hắn vài câu, hắn còn cùng tôi mâu thuẫn, tôi không quản hắn được rồi!
Quan hệ giữa Kim Trạch Khải cùng Cố Thành không thể nói là thật tốt, nhưng Kim Trạch Khải gặp phải một thủ hạ không biết nghe lời như Diệp Khai, hắn cũng muốn mượn lực lượng của Cố Thành chèn ép Diệp Khai một chút.
Chết đạo hữu không chết bần đạo đó thôi, mình dù sao cũng là ủy viên Tỉnh ủy mới lên chức, lực lượng tuy kém một ít nhưng Cố Thành bản thân là phó bí thư, làm việc trong tỉnh Hà Đông đã nhiều năm, có thể nói là thâm căn cố đế, lực ảnh hưởng thậm chí còn muốn vượt qua cả bí thư Tỉnh ủy Nhạc Sơn, nếu như hắn chịu ra mặt gõ Diệp Khai thì Kim Trạch Khải nhất định vui vẻ trong lòng.
Quả nhiên Cố Thành nghe được lời phàn nàn của Kim Trạch Khải, lập tức tỏ ra hứng thú thật lớn.
- Làm vậy là không đúng!
Cố Thành nói ra:
- Cho dù Ban kỷ luật thanh tra cần độc lập phá án nhưng phải câu thông nhiều với thành ủy, anh là bí thư thành ủy cũng không phải vật bài trí, chớ đừng nói chi hiện tại anh còn là ủy viên Tỉnh ủy, không chỉ vậy mà còn là lãnh đạo thành ủy, đồng thời là lãnh đạo tỉnh ủy, đối với hành vi không tổ chức như thế thì không được dung túng đấy!
- Cố bí thư chỉ thị phi thường chính xác, nhưng hắn đánh ra cờ hiệu của Ban kỷ luật thanh tra tỉnh cùng Ban kỷ luật thanh tra trung owng, tôi thật sự không còn cách nào, chẳng lẽ tôi phải chạy tới chỗ của đồng chí Tần Phương Trần mà chất vấn bọn họ đang làm gì sao?
Kim Trạch Khải vốn biểu thị ra lời đồng ý với câu nói của Cố Thành, sau đó lại đưa ra chỗ khó xử của mình.
Đều là ủy viên Tỉnh ủy, sức nặng của bí thư Ban kỷ luật thanh tra tỉnh như Tần Phương Trần phải trọng yếu hơn một chút.
Phải biết rằng, Ban kỷ luật thanh tra tỉnh phá án tuy chưa hẳn dám lách qua bí thư Tỉnh ủy Nhạc Sơn, nhưng trong một ít vụ án trọng đại hơn nữa còn được Ban kỷ luật thanh tra trung ương chỉ đạo, đôi khi bên tỉnh ủy không hề hay biết chút nào cũng không phải là chuyện hiếm có.
Đương nhiên, dưới tình huống bình thường sẽ không phát sinh chuyện như vậy. Dù sao Ban kỷ luật thanh tra tỉnh cũng nhận lãnh đạo của tỉnh ủy cùng Ban kỷ luật thanh tra trung ương, nếu quan hệ với bên tỉnh ủy quá cứng ngắc cũng sẽ bất lợi với việc triển khai công tác, cho nên bình thường mọi người chỉ đứng xa mà nhìn, trong một ít vấn đề trọng đại thì làm nhiều câu thông mà thôi.
Nhưng tình huống bây giờ thật có chút phức tạp rồi, bí thư Nhạc Sơn phải chăng biết rõ chuyện của Ban kỷ luật thanh tra tỉnh hay không thì không được biết, thế nhưng Cố Thành là phó bí thư tỉnh ủy, đối với chuyện xảy ra trong Long Thành lại không nhận được chút tin tức, Tần Phương Trần càng không khả năng đem chuyện này nói với Cố Thành.
Hiện tại Cố Thành có thể duy nhất dựa vào là những thủ hạ ở bên dưới chạy tới cáo trạng, dù sao chuyện đám người Tả Thế Xương bị mang đi xác thật đã tạo chấn động khá lớn cho nhà máy thép, trong khoảng thời gian ngắn mỗi người đều cảm thấy bất an, không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Dưới dạng tình huống như thế, Cố Thành dùng lý do là cần phải an định lòng người, bảo đảm nhà máy sản xuất để đi hỏi việc này tựa hồ cũng có thể nói được thông.
Đương nhiên, Cố Thành là phó bí thư tỉnh ủy, làm việc rất có kết cấu, không tới mức vì chuyện này mà bị rối loạn trận tuyến, cho nên hắn gọi điện hỏi tình huống với bí thư thành ủy Kim Trạch Khải trước tiên, thông qua một ít đường đi chính quy hỏi thăm sự tình xong xuôi, yêu cầu đưa ra lời giải thích.
