Nguyên Nhất Nhất mơ một giấc mơ.
Trong mơ có Quý Trạm mà cô thích nhất.
Anh và cô cùng nắm tay, ôm, hôn môi, làm hết tất cả những chuyện thường làm khi yêu.
Cô vui cười càn rỡ, còn trong mắt anh thì tràn đầy sủng nịch.
...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A…”
Nguyên Nhất Nhất cố gắng mở mắt ra.
Mí mắt của cô nặng trĩu, cơ thể rất mệt mỏi, trên tay vẫn còn âm ỉ cảm giác đau đớn.
“Nguyên Nguyên?” Giọng nói của Quý Trạm giống như truyền từ rất xa đến.
Nguyên Nhất Nhất chậm rãi chớp đôi mắt, yếu ớt kêu một tiếng: "A Trạm…”
Nguyên Nhất Nhất giơ tay lên theo bản năng.
Ngay sau đó, cô cảm thấy tay phải của mình bị ai đó giữ lại: “Bé cưng, anh ở đây.”
Là Quý Trạm.
Nguyên Nhất Nhất quay đầu lại, sắc mặt của Quý Trạm không tốt lắm nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười: “Nguyên Nguyên, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
“Tỉnh?” Nguyên Nhất Nhất nhíu mày: "Em làm sao vậy?”
“Đây là bệnh viện, em sốt cao liên tục hai ngày nay làm anh sợ muốn chết.”
Một tay Quý Trạm nắm chặt tay Nguyên Nhất Nhất, một tay vuốt ve gương mặt của cô, vô cùng áy náy: "Xin lỗi Nguyên Nguyên, đều là lỗi của anh.”
“Không phải…” Nguyên Nhất Nhất lắc đầu, muốn đứng dậy.
Quý Trạm đè cô lại, nghiêm túc nói: "Đừng nhúc nhích, bây giờ em rất yếu, đứng lên sẽ bị choáng đầu, nằm xuống đi.”
Có lẽ là vì khi bị bệnh thì con người càng trở nên yếu ớt, lúc này Nguyên Nhất Nhất rất muốn khóc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A Trạm.” Nguyên Nhất Nhất nhẹ nhàng kéo tay anh: “Em muốn anh ôm em.”
“Được.”
Quý Trạm đứng dậy, vén chăn trên người cô lên, nằm xuống bên cạnh cô sau đó vươn tay qua sau gáy của Nguyên Nhất Nhất, ôm cả người cô vào trong lòng.
Bây giờ Nguyên Nhất Nhất đang ở trong phòng bệnh VIP một người, giường bệnh cũng lớn hơn nhiều so với giường bình thường.
Trong phòng bệnh còn có giường nghỉ dành cho người nhà, có phòng bếp nhỏ và một phòng vệ sinh đầy đủ mọi thứ.
Nguyên Nhất Nhất dụi dụi vào cánh tay Quý Trạm, mang theo quyến luyến: “A Trạm, em rất nhớ anh.”
“Ừm.” Quý Trạm trả lời, cúi đầu hôn lên trán cô: "Anh cũng nhớ em, rất rất nhớ.”
Hai ngày này đối với Quý Trạm dài như cả hai thế kỷ.
Nguyên Nguyên của anh ngày thường vẫn luôn nhảy nhót, luôn mỉm cười, vậy mà giờ lại nằm đó tới tận hai ngày.
Cô không nói chuyện với anh, cũng không cười, lúc sốt cao còn mê sảng kêu tên anh nói mình không thoải mái.
Quý Trạm hận rằng người nằm trên giường bệnh không phải là anh, anh có thể làm tất cả mọi thứ, chỉ cần Nguyên Nguyên của anh có thể hồi phục.
...
Ngày Nguyên Nhất Nhất nhập viện, cả nhà họ Quý cũng tới.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ kia của Nguyên Nhất Nhất, Đồng Nhu đã bật khóc.
Cuối cùng vẫn là Quý Lập Quốc và Quý Thanh khuyên nhủ dẫn người rời đi.
