Sài Thành Yêu Chỉ Mình Em


Chỉ sau một đêm tin đồn về cô hai Sài Thành đánh người nhập viện trở thành chủ đề bàn tán số 1 trên các bài báo lớn tại các chợ phố Sài Gòn.

Những chuyện hoang đường lúc trước Trà An làm cũng được mấy kẻ săn tin tung lên một lúc.

Nói oan cho cô thì cũng không hẳn, những bài báo đó đều là viết sự thật, là Trà An mắng thẳng mặt quan Tây khiến hắn tức đến lên cơn hen suyễn phải nhập viện tận mấy ngày liền, đánh ả người ở trong nhà đến tứ chi đứt đoạn, còn ép người ta đến mức tự tử mà chết oan.

Cô ấy còn ngông cuông đến mức dùng quyền lục gia thế của mình mà bức ép ca sĩ Trang Linh có tiếng tại nhà hát Sài Thành phải quỳ trước cổng lớn hai tiếng đồng hồ chỉ vì dám nhìn ngó có ý trèo cao với Văn Khanh trước mặt Trà An.

Ngoài kia có mắng chửi Trà An thì đã sao? Cô ấy vẫn là cô hai Sài Thành người nắm trong tay quyền lực thì cần gì để tâm đến ánh nhìn của mấy kẻ tầm thường đó chứ.

Trà An vôn dĩ không xem trọng.

Cô không lo nhưng mà người thân cận cạnh bên cô lại lo trước rồi, bà ấy là vú nuôi của Trà An nên lo đến đứng ngồi không yên cũng không phải lạ, nhưng nó làm cô chóng hết cả mặt rồi đây này.

"Cô hai, chuyện này càng lúc càng lớn sợ rồi sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô, sau này muốn lấy chồng cũng khó"

"Hơ...!con cần gì lấy chồng hửa vú? Con giàu thế này cơ mà sợ gì không tự nuôi bản thân mình được, với lại cả cái xứ Nam Kỳ này vú có thấy ai giàu hơn anh Văn Khanh của con không cơ chứ? Không giàu bằng thì không gã."

"Không gã thật sao cô hai? Hmmm"

Giọng cười đắc ý từ bên ngoài bước vào.

Dáng người cao to ánh sáng của mặt trời sớm từ cửa sở chiếu nhẹ vào dạ vào gương mặt chửng chạc của tuổi 35 là cái gì đó rất cuốn hút.

Cô chưa bao giờ để ý rằng người đàn ông nuôi lớn mình bao nhiêu năm qua lại đẹp trai đến mức như vậy?

Nhưng bây giờ cô ấy nhận ra rồi, Văn Khanh không chỉ mỗi điển trai lịch lãm mà còn là hình mẫu hoàn hảo trong cái xã hội này nữa.


Tất nhiên đâu phải đơn giản mà Trà An được Trần Văn Khanh yêu quý đến mức đó.

Người ta nói rồng đi với rồng chính là đạo lý đó.

Dù Trà An cô ấy chỉ mới 16 tuổi nhưng cô đã là phiên dịch viên tiếng Pháp, Trung, Nhật cho Nhà nước, cả việc ngoại thương với nước ngoài của Văn Khanh cũng là do cô ấy lo liệu.

Còn là một trong năm nhà đầu tư lớn tại nhà hát Sài Thành, cô ấy cũng muốn trở thành ca sĩ nhưng e là cả đời này Trà An cũng không có cơ hội đó.

Văn Khanh từng nói trước báo đài "Tôi thích những cô gái không chỉ thông minh thôi mà còn phải có chủ kiến mạnh mẽ"

Thực chất hắn ta là đang ám chỉ 'lá Trà nhỏ' nhà hắn.

Trà An từ nhỏ sang Tây được học được cách thông thạo về súng, về Việt Nam thì được học võ thuật cổ truyền lại tiếp thu được chữ nôm theo nho giáo người Việt.

Nhưng với Trần Văn Khanh thì Trà An cũng chỉ là một em bé khờ khạo của hắn.

"Ừm...!em không gả vậy anh có nuôi không đây? Nuôi đến khi em già luôn đấy."

"Dư thừa...!Tìm khắp xứ Nam Kì hỏi này ai dám nuôi em ngoài anh hửa? Vậy nếu em làm cô hai chán rồi thì làm hay là chuyển sang làm bà chủ chịu không?"

Đôi mày Trà An nhướng nhẹ hơi ngã người về phía sau tựa vào ghế, miệng cười có chút yêu nghiệt thách thức Văn Khanh.

"Bà chủ? Hớ, vậy xem anh có đủ bản lĩnh gì để cô hai Sài Thành này chịu không đã?"

Đã hai ngày trôi qua tin hot về cô hai Sài Thành cũng bị 'bàn tay lớn' dọn dẹp sạch sẽ, nay cả miệng đời là thứ khó sạch nhất cũng trong một đêm được xóa trắng không còn một lời dèm pha nào nữa.