Bất quá bây giờ nhìn lại, bí thư thành ủy Long Thành như Kim Trạch Khải đã tỏ vẻ mình cũng bất lực đối với việc này, như vậy Cố Thành cũng chỉ phải tự mình ra trận, dùng tư cách lãnh đạo tỉnh ủy, hắn cảm giác mình đứng ra hỏi rõ vẫn là việc danh chính ngôn thuận.
- Đồng chí Trạch Khải, thái độ này của anh không phải là thái độ của một lãnh đạo nên có.
Cố Thành vẫn châm ngòi một chút:
- Nếu như ngay cả cục diện bên trong thành ủy mà anh cũng không khống chế được, thượng cấp lãnh đạo sẽ nhìn năng lực lãnh đạo của thành phố Long Thành ra sao đây?
Sau khi buông xuống điện thoại, Kim Trạch Khải thầm mắng một câu.
- Lão hồ ly! Rõ ràng bản thân hắn lo lắng còn muốn mình nhảy ra phản đối, xem mình là người ngu hay sao?
Kim Trạch Khải rất rõ ràng trước đó sự tình cũng đã dính líu tới Cố Binh là con trai của Cố Thành, Cố Binh có quan hệ mật thiết với lãnh đạo của nhà máy thép, hơn nữa còn có được số tài sản lên tới mấy chục triệu trăm triệu mà không nói ra được lai lịch của món tài sản kia.
Sau đó Cố Binh bị Ban kỷ luật thanh tra thành phố mang đi, chuyện này rất nhiều người đều được nghe nói.
Mặc dù nói ở thời điểm Tết Diệp Khai đã cho phép Cố Binh về nhà ăn lễ, nhưng do Cố gia ký tên chịu trách nhiệm, phải cam đoan sự có mặt của Cố Binh khi cần thiết, không được rời khỏi Long Thành nửa bước.
Hiện tại tình huống lại càng thêm phức tạp, chẳng những Cố Binh đã bỏ trốn khỏi Long Thành, nghe nói đã đi Australia, hơn nữa trước khi Diệp Khai xảy ra chuyện cũng đã an bài Ban kỷ luật thanh tra thành phố triển khai điều tra việc Cố Binh biến mất, đã nhiều lần thúc giục Cố gia, những chuyện này đều đã được ghi chép lại trong hồ sơ.
Rất hiển nhiên, Diệp Khai đang véo lên vấn đề của Cố Binh hoặc là nói là Cố Thành.
Nếu không phải như thế, Cố Thành sẽ không khả năng không thể chờ đợi ngồi yên mà nhảy ra lo lắng chuyện Diệp Khai động thủ với nhà máy thép Long Thành.
Nhà máy thép xác thực có vấn đề, hơn nữa vấn đề đã không nhỏ, điểm này tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng, thế nhưng nhà máy thép cũng là một tổ ong vò vẽ, bên trong liên lụy lợi ích thật sự là quá nhiều, không ai muốn dẫn phát kíp nổ trên tay mình, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Ban kỷ luật thanh tra Long Thành mặc dù sớm hiểu rõ tình huống của nhà máy thép nhưng vẫn không cách nào động thủ.
Bắt vài tên phần tử hủ bại xác thực không phải là việc gì khó, nhưng muốn ứng phó với cục diện phức tạp sau đó thì phi thường khó khăn.
Kim Trạch Khải yêu quý danh tiếng, mặc dù hắn không có quan hệ gì sâu sắc với nhà máy thép, nhưng hắn vẫn có chỗ cố kỵ, một khi nhà máy thép xảy ra chuyện vạn nhất không tìm được ai quản lý nhà máy, như vậy sản lượng sẽ chịu ảnh hưởng, hơn nữa không cách nào đạt thành hiệp nghị cùng bên đầu tư Nhật Bản, vậy lợi nhuận sẽ bị rơi xuống thật lớn, chuyện này đối với thu nhập tài chính của thành phố Long Thành sẽ tạo thành đả kích vô cùng nghiêm trọng.
Cho nên Kim Trạch Khải mới đưa ra lời dị nghị với hành động của Diệp Khai, về phần nói Cố Thành muốn mượn tay hắn đối phó Diệp Khai, Kim Trạch Khải đương nhiên là không đáp ứng, biết rõ Diệp Khai khẳng định phải có hậu trường cực lớn, Kim Trạch Khải bộ ăn no nhàn rỗi sao mà đi đối nghịch? Miệng phàn nàn không hài lòng, tỏ vẻ một chút cảm giác tồn tại của một bí thư thành ủy là được, làm gì phải vì chuyện không liên quan tới mình mà đi đắc tội với người?
Hiện tại hắn chính là đi một bước xem một bước, nếu như công tác của Diệp Khai tiến triển thuận lợi, như vậy thành ủy chỉ cần thuận theo tình thế ra tay uốn nắn, như vậy đã là anh minh, cho nên hắn không cần sốt ruột.
Theo trong mắt hắn xem ra, người nên sốt ruột chính là bản thân Cố Thành.
Công tử Cố Binh hối lộ tham ô bao nhiêu tài chính trong nhà máy thép, chỉ nhìn phản ứng hiện tại của Cố Thành đã hiểu rõ ràng, Kim Trạch Khải thật không tin Cố Thành hoàn toàn không hay biết chút nào những việc làm của con trai hắn.
Chỉ bằng vào việc con hắn ngay trong thời gian đang bị điều tra mà bỏ chạy, ý đồ trốn tránh tra xét của Ban kỷ luật thanh tra Long Thành cũng đã đủ cho Cố Thành không gánh chịu nổi.
Cho nên Cố Thành mới nóng lòng phản kích, tranh thủ chế tạo một chút cục diện hỗn loạn để cung cấp thêm lý do cho hắn có thể ra tay.
Kim Trạch Khải không gấp, lúc này hắn có ý nghĩ cao hứng ngồi yên xem hổ đấu nhau, nhìn xem rốt cục là Cố Thành nắm xuống Diệp Khai hay là Diệp Khai bức đi Cố Thành?
Cố Thành không lấy được chỗ tốt ở chỗ Kim Trạch Khải, cũng không khỏi thầm mắng một câu, trong lòng tự nhủ tuy Kim Trạch Khải chỉ mới thăng lên phó tỉnh bộ cấp nhưng kinh nghiệm quan trường không hề non nớt, mình muốn lợi dụng hắn xuất đầu xem ra là không có trông cậy, chỉ đành đi tìm cách khác mới xong.
Đối với chuyện Diệp Khai động thủ với nhà máy thép Long Thành, các quan chức tỉnh ủy đều nghe được tin tức, nhưng phản ứng của mỗi người đều không giống nhau.
Quan hệ giữa mọi người cùng nhà máy thép có xa có gần, trong đó có một vị phó chủ tịch tỉnh Mã Lục Xuyên phụ trách phương diện công nghiệp đã ngồi không yên, dù sao liên hệ giữa hắn cùng nhà máy thép thật sự chặt chẽ, bên trong có mấy nhân vật là do hắn đề bạt lên.
Hôm nay Diệp Khai một hơi bắt hơn hai mươi cán bộ lãnh đạo nhà máy, xác thực gây chấn động rất lớn.
Vì vậy Mã phó chủ tịch tỉnh gọi điện thoại cho bí thư Diệp Khai của Ban kỷ luật thanh tra, thái độ phi thường bất thiện.
- Đồng chí Diệp Khai, các anh đang làm chuyện gì vậy?
Mã phó chủ tịch phẫn nộ chỉ trích trong điện thoại:
- Các anh một lần bắt nhiều cán bộ của nhà máy thép như vậy, là muốn phá đổ nhà máy hay sao? Hiện tại xí nghiệp nhà nước đều lâm vào bên trong thung lũng kinh doanh, nhà máy thép Long Thành tốt xấu gì cũng được xem là một xí nghiệp có lợi nhuận, hơn nữa còn là xí nghiệp trụ cột trong tỉnh, các anh làm loạn như vậy xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ? Ai đến gánh chịu trách nhiệm này?
Hắn một hơi quở trách suốt vài phút đồng hồ, nhưng nghe đối diện tựa hồ không hề có chút phản ứng, không khỏi có chút hoài nghi hỏi lại:
- Alo, đồng chí Diệp Khai có ở đó không?
- Chào lãnh đạo, Diệp bí thư đang báo cáo công tác với thượng cấp lãnh đạo, tạm thời không có thời gian tiếp điện thoại, nếu như ngài có chuyện gì thì nhắn lại, chúng tôi sẽ hội báo cho Diệp bí thư.
Thanh âm trong điện thoại có chút cứng nhắc, vừa nghe là biết người có phong cách không dễ nói chuyện.
Mã phó chủ tịch nghe xong lập tức có chút sững sờ, có thể làm cho Diệp Khai phải báo cáo công tác, ít nhất phải là ủy viên tỉnh ủy, điều này nói rõ đã có người đang chú ý tới bản án của nhà máy thép, một phó chủ tịch tỉnh như hắn nhảy ra ngang ngược chỉ trích xác thực là có chút đường đột, nghĩ tới vấn đề này hắn lập tức có chút lo lắng.
Sau khi cúp điện thoại, Mã phó chủ tịch bấm điện thoại cho phó bí thư Cố Thành:
- Cố bí thư, tôi có chút sự việc cần báo cáo với ngài.
- Là về chuyện của nhà máy thép hay sao?
Cố Thành lập tức hỏi lại.
- Đúng vậy, Diệp Khai bọn họ làm như vậy sẽ phá đổ cả nhà máy đấy, chúng ta phải ngăn chặn loại hành vi không để ý tới đại cục này!
Mã phó chủ tịch nghiêm túc tỏ vẻ.
- Hiện tại Diệp Khai có cấp trên ủng hộ, tôi cũng không thể nói được gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui