Edit: Mẹ Mìn
"Thực xin lỗi, chuyện trước kia em không muốn nhắc lại, cũng đã quên, nếu hôm nay đến đây là vì ôn chuyện, vậy anh nói chuyện với em anh đi, em phải đi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Mễ Kiều không có một tia huyết sắc.
Nhạc Khải Phong bỗng nhiên cảm thấy chính mình thực tồi tệ, chỉ vì muốn biết chuyện tình quá khứ của cô, kiên quyết bắt cô ở lại chỗ này. anh rõ ràng biết cô khó xử.
"anh với em cùng nhau đi."
nói xong, cánh tay dài của anh ôm lấy bả vai Mễ Kiều, cùng nhau đi đến về phía cửa.
"anh!"
Đại pháo ở phía sau gọi hai lần, nhưng mà Nhạc Khải Phong không có một chút phản ứng, rất là tẫn trách ôm lấy Mễ Kiều, hộ tống mẹ con bọn họ rời đi. Lúc đi tới cửa, anh tựa hồ cảm nhận được tâm tình Mễ Kiều, đột nhiên xoay người, nghiêm khắc nói.
"Hôm nay, chuyện chúng ta đã tới đây, triệt để quên đi, không được nói với bất cứ ai. Nếu không, chúng ta cắt đứt tình anh em!"
Quay lại thân thể, Mễ Kiều quay người, trao cho Nhạc Khải Phong nụ cười cùng cái nhìn biết ơn. Vì Mễ Kiều đeo kính râm nên Nhạc Khải Phong nhìn không ra thần thái của cô, nhưng mà Nhạc Khải Phong biết, cô đang cảm kích.
sự tình cứ vậy qua đi.
Tiểu Thần Thần không biết gửi đâu, mà lại sắp đến giờ hẹn gặp Trầm Thanh Thu, cô không biết tính sao?
Mễ Kiều có chút đau đầu, trong lòng tính toán, nếu không khuyên bảo Nhạc Khải Phong đưa con trai về khách sạn trước, một mình cô đi gặp mẹ. Nhưng mà, nhìn bộ dáng này của anh, chắc là sẽ không chịu nghe theo ý cô. Lại còn chuyện anh vì che trở cho cô mà nghiêm khắc răn đe em trai, cô lại thấy ngại mở lời với anh.
Dù sao, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình?
Mễ Kiều phiền não tựa đầu vào cửa sổ. Ngoài của sổ xe là thành phố phồn vinh, ngựa xe như nước, đèn hoa rực rỡ. Phía trước có một nhà hàng, nơi đó là rạp chiếu phim, cô cùng Trầm Nghê Trần còn đi qua. Cửa hàng nhỏ trước quảng trường vẫn còn, khi đó vì kiêu ngạo cô ghi danh thi đấu khiêu vũ, được giải nhất, tiền thưởng được mấy ngàn đồng. Lúc đó là cô đi cùng Trầm Nghê Trần.
Mễ Kiều thực buồn bực. Hôm nay xe đi qua đâu đều có thể dễ dàng gợi lên ký ức đã qua. Mà trong ký ức đó luôn có sự hiện hữu của Trầm Nghê Trần.
Nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn, cũng không muốn nhớ.
"Để cho chuyện cũ theo gió, chuyện cũ theo gió~"
cô cố tự nhủ, giống như niệm thần chú, hết sức chăm chú, hoàn toàn bỏ qua người đàn ông bên cạnh, ánh mắt sắc bén đánh giá, còn có rõ ràng ghen tị.
"Như vậy đi, để Niệm Thần ở lại trong xe. anh khóa cửa xe lại, ở trong xe cho con xem phim hoạt hình. anh nghĩ, gặp mặt chắc không cần nhiều thời gian, hẳn là không có vấn đề gì."
Mễ Kiều có chút không yên nhìn thoáng qua con.
Ghế ngồi phía sau, Tiểu Niệm Thần vui vẻ hoa chân múa tay. Bởi vì ngày thường Mễ Kiều chỉ cho con xem tivi ngày không quá 20 phút. Trẻ em thị giác rất mỏng, cô không muốn con mình e34dfbị cận thị sớm.
Nhạc Khải Phong thấy Mễ Kiều không có phản ứng, đầu tê rần. Sợ Mễ Kiều nhìn chằm chằm Tiểu Niệm Thần quá lâu, sẽ lại nhìn thấy cha đẻ của Tiểu Niệm Thần. Hầu kết động lại động, Nhạc Khải Phong trong mắt ghen tị càng thêm rõ ràng.
"Mễ Kiều!"
anh nhịn không được kêu tên của cô.
cô kinh ngạc, quay đầu vô tội nhìn anh, ánh mắt thản nhiên mà dễ hiểu làm cho anh có chút không bất đắc dĩ.
