Cô nhanh chóng thoát ra khỏi dòng hồi ức, không muốn để bản thân mình rơi lệ nữa, cũng tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy mình khóc.
Bởi vì khi họ nhìn thấy cô khóc, đó là lúc cô yếu mềm nhất, cũng là lúc cô dễ bị tấn công nhất!
“Vụ án này anh định khi nào sẽ điều tra xong?”
“Em kêu tôi điều tra lại, có lẽ chắc đã biết hung thủ rồi?”
“Là Trương Hùng, nhưng tôi không có sức để chống đối với ông ta, chỉ có thể giao dịch với anh vậy.”
“Vụ án này mới xảy cách đây không lâu, chỉ trong vòng vài ngày là có thể lấy đầy đủ tài liệu”
“Vậy khi vụ án dứt, tôi sẽ cố gắng không dây dưa với anh”
Nghe câu này, người đàn ông chỉ khẽ nhếch mép.
Lợi dụng tôi xong rồi bỏ, đâu có dễ như vậy.
Chiếc xe dừng tại Biệt Uyển, hai người cùng nhau bước vào.
Thấy trên tay mỗi người là tờ giấy đỏ chói, mọi người cũng nhanh chóng hiểu ra.
Phó Trung Kì cùng Tô Mạch Hoa nhìn cô thì vô cùng hài lòng, họ luôn không can thiệp vào vấn đề hôn nhân của đứa con trai này, nhưng năm nay đã 26 tuổi rồi mà bên cạnh lại chẳng có lấy một bóng hồng, bất quá chỉ có thể lôi ra tờ hôn ước từ mấy chục năm trước, bắt anh thành đôi.
Lúc đầu thấy đứa con trai này không đá động gì, đành phải đợi thêm vài năm để xem sao.
Cuối cùng bất lực quá họ đành phải lôi về để bắt gặp mặt, sau đó định trước ngày cưới.
Nhưng thật không ngờ, người của Trương gia lại không biết điều như thế!
Thế nhưng trong cái rủi cũng có cái may, cũng chính trong vụ việc này đứa con trai họ đã tự tay mang vợ về nhà, hơn nữa cô vợ này sau trận chiến từ ba tiếng trước đến giờ vẫn có thể ung dung như vậy , đôi mắt nhìn người trên thương trường mấy chục năm nay không thể lầm, tuyệt đối đứa con dâu rất được.
Bình thường ngày nào cũng tiếp xúc đầy đủ với những tiểu thư càng vàng lá ngọc ở giới thượng lưu, đã quen với cái thái độ không hống hách thì lại là ngạo mạn tự kiêu, hiếm khi gặp những người chân chất như cô con dâu này, vì vậy ấn tượng tuyệt đối vô cùng tốt.
“Con mau lại đây mẹ xem nào” Tô Mạch Hoa vẫy tay kéo cô lại.
Lăng Tuệ cũng nghe lời mà lại gần ngồi xuống bên cạnh, thấy vậy bà mới hài lòng nói tiếp.
“Từ giờ, con đã mang thai rồi.
Mỗi sáng, mẹ sẽ kêu thím Hạ mang đồ ăn qua cho con.
À mà con tên gì thế?”
Lăng Tuệ khẽ cười, nụ cười trông rất không tự nhiên, thoáng qua có chút miễn cưỡng.
“Con là Lăng Tuệ.”
Cùng là một gương mặt, nhưng lại mang hai họ khác nhau, ít nhiều gì bà cũng đoán ra được câu chuyện đằng sau đó.
Vừa nói bà vừa xoa xoa bụng của cô, suy cho cùng, cái khiến cô có được sự quan tâm chỉ là cái thai giả này.
Sau khi nói chuyện được một lúc, Tô Mạch Hoa liền đi làm việc khác, vốn trước đó Phó Mặc Quân đã đi cũng với cha của anh ta nên trong phòng chỉ còn vỏn vẹn một mình cô.
Lăng Tuệ lẳng lặng bước vào nhà vệ sinh, sau đó ngắm nhìn gương mặt của mình trên gương.
Vẫn rất bình thường, bởi vì lúc đi cô không hề trang điểm, cho nên bị lão Trương Hùng đánh trông cũng không thảm như Trương Khả Di.
Trương Khả Di, cùng là chị em, vậy mà cũng có ngày phải đấu đá nhau như vậy.
Nếu như năm xưa người đi theo lão ta là mình, liệu sẽ có ngày hôm nay?
Nghĩ đến đây, đầu mới truyền đến một cơn đau nhức, lúc nãy lão ta dùng hết sức rồi, mà lúc đó cô vẫn có thể bình tĩnh một cách lạ thường như vậy.
Đưa tay khẽ chạm vào phần cổ mà xoa nhẹ, nãy giờ không đau, vậy mà bây giờ lại đau.
Khi đến giờ ăn, mọi người liền theo quy củ ngồi vào ghế.
Lăng Tuệ cũng đi theo Phó Mặc Quân mà ngồi xuống ăn.
“Con mau ăn đi, đây là lần đầu tiên thằng Quân nó gắp đồ cho người khác đấy”
Phó Mặc Quân nhíu mày, ngắt lời.
“Mẹ.”.