“Nguyên Nguyên, về sau chúng ta đừng cãi nhau nữa, có được không?” Giọng nói của Quý Trạm khàn khàn: “Ngày đó anh mở cửa, trong nháy mắt nhìn thấy em ngã xuống ở bên trong, anh thực sự vô cùng vô cùng hối hận.”
“Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không bao giờ để em một mình nữa.”
Nói xong, Quý Trạm nắm chặt cánh tay của cô.
“A.” Nguyên Nhất Nhất hơi giãy giụa: “Nhẹ một chút.”
Hai ngày nay cô không ăn gì, chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì nên sức khỏe rất yếu.
Lúc chưa tỉnh thì không sao nhưng mới tỉnh lại được một lúc thì Nguyên Nhất Nhất đã cảm thấy đói đến mức ngực muốn dán vào lưng.
Quý Trạm khẽ cười: “Xin lỗi, anh thấy em tỉnh lại nên hơi kích động, em không sao chứ?”
“Không sao.” Nguyên Nhất Nhất lắc đầu, hơi nghiêng người về phía trước, áp vào ngực Quý Trạm: “A Trạm, anh… vẫn luôn ở bên cạnh em sao?”
Quý Trạm dường như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên đỏ mặt.
Hai ngày nay, anh đều tập trung vào Nguyên Nhất Nhất đến mức quên chăm sóc bản thân, Đồng Nhu có mang quần áo cho anh nhưng anh cũng chưa thay.
Quý Trạm ngồi dậy, hai tay nắm chặt bên môi ho khan một tiếng: “Anh đi tắm rửa thay quần áo trước.”
Quý Trạm quay người, hai chân vừa mới chạm tới mép giường, còn chưa kịp đứng dậy đã cảm nhận được hai cánh tay mềm mại đang ôm lấy eo của mình.
Nguyên Nhất Nhất có hơi vội, đầu óc choáng váng nhưng vẫn còn nhớ rõ phải ôm Quý Trạm thật chặt.
Mặt Nguyên Nhất Nhất áp vào lưng Quý Trạm: “Em cũng không chê anh, chúng ta thân mật từ đó giờ, có dáng vẻ gì của người kia mà còn chưa thấy qua đâu, huống chi bây giờ còn là vì anh chăm sóc em, nếu em ghét bỏ anh thì đúng là người không tim không phổi.”
Quý Trạm nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bàn tay nhỏ bé của cô: “Anh chỉ đi tắm rửa thay quần áo một lúc thôi mà? Sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Em không muốn.” Nguyên Nhất Nhất siết chặt cánh tay anh, làm nũng: “A Trạm, em tỉnh lại đã một lát rồi, sao anh không hôn em?”
Quý Trạm mỉm cười.
Anh xoay người, ôm khuôn mặt nho nhỏ của cô vào trong ngực.
“Bé ngốc, hai ngày nay em gầy đi rất nhiều, còn bị bệnh nữa, làm sao anh nỡ bắt nạt em được?”
Nguyên Nhất Nhất nhăn chiếc mũi nhỏ lại, chu miệng lên, nhắm mắt lại: "Anh hôn em một chút là em khỏe lại ngay.”
Quý Trạm mỉm cười, cúi đầu mổ nhẹ lên môi cô: “Em sẽ không sao đâu.”
Nguyên Nhất Nhất khịt mũi tỏ ý không hài lòng sau đó giơ hai tay ôm lấy cổ Quý Trạm, đồng thời nhóm người lên đổi thành tư thế quỳ, dùng sức hôn lên môi anh.
Môi Nguyên Nhất Nhất có chút nứt nẻ, lúc vừa mới hôn lên môi còn làm anh cảm thấy hơi đau.
Nhưng chính nỗi đau này đã nói cho Quý Trạm biết rằng Nguyên Nhất Nhất thực sự đã tỉnh dậy.
Quý Trạm không nhịn được mà vươn lưỡi ra, vừa liếm vừa phác họa nên hình dáng đôi môi cô, môi anh nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, liếm láp từng tấc một trên đôi môi nứt nẻ của cô, liếm cho đến khi cả đôi môi cô đều trở nên ẩm ướt.
Nguyên Nhất Nhất kêu một tiếng, động tác đang mút lưỡi của Quý Trạm dừng lại.
Ngay sau đó, Quý Trạm buông môi Nguyên Nhất Nhất ra, đầu ngón tay lau khóe môi cô: “Xin lỗi, anh nhất thời không nhịn được.”
Nguyên Nhất Nhất khẽ nhíu mày: “A Trạm, từ khi em tỉnh lại, anh đã nói với xin lỗi với em rất nhiều lần.”
Quý Trạm sửng sốt: “Thật sao?”
Quý Trạm không hề nhận ra lần bị bệnh này của Nguyên Nhất Nhất đã gây ra một gánh nặng tâm lý rất lớn trong tiềm thức của anh.
Khi Nguyên Nhất Nhất đang ngủ, Quý Trạm vẫn luôn nghĩ nếu thời gian có thể quay trở lại ba năm trước, anh nhất định sẽ không giấu Nguyên Nhất Nhất những chuyện này, thậm chí lúc yêu đương với Nguyên Nhất Nhất anh cũng sẽ nói thẳng hết ra.
Quý Trạm xoa đầu Nguyên Nhất Nhất, không nói gì.
Nguyên Nhất Nhất vừa định hỏi lại thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng bệnh.
“Không làm phiền hai đứa chứ?” Đồng Nhu lên tiếng.
Lỗ tay Nguyên Nhất Nhất đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Dì Đồng.”
Đồng Nhu cười tủm tỉm, đặt hai cái phích nước trong tay lên tủ đầu giường bên cạnh, sau đó đứng ở bên cạnh Nguyên Nhất Nhất, duỗi tay sờ tràn cô.
Quý Trạm đứng lên: “Mẹ, mẹ ở với Nguyên Nguyên một lát, con đi tắm thay quần áo.”
“Được.” Đồng Nhu xua tay: "Con mau đi đi.”
Quý Trạm cười khẽ, đi về phía phòng tắm.
Chờ cửa phòng tắm đóng lại, Đồng Nhu ngồi ở bên giường bệnh, nắm lấy tay Nguyên Nhất Nhất: “Sao lại thế này? Hả? Sao lại bị bệnh nghiêm trọng như này?”
Đồng Nhu vỗ vỗ tay Nguyên Nhất Nhất, nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên dì nhìn thấy A Trạm như vậy.”
“Dì Đồng, A Trạm làm sao vậy?” Trực giác của Nguyên Nhất Nhất cảm thấy đây không phải chuyện gì tốt.
Đồng Nhu liếc mắt nhìn về hướng phòng tắm, nhỏ giọng nói: “Trước ngày mùng năm tháng một, dì gọi điện cho A Trạm, nhờ nó dẫn con về mấy ngày nhưng A Trạm nói con có hẹn với người khác đi ra ngoài chơi hai ngày rồi, dì còn tưởng người trẻ tuổi như các con muốn đi ra ngoài chơi là chuyện tốt.”
“Sau đó hai ngày trước, dì tưởng con về rồi nên gọi điện cho A Trạm.”
“Không ngờ A Trạm lại nói con đang ở bệnh viện.”
Nói tới đây, Đồng Nhu “ai da” một tiếng: “Lúc đó làm dì sợ chết khiếp, sau đấy vội vàng kêu Quý Thanh và chú con chạy tới đây. Nhất Nhất, đây là lần đầu tiên dì nhìn thấy Quý Trạm vừa cô đơn lại vừa buồn bã như vậy.”
“Lúc bọn dì chạy tới, con đã về phòng bệnh nhưng A Trạm lại không vào mà chỉ đứng bên ngoài nhìn con qua lớp kính cửa sổ.”
“Một giây đấy dì còn nhìn thấy sự đau khổ và một chút trầm lặng toát ra từ người A Trạm.”