"anh vừa mới nói, không bằng để Tiểu Niệm Thần ở trong xe xem phim hoạt hình, chúng ta đi trong chốc lát, đem xe khóa lại. Thi thoảng anh có thể ra xem con, cho con đi vệ sinh. Em xem được không?"
Mễ Kiều hơi hơi suy nghĩ, tựa hồ cũng chỉ có biện pháp này.
"Được rồi."
Nhạc Khải Phong nghe vậy, khóe môi gợi lên một chút sung sướng.
Chân giẫm ga, xe thẳng hướng Trầm viên chạy đến.
Ngày trước, khi Nhạc Khải Phong chưa có sự nghiệp như bây giờ, có nghe nói ở thành phố J có một nơi nổi tiếng mang tên Trầm Viên. Những người già có nói, đó là nơi ở của một vị tướng quân chiến công hiển hách. Từ khi còn nhỏ đã tham gia kháng Nhật, sau nữa thì gia nhập quân đội. Tuổi lớn liền tọa trấn Giang Nam, lãnh đạo sáu quân khu. Thành phố J là một trong số đó.
Nhớ lại những gì mình từng nghe, Nhạc Khải Phong nở nụ cười thản nhiên.
"Chắc là đường này rồi!"
Mễ Kiều rốt cuộc cũng tỉnh lại từ trong suy nghĩ miên man, nhìn con đường ngày xưa quen thuộc, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Mấy độ ngoái đầu nhìn lại, tím mạch hồng trần trong say mê, thương hải tang điền, cuối cùng là biến hóa thất thường khó thiền quyên.(chỗ này m ko hiểu nên để nguyên)
"Đúng vậy, phải đi Trầm viên."
Bỗng nhiên, Mễ Kiều tỉnh hẳn, nghiêng mặt nhìn Nhạc Khải Phong.
"không phải chúng ta đã nói là gặp mặt ở chỗ khác sao? Làm sao lại thành về Trầm viên?"
"Ha ha, là mẹ em nói, ông ngoại em nhớ em, muốn được gặp em. Mẹ em nhờ anh, nhất định phải đưa em về đấy. cô nói, buổi trưa ông ngoại mở tiệc chiêu đãi chúng ta. anh sao lại không đáp ứng?"
Nhạc Khải Phong đem sự tình, trách nhiệm tất cả đều đổ lên người Trầm Thanh Thu, không chút để ý đến Mễ Kiều, mắt nhìn con đường phía trước, tâm tình hứng khởi, thiếu điều hát vang lên.
Hai hàng lông mày Mễ Kiều gắt gao nhíu lại, không khỏi quay đầu lại nhìn về phía vui vẻ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe, trong lòng nặng trĩu.
Nỗi nhớ, như một cơn gió, thổi tan đi dấu vết tháng năm, không có trật tự, thổi qua ba kiếp nhân sinh mà vẫn không tan biến.
Quân khu, Trầm Nghê Trần sau khi làm xong công việc của mình liền mở di động, vào hệ thống định vị G P R S, quan sát đến nhất cử nhất động của Mễ theo túi sách đó đi khắp nơi.
Gắt gao nhìn chằm chằm chấm đỏ hiển thị trên màn hình điện thoại, ánh mắt Trầm Nghê Trần tối lại.
thật sự là cô gái khẩu thị tâm phi!
Ha ha, còn nói cái gì sợ bị fan phát hiện, theo hành trình của cô, một cái buổi sáng đều di chuyển ở khu náo nhiệt, tâm tình chắc rất tốt nha.
Trong mắt Trầm Nghê Trần lộ ra hàn ý, khóe miệng lại là sủng nịnh.
Này hai năm, trái tim anh vì cô mà đập, chắn chưa bao giờ ngừng yêu cô. Chính là, sau khi trái tim đãđược tôi luyện, Trầm Nghê Trần cũng thay đổi góc nhìn, càng hiểu được yên lặng xem xét, gặp chiêu phá chiêu.
Hai ngày nay anh không có gọi điện cho cô hay trả lời tin nhắn của cô, không phải là dung túng cô mà chẳng qua anh muốn giải quyết tốt chuyện cuả mình, sau đó tập trung tinh lực đi ứng phó cô.
Lẳng lặng quan sát tung tích Mễ Kiều, chậm rãi ngẩn người, ánh mắt Trầm Nghê Trần dần dần trở nên ngạc nhiên.
Nhìn điểm đỏ trên điện thoại di động chuyển động, càng ngày càng gần Trầm viên, ngay cả nháy mắt một cái anh cũng không dám.
Mễ Kiều điên rồi sao, lặng yên không một tiếng động trở lại, tại sao lại chui đầu vô lưới, chạy tới Trầm viên?
Trong đầu anh nghĩ đến rất nhều lý do, nhưng mà, tất cả đều không đúng.
Cuối cùng, chấm đỏ cũng dừng lại Trầm Viên, bất động.
5 phút trôi qua, 10 phút trôi qua, 20 phút trôi qua.
anh tin, cô, về nhà.
Đôi mắt đen to gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại di động, bỗng nhiên điện thoại kêu lên, là Trầm Thanh Thu gọi tới.
chị gái gọi đến, hẳn là có chuyện.
"Alô, chị."
Thanh âm vẫn ôn nhuận như trước, nhưng mà, đó chỉ giành cho người nhà.
"Nghê Trần a, buổi trưa tan làm em về nhà một chuyến. Kiều Kiều đã trở lại, đi cùng cô vị hôn phu của nó. Chị với ba đều rất vui, cậu kia tốt lắm. Ba nói, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."
Tim đau như bị sét đánh trúng.
"Vâng, em sẽ về!"
Trầm Thanh Thu nghe ra trong giọng nói Trầm Nghê Trần đầy sự cô đơn.
Nhưng mà, không có biện pháp, một bên là chính em trai ruột, người thừa kế duy nhất của Trầm gia, một bên là con gái dứt ruột đẻ ra, mình chăm bẵm từ nhỏ đến lớn. Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt.
Hơn nữa Trầm Nghê Trần năm nay đã 29 tuổi, cự tuyệt tất cả lời giới thiệu của người nhà, cự tuyệt tiếp xúc với tất cả các cô gái tuổi trẻ xinh đẹp. Ai trong lòng đều rõ ràng, anh là không quên được Mễ Kiều.
Nếu không phải có quan hệ huyết thống, có con rể như Trầm Nghê Trần, sợ là Trầm Thanh Thu cầu còn không được.
Nhưng mà, vận mệnh chính là thích như vậy trêu cợt người, làm sao bây giờ. Trước Trầm Thanh Thu chỉ có thể lừa Mễ Kiều, nói Trầm Nghê Trần cùng Chung Lan kết hôn. Sau đó thúc giục Mễ Kiều tìm mộtngười khác, mang về cho Trầm Nghê Trần nhìn xem. Có lẽ chỉ có làm như vậy mới có thể làm cho này đoạn nghiệt duyên này triệt để chấm dứt, mới có thể làm cho Mễ Kiều cùng Trầm Nghê Trần đi hai con đường khác biệt.
Phải biết rằng, chuyện tình yêu của hai người không chỉ là của hai người mà là chuyện liên quan đến lợi ích của cả gia tộc. Cho nên chuyện này không được phép phát sinh.
Lật giở lại ký ức, mơ màng nhớ lại từng kỷ niệm, ngọt có, đắng có. Chua xót tràn lan trên nụ cười cùng ánh mắt.
Từ lúc đọc được tin tức trên báo giải trí, nói sau lưng siêu sao quốc tế SHINE có một người đàn ông gây dựng vị thế cho cô, hơn nữa bọn họ còn có một đứa con.
Trầm Nghê Trần lẳng lặng suy nghĩ, trong lòng nghi vấn càng lúc càng lớn, lần trước gặp Mễ Kiều, lúc cô nghe điện thoại, người đàn ông kia trong điện thoại cũng nói, con ngủ, chờ cô về nhà.
không hiểu nỗi sợ hãi từ đâu tràn đến, anh cái gì cũng không sợ, chỉ sợ cô thay lòng đổi dạ!
Đúng thời điểm, gặp được đúng người, là một loại hạnh phúc. Đúng thời điểm nhưng gặp sai người, lại là một loại bi ai. Mà Trầm Nghê Trần cùng Mễ Kiều, gặp nhau sai cả ở thời điểm lẫn sai cả người gặp. Này, lại tính là cái gì?
Chuyện xưa của mỗi người đều là một câu chuyện. Mỗi cuộc tình qua đi đều có nhữnghông thể quên. Dù là vì quyền hay vì lợi, vì yêu hay vì hận, tất cả đều trầm luân, chẳng sợ ngươi si ủng nhất thời phồn hoa, tham niệm nửa đời cảnh xa xỉ, kết quả cũng chính là một loại kết cục, hoặc phù dung sớm nở tối tàn, hoặc hóa thành tro bụi.
Quân quyền, danh lợi, địa vị, tiền tài, Trầm Nghê Trần để ý sao?
Đem những cái đó so sánh với Mễ Kiều, quá mức nhỏ bé.
Nhưng sự thật không lúc nào không nhắc nhở anh, có lẽ chỉ có làm cho cô gái anh yêu thương cảm thấy an toàn mới cam tâm tình nguyện ở lại bên người anh.
đã bao lâu anh không được nhìn thấy nụ cười vô tâm vô phế của Mễ Kiều.
Nhắm mắt lại, Trầm Nghê Trần xiết chặt nắm tay, vì yêu mà ẩn nhẫn.