Hôm nay không biết Trà An uống nhầm thuốc gì, trời còn chưa sáng cô đã chạy xuống lầu chờ sẵn.

Chuyện này làm mọi người hơi sốc.

Cô hai của họ chưa bao giờ thức sớm vậy hết.

Trần Văn Khanh nhìn biểu cảm gương mặt cũng biết 'hũ giấm' này có ý đồ gì khác.

Quá quen thuộc rồi, ánh mắt đáng yêu này chỉ xuất hiện khi cô ấy xin cái gì đó hoặc là đã gây ra hoạ không thể tự mình giải quyết được thôi.

Hắn thở dài rồi kéo hút một hơi thuốc sì gà thở ra luồng khói làm Trà An nhăn mặt.

Hắn hạ giọng...

"Muốn xin gì sao? Anh quáo quền rồi đấy Trà An...!hmm."

"Hì...cho em đi đến đồn điền cao su với anh được không? Em muốn xem thử nó thế nào? Em muốn lên núi xem thử nơi làm ra cao su Khanh An"

Biểu cảm Trần Văn Khanh biến đổi đột ngột nhỉ?

"Hay để lần sau chúng ta lên cao nguyên hái trà được không ? Đồn điền nhiều muỗi lắm"

"Em muốn đi, không cho em đi em sẽ nhờ anh khác đi cùng em"

Nghe hai chữ 'anh khác' sắc mặt Văn Khanh liền trở nên xám xịt.


Chần chừ một lúc thì cũng đồng ý đưa 'hũ giấm' này theo cùng.

Không phải vì cô ấy tò mò muốn đến Đồn điền Khanh An, mà là cô ấy muốn nhìn cho rõ nơi gia đình của mình bị giết cái thảm cảnh năm đó thế nào.

Cũng vì sợ Trà An đau lòng nhớ lại chuyện lúc trước nên Văn Khanh mới không dám đưa cô đến.

Chỉ mới ra khỏi Sài Thành một lúc cô ấy đã mèo nheo than thở như vừa đi Hải Ngoại mấy ngày về vậy.

"Anh ơi, em mệt quá à...vẫn chưa đến sao?"

"Chúng ta đi bằng xe hơi em đã mệt như vậy, đến đồn điền phải đi bộ lên núi hay là bây giờ anh đưa em quay về được không?"

"Không chịu, em muốn đi, em ngủ chút sẽ không sao"

"Được, dựa vào anh"

Trời càng lúc càng lạnh, chiếc áo dài gấm thêu hoa mổng như vậy sao có thể đủ ấm? Văn Khanh không nói nhưng hắn biết cô lạnh lập tức cởi chiếc áo vest Tây phục của mình khoát lên cơ thể nhỏ bé ấy, hơi ấm từ cơ thể người đàn ông này toả ra cùng một hương thơm dễ chịu đến mê hoặc.

Nhìn dáng vẻ của cô ấy lúc này không khác gì một em bé.

Nhưng em bé này có chút hơi phiền phứt, nếu thường thì hắn ta sẽ không dừng lại nhưng có 'hủ giấm chua' này lại khác, đi hai tỉnh nghĩ một tiếng cứ tốc độ này thì biết bao giờ mới đến đây?.

"Anh dừng hoài thì sao đến nhanh được?"

"Anh sợ em mệt, ngồi xe mãi thì liệt luôn đôi chân này phải làm sao?"

"......"

Đi từ Sài Gòn đến đồn điền Khanh An tận ngoài Bắc nhanh nhất cũng mất gần như một tháng.

Đi một quãng đường xa như vậy hắn ta không sợ gì ngoài 'em bé' của hắn mệt.

Đến nơi thì lại có vấn đề khác để lo nghĩ.

Đỉnh núi cao như vậy Trần Văn Khanh nhìn xung quanh một lúc trong đầu lại suy nghĩ.


"Em ấy mệt như vậy lỡ ngất giữa chừng thì phải làm sao đây?" Hắn nghĩ thần nhưng vẻ mặt đã lo lắng trước rồi.

"Hay là anh cõng em chịu không?"

"Không chịu đâu, em tự đi được"

Sau một hồi dày công suy nghĩ hắn ta buột phải bỏ ra một khoảng tiền bảo người cõng Trà An lên núi.

Nếu giữa đường có sơ suất thì bọn họ xem như xác định.

Bỏ tiền thuê người cõng mà gương mặt người đàn ông này lại nhăn nhó, khó chịu.

Vì vậy đi được mới nữa quãng không nhịn được mà giành 'hũ giấm' lại rồi.

"Anh thuê người rồi mà còn tự mình cõng là sao chứ? Mệt lắm đó"

"Mệt? Anh làm 'ngựa' cả đêm cho em cưỡi còn không mệt mấy chuyện này có là gì chứ?"

"Anh bị điên hả?"

Cái mặt đắc ý không chút liêm sỉ này làm người khác muốn đấm thật.

Những lời này có thể đem ra nói trước mọi người vậy sao?.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận