“Chị Tiểu Kiều, Lục tổng tới.
”
Minh Tiểu Kiều đang ở phòng hoá trang, lại nghe thấy chuyên viên trang điểm gọi mình.
Cô nhìn đối phương, mỉm cười nói: “Chị biết rồi, cảm ơn em.
”
Em gái trợ lý cười đùa: “Chị đừng khách sáo, Lục tổng đang ở bên ngoài đợi chị đó.
”
Minh Tiểu Kiều cúi đầu mỉm cười.
Cô và Lục Thịnh đính hôn đã hai năm, tuy rằng Lục Thịnh tôn trọng cô không công khai mối quan hệ này, nhưng chuyện thăm ban là không thể thiếu, trong đoàn làm phim hai người cũng không che giấu mối quan hệ này.
Dần dà, mọi người đều hiểu là hai người đã công khai.
Minh Tiểu Kiều từ phòng hoá trang bước ra, quả nhiên là Lục Thịnh đang ở ngoài.
Anh không kiêng dè chút nào ôm lấy bả vai cô, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô.
Bộ dạng ân ái ngọt ngào này thực sự làm mọi người muốn loá mắt.
“Không nhìn ra lần này Lục tổng là thật hay đùa, hai năm nay cũng không thấy hai người họ chia tay.
”
Trong góc nào đó, em gái A và em gái B đang buôn chuyện: “ Vốn dĩ còn cảm thấy đáng tiếc cho Minh Tiểu Kiều, lại rơi vào tay công tử đào hoa, bây giờ xem ra, người đó chính là Lục tổng.
”
“Trai tài gái sắc, không có gì là không hợp cả, hơn nữa trông hai người họ thực sự xứng đôi.
”
Hai người vừa nói vừa cười hì hì.
Cách đó không xa, có một cô gái đang trợn mắt nhìn trần nhà.
Mẹ khiếp, không phải mình từng nằm trong danh sách những cô bạn gái có tai tiếng với Lục Thịnh đó sao, giờ đến nỗi mà mình nằm không cũng trúng đạn.
Chia tay đã nhiều năm, mọi người trong giang hồ nên quên đi được rồi mà, nhân tiện người ta đang ngọt ngào với bạn gái, cớ sao phải lôi bạn gái cũ vào làm gì?
Lục Thịnh và Minh Tiểu Kiều đang nói chuyện tình cảm của Minh Hoài Văn.
“….
.
Thằng bé sống chết muốn học cờ vây, là để theo đuổi con gái nhà người ta, vì cô gái mà thằng bé theo đuổi là cao thủ cờ vây.
”
Minh Tiểu Kiều nghiến răng nghiến lợi nói: “Với chỉ số thông minh của nó mà cũng muốn học cờ vây để tán gái? Không nghĩ cũng biết đã thua thê thảm rồi.
Mấu chốt là, nó sắp thi đại học, nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện yêu đương?”
“Không sao đâu, anh đã nói chuyện với thằng bé rồi, nó biết chừng mực, đợi sau khi thi đại học muốn làm gì cũng được, trước mắt phải học tập cho tốt đã.
”
Minh Tiểu Kiều bĩu môi: “Nó biết chừng mực thì đã không làm ra chuyện này.
”
Lục Thịnh nói cô: “ Nam sinh mười bảy mười tám tuổi đứa nào cũng như thế mà, em không cần lo lắng quá.
”
Minh Tiểu Kiều vẫn nghĩ ngợi, nhưng lúc này đạo diễn gọi cô đi quay phim, cô liền đứng dậy đi mất.
Lục Thịnh ngây người ở đoàn làm phim với cô thêm mấy ngày, rồi trở về giải quyết một số việc.
Minh Tiểu Kiều ở lại đoàn làm phim đã hơn ba tháng, chỉ còn mấy ngày nữa là bộ phim đóng máy, cô phải trở về nhà xem tình hình của Minh Hoài Văn.
Đối với vấn đề này, Minh Hoài Văn cảm thấy rất khó chịu: “Em đã lớn rồi mà, sao chị cứ coi em như trẻ con thế?”
Minh Tiểu Kiều: “Em không làm mấy chuyện ấu trĩ thì chị sẽ không coi em là trẻ con?”
Minh Hoài Văn trợn mắt, nhỏ giọng nói thầm: “Gì mà ấu trĩ, đó người ta gọi là theo đuổi hạnh phúc.
”
Minh Tiểu Kiều: “Em lại không thành thật, có tin nửa đời còn lại chị làm em không hạnh phúc nổi không?”
Minh Hoài Văn: “………….
”
Minh Cảnh Hoằng đang ôm điện thoại ngồi một bên, liên làm mặt xấu với Minh Hoài Văn.
Minh Hoài Văn nhân lúc Minh Tiểu Kiều không chú ý liền doạ nạt lại cậu nhóc.
Nhưng Minh Cảnh Hoằng lại cười giòn tan vui vẻ, căn bản là không sợ nữa rồi.
Minh Tiểu Kiều quay đầu: “Em làm bài tập xong chưa?”
Minh Cảnh Hoằng chớp đôi mắt to tròn: “Em viết xong rồi ạ.
”
“Lấy mấy đề Olympic ra làm đi nào.
”
“Vâng.
” Minh Cảnh Hoằng ủ rũ đi làm đề.
Lần này tới lượt Minh Hoài Văn vui vẻ khi người khác gặp hoạ.
Minh Chính Trí ở trên tầng gọi: ‘Tiểu Kiều.
”
“Con tới đây.
” Minh Tiểu Kiều bước lên tầng ngắm nhìn bức tranh ông vừa hoàn thành.
Hứa Tĩnh Lâm nấu cơm cùng người giúp việc ở trong bếp, xong xuôi gọi hai đứa nhỏ xuống ăn, còn bà tự mình lên tầng gọi hai ba con xuống.
Minh Chính Trí lại không vội: “Đợi một chút, tôi và Tiểu Kiều đang xem bức tranh này.
”
Hứa Tĩnh Lâm ỉu xìu nói: “Tranh lúc nào xem chả được, ông không sợ Tiểu Kiều đói sao?”
Minh Chính Trí không để ý bụng mình nhưng bụng con gái ông thì không, đành phải lưu luyến theo Hứa Tĩnh Lâm xuống nhà ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, mọi người đều đi nghỉ trưa, Minh Tiểu Kiều ngáp dài một cái, lại bất ngờ cảm thấy tinh thần thực sự rất tốt, liền ngồi trên ghế bập bênh trên sân thượng, híp mắt nhìn ánh mặt trời.
Hứa Tĩnh Lâm đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Ngay từ đầu, hai người không nói chuyện gì, cho đến khi tiếng ve kêu, sự yên tĩnh rốt cuộc cũng bị phá vỡ.
Bỗng nhiên Hứa Tĩnh Lâm mở miệng nói: “Không nghĩ rằng có một ngày chúng ta lại yên bình như thế này.
”
Minh Tiểu Kiều nghiêng đầu nhìn bà: “Dì Lâm có chuyện gì muốn nói sao?”
Hứa Tĩnh Lâm chăm chú nhìn cô, cảm thán nói: “Dì cho rằng cả đời này chúng ta sẽ không hoà hợp được, khó có thể trở thành người một nhà, cùng nhau ngồi xuống ăn cơm cùng nhau.
Tiểu Kiều, cảm ơn con, đã không so đo những việc năm đó.
”
Minh Tiểu Kiều im lặng, mãi sau mới cất tiếng trả lời: “Không phải con không so đo, chỉ là….
.
con quý trọng những người bên cạnh con bây giờ hơn.
”
Hứa Tĩnh Lâm cười vui vẻ: “Điểm này con rất giống với ba con, lúc trước dì cảm động cũng vì tính cách này của ông ấy.
”
“Dì nói gì cơ?”
Hứa Tĩnh Lâm nhớ lại chuyện ngày xưa, cứ ngỡ như mới xảy ra hôm qua, loại đau đớn nội tâm này đã sớm phai nhoà theo thời gian, biến thành một mảnh ký ức.
“Con không hiếu kỳ sao? Vì sao lúc trước dì nguyện ý gả cho ba con?”
Chuyện tình của Minh Chính Trí và Kiều Văn Nhân như thế nào, không phải Hứa Tĩnh Lâm không biết.
Ở nhà, bà cũng là cô công chúa nhỏ, theo lý thuyết thì người trong nhà sẽ không vì lợi ích của gia đình mà gả bà cho Minh Chính Trí bất kham kia.
Đó hoàn toàn là do bà vui vẻ muốn như thế.
Bà ít hơn Minh Chính Trí vài tuổi, nhưng đã sớm biết tới ông, bà thích sự sạch sẽ trên con người Minh Chính Trí, từ trước khi Minh Chính Trí và Kiều Văn Nhân quen biết nhau.
Chẳng qua khi đó Minh Chính Trí đã có hôn ước,bà đành phải đè nén lại tình cảm đơn phương này, nhưng lại không nghĩ sau này có nhiều chuyện phát sinh như thế.
Ngay từ khi kết hôn, Minh Chính trí đã đưa ra mục đích, là hai người chỉ kết hôn giả, chờ đứa nhỏ tốt hơn, hai người sẽ ly hôn.
Cho dù là như thế, Hứa Tĩnh Lâm vẫn đồng ý.
Cho nên được ăn cả ngã về không không chỉ có Kiều Văn Nhân mà còn có cả bà nữa.
Khi Kiều Văn Nhân mất, đã có khoảng thời gian Minh Chính Trí nhốt mình trong nhà không ra ngoài, thấm thoát năm năm trôi qua, hai người vẫn là vợ chồng trên giấy tờ.
Cho đến khi Hứa Tĩnh Lâm làm lớn chuyện, bà chất vấn ông, Kiều Văn Nhân đáng thương, còn bà thì không sao?
Bà đánh cược cả thanh xuân của mình, nhưng lại không bằng một người đã mất?
Huống chi, người đàn bà kia trước nay luôn có trăm phương ngàn kế, đối với ông lại chưa bao giờ thật lòng.
Bởi vì người phụ nữ đó đã mất, ông tự giam mình cả đời, còn bà là nguwoif sống bên cạnh đã trả giá cả thanh xuân cũng không bằng sao?
Minh Chính Trí khi ấy cũng đau khổ thật lâu, khóc đỏ hoe cả mắt, rồi cuối cùng ông cũng lựa chọn đi ra ngoài.
Dù sao khi ấy Minh Chính Trí đã biết được những chuyện của Kiều Văn Nhân, chuyện tình yêu của bọn họ không phải là chuyện tình cảm lãng mạn, mà sau đó toàn là những âm mưu giả dối, ông không khỏi thêm phần khổ sở.
Hứa Tĩnh Lâm vẫn luôn cho rằng, sinh hoạt trong gia đình Minh Chính Trí luôn như vậy.
Đàn ông yếu đuối, con chồng bị kỳ thị, mặt tốt bên ngoài chỉ để cho thiên hạ xem thôi.
Lại không nghĩ đến ngày có thể chung sống hoà bình với nhau dưới cùng một mái nhà.
Nói xong những lời này, Hứa Tĩnh Lâm tự cười chính mình: “Xem ra đã lớn tuổi cho nên thích nhắc lại những chuyện cũ, những việc này, đè nén trong lòng dì đã lâu.
”
Nói ra cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Minh Tiểu Kiều: “Nói thật là… tình yêu của thế hệ trước, con cũng không thể hiểu được.
”
Cho dù cô và Lục Thịnh đã bên nhau gần ba năm, cũng không dài không ngắn, nhưng tình yêu của thế hệ trước đúng là khó hiểu.
Một tình yêu đẹp, không chỉ là bản thân nó đẹp, cũng là vì nó làm một người trở nên tốt đẹp hơn.
Mà Hứa Tĩnh Lâm trong những năm này đã chịu đựng nhiều vất vả, cớ sao bà vẫn luôn vui vẻ kìm nén?
Nếu hai người bên cạnh nhau còn không bằng một người đã mất, cớ sao họ vẫn luôn chịu đựng?
Minh Tiểu Kiều rất sợ kiểu người như thế, không sợ người khác không thích mình, mà chỉ cần ở cạnh người đó đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Hứa Tĩnh Lâm cười cười: “Có đôi khi dì cũng không hiểu bản thân mình, cớ sao phải cố chấp đến thế, rất nhiều người cho rằng điều đó không đáng.
”
“Hơn nữa… bây giờ dì và ba con rất hạnh phúc, con cũng hy vọng về sau hai người càng tốt hơn.
”
Minh Tiểu Kiều lựa chọn chúc phúc.
Quá khứ đã qua rồi, ân oán bậc cha chú khúc mắc phức tạp, nghiêm túc mà nói thì ai cũng sai, không ai vô tội cả.
Cô lựa chọn tiến về phía trước, bỏ qua những rối rắm này.
Cô nhìn về phía xa xôi, trời xanh mây trắng, những toà cao ốc.
Đã hơn hai năm trôi qua, bây giờ càng ngày càng đẹp hơn rồi.
Ông cụ Minh cuối cùng cũng nhận ra sự thật, yên tĩnh ở nhà dưỡng lão, Minh Chính Thư cũng đã ra nước ngoài, không dễ dàng có thể quay về nước.
Sự nghiệp của cô ngày càng phát triển, càng nhận được nhiều sự công nhận.
Buổi tối tam tầm, Lục Thịnh đón cô trở về nhà, thì nhận được tin tức của Tống Thành, nói rằng cô được đề cử trở thành nữ chính của năm.
Lục Thịnh vui vẻ vô cùng: “Có phải sau khi nhận giải chúng ta có thể công khai?”
“Không cần chờ nhận giải đâu.
” Minh Tiểu Kiều vui vẻ đáp.
Lục Thịnh sửng sốt, tay đỡ lấy thái dương, suýt chút nữa đâm vào lan can bên đường.
Anh đột nhiên dẫm chân phanh, hai mắt sáng quắc nhìn Tiểu Kiều: “Em đồng ý công khai mối quan hệ của chúng ta.
”
Minh Tiểu Kiều không trả lời anh, mà lấy điện thoại ra, đăng tấm ảnh hai người chụp chung lên Weibo của mình.
Với dòng caption: “Một nửa của tôi @Lục Thịnh.
”
Lục Thịnh xúc động, đôi tay anh run run, nhanh tay lấy di động ra xem, sau đó ném đi, ánh mắt thâm tình nhìn Minh Tiểu Kiều.
Mặc kệ Weibo của hai người đang nổ ra trận sóng to gió lớn như thế nào, anh bây giờ chỉ muốn ôm cô một cái.
Nhưng mà anh vừa dướn người định ôm cô, thì có âm thanh gõ cửa xe.
Cảnh sát bên ngoài với vẻ mặt nghiêm nghị: “Đây không phải chỗ dừng xe,”
Lục Thịnh không thể nề nà thêm nữa, Minh Tiểu Kiều tủm tỉm cười.
Hơn nữa tương lai của bọn họ phía trước còn dài.
Không vội vàng chút nào cả.
END.