Vân My là một người ko tính toán với người khác một cách bậy bạ, nhưng ko
phải là sẽ cho qua những chuyện khó chịu, vì thế về được tới nhà, tuy trong
lòng như lửa đốt nhưng vẫn cố kiềm chế để ko tẩn cho cậu ta một trận luôn mà
để sau khi đã ăn uống no nê, đã cung cấp đủ năng lượng mới tung chiêu xử lí.
Kể ra con gái thâm ghê à!
-Sao khi đó cậu lại bỏ về mà ko đưa tôi đi cùng hả?
Vừa định bước vô phòng thì Vân My đã nói làm cậu ta chựng ngay lại.
Rồi cậu ta quay lại và nhìn cô ấy vẻ chế nhạo.
-Tại sao tôi lại phải đưa cậu đi cùng?
-Sao?
Vân My hơi mất đà với câu hỏi ngược của cậu ta.
-Cậu thích tôi chứ có phải tôi thích cậu đâu mà tôi phải đưa cậu đi cùng như là
người yêu của nhau hả?
-Cậu có hơi nhạy cảm quá ko vậy?
-Gì???
Giờ lại đến lượt cậu ta sa đà với câu hỏi ngược của cô ấy.
-Chỉ là đi cùng xe với nhau mà cậu lại liên tưởng ngay đến người yêu của nhau,
ko phải là quá nhạy cảm rồi sao?
-Vớ vẩn!
Cậu ta nói cục cằn rồi bước vô phòng.
Buổi tối hôm nay cũng có những làn sương mờ vây quanh ngôi nhà.
* * *
26.
-Vân My, con đã suy nghĩ kĩ về việc đổi họ chưa?
-Đang giờ ăn cơm ông nội đừng nhắc đến việc đó mà làm gì. >_<
Cậu ta tự nhiên nổi cáu.
Ông lão bực mình gõ nhẹ cây đũa vô đầu cậu ta làm cậu ta la oái.
-Việc cậu ăn thì cứ ăn, ta nói chuyện với cậu sao?
-Ông ko nói với con nhưng cái tai con nó cũng sẽ bị ảnh hưởng. >”<
-Cậu ăn bằng tai hả thằng nhóc này?
-Đã nói ông đừng kêu con là thằng nhóc mà. >”<
-Ngồi yên làm việc của mình đi.
Cậu ta lúc nào cũng tự mình kiếm chuyện làm khổ mình thôi.
Ông lão nhìn Vân My chờ đợi câu trả lời y như lần trước.
Và như ý định đã sẵn có của mình, cô ấy nói luôn.
-Vâng, ông nội làm thế nào thì con cũng nghe theo thôi ạ.
Nghe đến đây, ông lão thì thở phào nhẹ nhõm.
Còn cậu ta thì đột nhiên tru lên.
-Ko đượcccccccccccccc!!!
-Cái thằng ranh này! >”<
Làm ông lão giật mình.
Ông lão cũng làm cậu ta giật mình luôn thế là đành ngồi yên im lặng.
-Có cái gì mà cậu phải tru tréo lên như mất của thế hả? Cái gì mà ko được?
-Con ko đồng ý, tuyệt đối ko đồng ý đâu.
-Ta cũng đã nói rồi, dù cậu có quyết định thế nào thì cũng chỉ là quyết định của
cậu mà thôi, ta mới là chủ ở đây.
-Một uỷ viên cũng có quyền của uỷ viên chứ? Sao ông có thể coi ý kiến đóng
góp của con như ko có giá trị gì được.
-Ý kiến đóng góp ấy à? Nghe có vẻ văn minh lịch sự nhỉ?
-Con ko biết, nhưng con đã nói là ko đồng ý.
-Được rồi, ko đồng ý, vậy thì nói lí do vì sao ko đồng ý, nếu ko phải là một lí do
chính đáng thì đừng có trách.
-Lí do sao? Đơn giản là…con ko… đồng ý…
Cậu ta nói ra câu đó mà thật khó khăn,
chắc bởi ông lão cứ nhìn cậu ta chằm chằm.
-Chính đáng của cậu đấy sao?
Cậu ta ko dám trả lời là vâng.
-Cậu tính giỡn chơi với ta đó hả? Ko rảnh chuyện đâu thằng nhóc!
Rồi ông lão đứng dậy và rời khỏi bàn ăn.
-Con mèo đó ko thể làm cháu gái ông được…
-Sao?
Ông lão quay lại nhìn cậu ta hơi tò mò, chắc nghĩ cậu ta sắp cho ra một lí do
chính đáng.
Chính Vân My cũng có vẻ tò mò bằng chứng là cô ấy đã dừng việc ăn lại ngay
sau khi câu nói của cậu ta vang lên.
-Vì…vì…
Và rồi cậu ta lại lúng búng như ngậm hột vịt.
Làm người khác bực mình.
-Thôi trò này đi! >_<
Khi ông lão tiếp tục đi rồi cậu ta mới nói được lí do.
-Vì…con thích cậu ta! >”<
OMG!!!
-OMG!!!
Hơ…
Người nói câu đó lại là…chính cậu ta.
Cậu ta thở hồng hộc như vừa thoát ra khỏi một cơn ác mộng khủng khiếp lắm.
-Mơ cái quái gì thế?
Tất cả đều là một giấc mơ.
Có một điều rất thú vị ở Hoàng Nam Nam là có những giấc mơ sống động và
gay cấn y như thật. -_____-
Cậu ta ngồi một lúc khá lâu để lấy lại tinh thần, nhưng sự thật là giấc mơ này
quá sức tưởng tượng của cậu ta, đến nỗi tinh thần ko cánh mà bay tự lúc nào.
Mơ mà nói là mình thích ai đó thì có nghĩa là gì nhỉ? Khó lí giải lắm.
Cậu ta nhìn đồng hồ thì mới có 2:00 AM, tức là ngoài trời vẫn còn tối òm.
Ko biết tiếp theo cậu ta sẽ phải ngủ tiếp như thế nào, chắc ko dám ngủ vì sợ sẽ
mơ tiếp phân cảnh khi nãy hoặc ko lại là mơ vớ vẩn gì đó nữa thì khủng khiếp
biết nhường nào. =_=
Đột nhiên cậu ta lại nhảy khỏi giường và đi ra ngoài.
Đi đâu thế ta?
Vô phòng…ông nội, chứ ko lẽ vô phòng Vân My?
Ông lão đang ngủ mà lại bị khai quật dậy.
-Cái gì thế hả? >_<
-Con muốn hỏi…
-Hỏi cái đầu cậu, mấy giờ rồi mà kéo người ta dậy hỏi han hả?
-Con muốn biết…
-Ko biết gì hết, ta phải ngủ.
Rồi ông lão lại nằm xuống giường nhắm mắt ngủ, mà thực ra nãy giờ ông lão
nhắm mắt suốt.
Cậu ta thì ko giở trò giục giã như mọi khi mà lại ngồi yên lên tiếng nói.
-Con muốn biết về mẹ con.
Thấy giọng nói của cậu ta khác thường lại là hỏi về mẹ nên ông lão liền mở
ngay mắt ra, cơn buồn ngủ cũng chắp cánh thiên thần luôn.
-Mẹ…sao cậu lại muốn hỏi cái đó hả?
-Con muốn biết về mẹ con, về tính cách của mẹ.
Ông lão ko nói gì, im lặng lúc lâu rồi bỗng nhiên thụi cho cậu ta một chưởng vô
bụng.
-Ackk! Ông làm gì vậy? >_<
-Đang đêm hôm tự nhiên hỏi ta về người đã chết, muốn doạ ma người khác thì
phải coi đối tượng là ai chứ? >”<
-Ông thiệt là…con hỏi thiệt mà!!!
Thấy cậu ta có vẻ nghiêm túc, ông lão mới ngồi dậy, vẻ mặt cũng tự nhiên thay đổi.
-Thanh Hà sao? Đó là một đứa con dâu thật đáng yêu…
Giọng trầm và ấm. Hết sức nhẹ nhàng.
-Con bé nhìn thế thôi, chứ trước khi sinh con nó tinh nghịch lắm, lúc nào cũng bắt nạt chồng mình, nói chung tính cách rất là đáng yêu, giống như một đứa trẻ ham những trò mạo hiểm vậy..
Ông lão cười buồn.
-Sau khi sinh con, con bé trở nên chín chắn hơn, giống y như một người mẹ
hình mẫu vậy, yêu thương con hết mực.
-Mẹ con…là người như thế sao?
-Đúng thế, Thanh Hà là một đứa con dâu tuyệt vời, thế nhưng…tại sao nó lại ra
đi sớm như thế, cả con trai tôi nữa. Ông trời thật là bất công.
TT___________TT
Ối zời đất ơi!!!
Ai mới giống một đứa trẻ con ham những trò mạo hiểm ấy nhỉ? +_+
-Ông trời thật ******** mà. T______T
-Thôi ông ơi! >_<
Cậu ta cũng phát bực.
Ko dưng đâu lại khiến ông lão nổi hứng lên như thế. Thiệt là…
-Ôi con trai và con dâu tôi…T______T
Cáo từ ngay lập tức.
Cậu ta vừa rời khỏi phòng ông lão chợt ngớ người ra.
-Mình sao thế nhỉ? Mơ ngủ à?
Rồi ổng lắc đầu khó hiểu. Chắc ko biết sự có mặt khi nãy của cậu ta nữa. = =”
Ông lão này thú vị thật đấy. J
Cậu ta thì lững thừng đi trong hành lang về phòng.
“Ko phải mẹ lúc nào cũng hiền dịu sao? Lúc nào mẹ cũng thế mà, sao lại là
một người tinh nghịch được chứ? Mẹ rất dịu dàng, mẹ là người mẹ dịu dàng. Ông nội nói dối, nói dối. TT_____________TT”
Giờ lại đến cậu ta. = =”
Sở dĩ cậu ta như thế vì trong kí ức của một đứa trẻ năm tuổi, cậu ta chỉ có một hình ảnh duy nhất là một người mẹ dịu dàng và rất yêu thương con. Cậu ta ko biết rằng với một đứa trẻ mới năm tuổi như cậu ta khi đó những cử chỉ dịu dàng là điều tất yếu.