Từng đợt nước ấm cứ xối xuống người, ngước nhìn gương mặt có chút nhợt nhạt của mình trong gương, lại nhớ đến hành động Phó Mặc Quân.
Ban nãy, anh ta định ngủ với cô!
Dẫm đôi chân trần trên tấm thảm mịn, cô mặc chiếc áo phông cùng chiếc quần ngắn thoải mái mà bước ra, để lộ đôi chân thon dài kia.
Những giọt nước đọng trên mái tóc của Lăng Tuệ cứ thế từng giọt rớt xuống, vương lại trên gương mặt của cô, xong lại thi nhau từng giọt một chảy nhẹ xuống chiếc cổ cao trắng ngần.
Ánh mắt Lăng Tuệ lúc này rất sạch sẽ, gương mặt trắng noãn, không thể che dấu đi vẻ đẹp tự nhiên ấy.
Phó Mặc Quân ngồi yên trên chiếc ghế sofa, đôi chân bắt chéo, khôi phục lại trạng thái thường ngày mà nhìn chằm chằm cô, thế nhưng đáy mắt lại càng ngày càng nóng rực.
Lăng Tuệ đến bên cạnh chiếc giường, bàn tay vớ lấy chiếc gối bên cạnh, sau đó tiến tới chiếc ghế sofa.
Khẽ hất cằm, ngầm ra lệnh anh ra chỗ khác.
Thế nhưng anh vẫn ngồi im đó, không nói không rằng.
Thấy thái độ như vậy.
Cô không muốn đôi co nữa, nhanh chóng tiến tới chiếc giường mà thả mình xuống.
Ngay khi vừa nằm xuống, thì liền vọng tới tiến nói của anh.
“Em không hề mang thai.”
Câu nói này là khẳng định.
Lúc nãy khi cô tắm, trợ lí của anh đã gửi một loạt tài liệu của cô về tới.
Mà trong đó, không hề có bất cứ thông tin gì về việc cô tới bệnh viện.
Nghe được câu này, Lăng Tuệ bắt đầu hoảng hồn.
Thế nhưng vài giây sau, cô đã kiềm chế được bản thân, bình tĩnh ngồi dậy nói chuyện.
“Đúng, tôi không mang thai.
Chẳng phải đối tượng để giao dịch là tôi à? Đâu phải là đứa bé này?”
Phó Mặc Quân im lặng nhìn cô, muốn xem cô nói gì tiếp theo.
Nhưng thật đúng với suy nghĩ của anh, những gì cô nói đều là những câu anh muốn nghe.
Đạt được vấn đề, anh mới nở một nụ cười quỷ dị, từ từ tiến lại phía chiếc giường, chống hai tay xuống, đối mặt với cô.
“Đúng vậy, đối tượng giao dịch là em mà.
Vì vậy, bắt đầu thực hiện giao dịch”
Đôi tay to lớn bắt đầu đặt cô ngồi trên đùi mình.
Một tay nắm lấy gáy cô, nhẹ nhàng kéo gương mặt
xinh đẹp ấy xuống mà đặt lên một nụ hôn.
Bắt gặp một màn này, Lăng Tuệ không khỏi trợn mắt.
Sau đó theo quán tính mà đẩy thật mạnh ra.
Thế nhưng đồ ăn đã tới tận miệng, đâu ai không dưng lại để vụt mất.
Người đàn ông dùng sức, một tay bắt đầu lật người cô xuống để cô ở dưới thân mình.
Thấy vậy Lăng Tuệ mới giơ bàn tay mình ra phía trước mà chống đỡ.
Thế nhưng sức của cô lại chẳng thể làm gì một người đàn ông cao to trước mặt mình.
Anh không quan tâm mấy đến điều này, chỉ cúi người xuống mà hôn tiếp.
Nụ hôn này rất nhẹ nhàng, từ từ tách hàm răng trắng kia của ra mà thâm nhập vào bên trong, tùy tiện đùa giỡn với chiếc lưỡi thơm tho kia.
Đối với nụ hôn này, Lăng Tuệ không hề có sức phản kháng, mà cô cũng chẳng có cơ hội để phản kháng, chỉ có thể nhắm chặt đôi mắt của mình, tùy tiện buông thả.
Cảm nhận được cơ thể cô giãn ra, người đàn ông mới từ từ buông, ngay khi nụ hôn ấy rời khỏi, Lăng Tuệ nhanh chóng thở hổn hển, trên gương mặt sạch sẽ trắng nõn không cách nào che giấu được sự động tình và màu sắc đỏ ửng.
Bắt gặp gương mặt xinh đẹp mang theo chút sợ hãi, người đàn ông mới hài lòng mà nói tiếp.
“Sao vậy, không dám?” Câu nói mang theo ý chế giễu, nhưng thoáng trong đó lại là ý cười.
Rõ là lần đầu gặp nhau, cô gái này quyến rũ anh.
Nhưng lúc đó, đâu có bộ dạng sợ hãi như vậy?
Gương mặt Lăng Tuệ đỏ phừng phừng, rất muốn nổi đóa, nhưng lại không thể.
Sáng hôm sau.
Từng ánh nắng dịu dàng chiếu qua rèm của dày đặc, phảng phất trong căn phòng.
Khung cảnh xung quanh, vẫn còn đượm thoảng mùi tình dục, quần áo khắp căn phòng thì bừa bộn, mỗi cái một nơi.
Phó Mặc Quân nhanh chóng tỉnh dậy, bước xuống giường.
Lặng lẽ nhìn cô đang ngủ say, mà khắp cả người cô, là đầy những dấu vết ái muội không rõ ràng.
Đôi mày khẽ cau lại, chẳng lẽ, đêm qua anh quá mạnh bạo?
Anh khẽ cúi người xuống đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, sau đó mới rời đi.