“Dì rất sợ.”
“Sau này, vẫn là chú Quý của con nói chuyện với A Trạm, động viên tinh thần nó để chăm sóc con thật tốt.”
Đồng Nhu cười một cái: "Bọn dì còn tưởng rằng còn mắc bệnh nan y, quan tâm quá sẽ bị loạn, mãi đến khi Quý Thanh từ chỗ bác sĩ quay về thì bọn dì mới biết con bị sốt cao.”
Nguyên Nhất Nhất xấu hổ.
“Dì Đồng, rất xin lỗi, đã làm mọi người lo lắng rồi.”
Đồng Nhu lắc đầu không đồng ý.
“Dì Đồng vẫn luôn đối xử với con như con gái ruột, làm sao có thể trách con được?”
“Dì Đồng.” Mũi của Nguyên Nhất Nhất ê ẩm.
Cô thật sự cảm thấy mấy ngày trước mình mất bình tĩnh như vậy vô cùng quá đáng.
Bây giờ nghĩ lại, Quý Trạm là ông chủ của Lục Trạm thì sao chứ? Giấu cô thì sao?
Trước hết Quý Trạm là bạn trai của cô, sau đó mới là ông chủ của Lục Trạm, đây chỉ là vừa khéo mà thôi.
Nhưng mấy ngày trước, cô thậm chí còn không cho Quý Trạm cơ hội giải thích.
Nguyên Nhất Nhất nghĩ thông suốt.
“Dì Đồng, thật sự cảm ơn dì.”
Tuy Đồng Nhu không biết tại sao cô lại nói như vậy nhưng cũng có thể thấy được rằng Nguyên Nhất Nhất đã cởi bỏ được khúc mắc.
Đồng Nhu đứng dậy, sửa sang chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường bệnh, xách hộp giữ nhiệt tới.
“Mỗi ngày dì đều mang hai phần ăn tới nhưng con mãi vẫn không tỉnh, A Trạm ăn cũng ít, mỗi lần dì đều phải tỏ ra tức giận thì A Trạm mới có thể ăn nhiều hơn.”
Đồng Nhu múc ra một ít cháo, đưa thìa cho Nguyên Nhất Nhất: “Nhất Nhất ăn nhiều vào, phần còn dư lại để cho A Trạm ăn.”
Nguyên Nhất Nhất cười: “Được ạ!”
Đồng Nhu hầm cháo rất lâu, mềm dẻo ngon miệng, là hương vị Nguyên Nhất Nhất thích nhất.
Nhưng bởi vì Nguyên Nhất Nhất đã hai ngày không ăn cơm, không thể ăn quá nhiều, cuối cùng chỉ ăn có một chén nhỏ.
Quý Trạm tắm rửa thay quần áo xong cũng mất hai mươi phút mới đi ra ngoài.
Anh thay bộ quần áo ở nhà, tóc còn chưa lau khổ, nước nhỏ giọt từ đuôi tóc rơi xuống làm ướt cả quần áo.
Quý Trạm tùy tiện cầm lấy khăn tắm đặt trên cổ lau tóc, đi về phía cả hai: “Hai người đang nói gì vậy?”
Đồng Nhu cười, trêu Quý Trạm: “Đang nói con lôi thôi lếch thếch, mấy ngày không tắm rửa thay quần áo rồi.”
Quý Trạm tự biết mấy chuyện này, nghe thấy Đồng Nhu trêu cũng chỉ mỉm cười.
Nói xong, Quý Trạm đi đến phía bên kia giường bệnh, khom lưng hôn lên môi Nguyên Nhất Nhất: “Hả?”
Cả khuôn mặt Nguyên Nhất Nhất “bùm” một tiếng đỏ bừng lên.
Cô đẩy Quý Trạm ra: “Làm gì đó! Dì Đồng vẫn còn ở đây mà!”
Khóe mắt Nguyên Nhất Nhất liếc nhìn Đồng Nhu.
Chỉ thấy đối phương cong khóe môi lên, trong mắt mang theo ý cười, vô cùng hiền hòa.
Quý Trạm xoa xoa đầu tóc Nguyên Nhất Nhất: “Mẹ, mẹ còn chưa về sao?”
“Về?” Đồng Nhu không thể tin được: “Quý Trạm, mẹ con mới đến đây có nửa tiếng mà giờ con bảo mẹ về à?”
“Mẹ!” Quý Trạm buồn cười: “Ý của con không phải thế, giờ này không phải cha đã sắp về rồi sao?”
Đồng Nhu nhìn đồng hồ, đúng thật.
Đồng Nhu đứng lên, trừng mắt liếc Quý Trạm một cái: “Con đúng là nhớ hay quá.”
Quý Trạm khẽ cười.
Đồng Nhu tạm biệt Nguyên Nhất Nhất: “Nhất Nhất, sáng ngày mai dì quay lại thăm con, con có việc gì thì cứ gọi Quý Trạm, không cần khách sáo!”
Nguyên Nhất Nhất cười đáp: “Được ạ! Cảm ơn dì Đồng!”
“Còn khách sáo với dì làm gì.” Đồng Nhu cười với Nguyên Nhất Nhất sau đó chuyển ánh mắt dừng lại trên người Quý Trạm, sắc mặt lập tức thay đổi.
Quý Trạm nhận được một ánh nhìn xem thường của mẹ mình rồi còn phải cười dỗ, đưa người xuống cầu thang, đi ra xe.
Trước khi đi, Đồng Nhu nói với Quý Trạm: “A Trạm, đại khái mẹ cũng biết hai đứa xảy ra chuyện gì, Nhất Nhất là một cô bé tốt, con…”
Đồng Nhu không nói nửa câu còn lại.
Quý Trạm hiểu rõ, cười vẫy tay với bà: “Mẹ yên tâm, chúng con đã làm hòa rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Đồng Nhu yên tâm một chút, bảo tài xế lái xe rời đi.
Quý Trạm chờ xe của Đồng Nhu đi khuất mới xoay người quay về.
...
Lúc Quý Trạm đi vào phòng, Nguyên Nhất Nhất đang bước xuống giường.
Quý Trạm bước nhanh đến bên cạnh cô: "Em muốn làm gì? Anh giúp em, em cứ ở trên giường nghỉ ngơi, đừng cử động.”
Nguyên Nhất Nhất ngước mắt, buồn bã nói: "Em đi vệ sinh, anh giúp em thế nào?”
Quý Trạm nghẹn lại, ba giây sau, Quý Trạm khom lưng bế Nguyên Nhất Nhất lên, đi về phía nhà vệ sinh.
“Này! Quý Trạm!” Nguyên Nhất Nhất hoảng hốt: “Không cần không cần, em tự đi được, ăn cháo xong em đã có sức rồi.”
Quý Trạm bế người đến bên cạnh bồn cầu rồi mới buông Nguyên Nhất Nhất xuống.
Nguyên Nhất Nhất nhướng mày: “Anh còn định ở đây nhìn em à?”
Quý Trạm cong môi: “Anh lo em không có sức để cởi quần.”
“Mẹ ơi! Đây vẫn còn là Quý Trạm của em sao?” Nguyên Nhất Nhất đẩy ngực Quý Trạm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao em lại có cảm giác quen thuộc với giọng điệu khiêm tốn này thế?”
Quý Trạm ho nhẹ một tiếng: "Anh chờ em ở ngoài cửa.”
“Không cần.” Nguyên Nhất Nhất trừng anh: “Thế ngại lắm, em không đi vệ sinh được.”
Quý Trạm xoa xoa chóp mũi: “Vậy anh ngồi trên sô pha chờ em, xong việc thì gọi anh, anh bế em ra, không được từ chối.”
Nguyên Nhất Nhất khoát tay: “Được.”
Sau khi Quý Trạm đóng cửa lại ra ngoài, anh ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ.
Hai ngày nay anh đều lo lắng chuyện sức khỏe Nguyên Nhất Nhất, vừa rồi nghe thấy lời cô nói, anh mới đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Cho tới bây giờ, Nguyên Nhất Nhất chỉ mới biết anh là ông chủ của Lục Trạm, nhưng vẫn chưa biết anh là [biên tập Trạm Nhi]!
Quý Trạm nhắm mắt lại, xoa xoa giữa lông mày.
Có vết xe đổ ở trước, Quý Trạm không thể lại giẫm lên vết xe đổ đó, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Quý Trạm quyết định đêm nay nhất định phải nói tất cả với Nguyên Nhất Nhất.
Lúc anh mở mắt lần nữa, trong mắt Quý Trạm đầy sự kiên định.
“A Trạm! Em muốn đi ra!”
“Được, anh tới đây.”
Quý Trạm đứng dậy, mở cửa ôm Nguyên Nhất Nhất ra giường.
Lăn lộn một lúc, Nguyên Nhất Nhất đã hơi mệt.
Quý Trạm lại lên giường bệnh, ôm dỗ cô ngủ.
Nguyên Nhất Nhất dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp và tiếng hát dịu dàng của Quý Trạm.
...
Hơn tám giờ tối một chút, Nguyên Nhất Nhất tỉnh lại.
Quý Trạm không còn ở trên giường, Nguyên Nhất Nhất ngồi dậy, ngáp một cái, dụi mắt sau đó gọi Quý Trạm.
Quý Trạm ở ngoài cửa.
Năm phút trước bác sĩ đến kiểm tra tình hình của Nguyên Nhất Nhất, Quý Trạm đi theo ra ngoài nói mấy câu.
Nghe thấy tiếng Nguyên Nhất Nhất gọi, Quý Trạm tạm biệt bác sĩ, quay lại phòng bệnh.
Nguyên Nhất Nhất sờ bụng: “Em muốn ăn bánh ngọt.”
“Không được.” Quý Trạm nói: “Bác sĩ mới nói với anh về tình trạng của em, mấy ngày nay em phải ăn thanh đạm một chút, chia thành nhiều bữa nhỏ.”
“A?” Bả vai Nguyên Nhất Nhất trùng xuống, cả người đều không ổn.
Nguyên Nhất Nhất nằm liệt trên giường, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “A Trạm, em không muốn ăn thanh đạm.”
“Em ngoan chút, giữ gìn sức khỏe cho tốt rồi chúng ta muốn ăn gì thì ăn.” Quý Trạm vô cùng kiên nhẫn.
“Vâng.”
Quý Trạm xoa xoa tóc cô: “Ngoan quá.”
Thật ra Nguyên Nhất Nhất chỉ muốn làm nũng với Quý Trạm mà thôi.
Nguyên Nhất Nhất móc ngón tay của Quý Trạm.
Quý Trạm đi tới: "Làm sao vậy?”
Nguyên Nhất Nhất mím môi cười: “Muốn ôm cơ.”
“Sao mà lại dính anh như vậy.” Quý Trạm cười ôm cô vào lòng, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
“A Trạm.” Nguyên Nhất Nhất gọi anh: “Sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa, có được không?”
Quý Trạm dừng một chút.
“Cái đó… Nguyên Nguyên.”
Quý Trạm dùng ngón tay xoa xoa chóp mũi: “Anh có chuyện muốn thú nhận với em.”
“Hả?” Nguyên Nhất Nhất dựa vào trong ngực Quý Trạm, nắm ngón tay của anh chơi qua chơi lại.
Yết hầu của Quý Trạm trượt lên trượt xuống.
“Em biết… Em biết biên tập của em là ai đúng không?”
Nguyên Nhất Nhất nhìn anh: “Em biết, không phải là chị Trạm Nhi sao.”
“À, ha ha.” Quý Trạm cười khổ một tiếng: “Thật ra… anh chính là Trạm Nhi.”
“Hả? Anh là chị Trạm Nhi?”