Sất Trá Phong Vân

Cái này...

Càn Kình kinh ngạc nhìn vị trí đôi tay bị thương, không rảnh suy nghĩ lời Á Đương Tư đại thúc nói trước đó. Dược thuy này thần kỳ đến không tưởng tượng nổi. Thuốc dán ở bên ngoài nhanh chóng thẩm thấu lớp da, hai luồng khí lạnh lẽo trong người cũng lan hướng xương gãy.

Chớp mắt đau nhức từ vết thương bị mát lạnh trấn áp, ngay sau đó có thể cảm giác chỗ xương gãy liền lại, xương nhanh chóng tăng trưởng.

Chỉ mấy phút, Càn Kình nắm chặt tay, cảm nhận lực lượng nhảy nhót từ lòng bàn tay đến năm ngón.

Không đau? Không chỉ không đau, quan trọng là vết thương hoàn toàn lành!

Càn Kình khó tin nhìn đôi tay. Dược tề này thần kỳ quá đi? Trước kia Càn Kình chỉ biết thần bí dược tề có chút năng lực quái lạ ngay lập tức, nhưng sao dược tề cũng được?

Dược tề không phải nên là sau khi sử dụng thì từ từ hồi phục sao? Tại sao mới chớp mắt đã hoàn toàn lành lặn, đây thật là dược tề?

- Lợi hại đúng không? Đã dược tề là ngành học vĩ đại cỡ nào rồi đi? Thấy dược tề vĩ đại hơn thần bí dược tề đúng không?

Vẻ mặt Á Đương Tư đắc ý nhìn Càn Kình:

- Đừng nói ngươi bị thương như vậy, cho dù là trọng thương thập giai ăn dược của ta cũng sẽ nhanh chóng lành lại.

Càn Kình chớp mắt. Ở trong Vô Tận thế giới chữa lành thì thân thể của Càn Kình sau khi rời khỏi đây phải chăng cũng lành lặn? Nếu vậy thì... quá kinh người.

- Ngu ngốc!

Tiệm thần bí dược tề của Âu Lạp Lạp truyền ra thanh âm khinh thường:

- Ăn thần bí dược tề của ta thì thân thể còn mạnh hơn cả thần, khi đó không bị thương còn cần dùng dược tề làm quái gì?


- Vậy sao?

Á Đương Tư đắc ý kênh kiệu đi hướng cửa phòng:

- Nếu dược tề của ngươi lợi hại như vậy thì sao Càn Kình bị thương? Nhớ là hắn ăn nhiều dược của ngươi...

Càn Kình cảm thấy da đầu tê dại. Vị dược tề đại thúc này cãi lộn với Âu Lạp Lạp thì thôi đi, lôi ta vào làm gì? Lần này...

- Càn Kình, tới đây, ta lại nghiên cứu một loại thần bí dược tề mới.

Càn Kình thở dài. Lực lượng trong Vô Tận thế giới sợ nhất không phải Bố Lai Khắc đại thúc khiến người xách đao đi Tây sơn đấu với ma thú, dã thú thành đàn mà là một câu nói, một câu của quý bà Âu Lạp Lạp.

- Ta lại nghiên cứu một loại thần bí dược tề mới.

Câu này so với cấm chú gì đó của những Đại Ma Pháp Sư cao cao tại thượng trong Chân Sách hoàng triều càng cường đại hơn trăm, vạn lần. Mỗi lần nhge câu này là tim Càn Kình sẽ vô dụng đập nhanh.

- Cởi đồ, ngâm vào chum dược này.

Âu Lạp Lạp chỉ vào cái lu to cao cỡ hai người màu đen. Âu Lạp Lạp nhìn thân thể Càn Kình càng lúc càng rắn chắc, tay kia cầm một bình nhìn sao cũng không giống thần bí dược tề lưu thông máu bình thường.

Cởi đồ? Càn Kình nhìn xung quanh. Nơi này không có phòng thay đồ, một người đàn bà xinh đẹp đứng trước mắt, bảo sao Càn Kình cởi đồ được?

- Sợ ta nhìn?

Khóe mắt Âu Lạp Lạp rũ xuống, vẻ mặt khinh thường nói:

- Tiểu tử còn chưa mọc lông, có cái gì ta chưa thấy?

Chưa mọc lông... Càn Kình cười khổ lắc đầu. Trước mặt sư phụ Thần Bí Dược sư giống nữ vương này bị đùa giỡn trắng trợn, không biết nên miêu tả cảm giác này như thế nào.

Chờ Âu Lạp Lạp ra khỏi phòng, Càn Kình cởi sạch y phục, leo cầu thang bên cạnh cái lu đen, nhìn xem. Chát lỏng màu đỏ sôi sục như dung nham, làm người ta nhìn không biết nên nói cái gì.

- Chua choa, dáng người đẹp đấy, cởi đồ...

Càn Kình nghe tiếng Âu Lạp Lạp đi vào phòng, mặt nóng ran vội nhảy vào cái lu dược đen. Càn Kình đang lão thân, giữa bị người trông thấy và nhảy vào lu dược thì hắn chọn cái thứ hai.

Khoảnh khắc nhảy vào lu dược, Càn Kình không kiềm được hét to đau đớn.

Trong nước nóng của Tứ Quý sơn cốc, trong bãi cát Cổ Hoang Sa Hải như có thể hòa tan sắt thép đều không khiến Càn Kình hét ra tiếng nhưng lần này hắn không kiềm chế được.

Đây là đau, đau thuần túy. Khoảnh khắc Càn Kình vào lu dược, bốn phía không phải nóng bỏng hay lạnh băng, chúng nó không còn là dược mà như thanh đao cùng một lúc từ bốn phương tám hướng chám vào người Càn Kình.

Phong Vân kim thân! Đấu khí rung lên, Phong Vân kim thân đỉnh cảnh thiết thân, trong phút chốc giảm bớt đau đớn từ nước thuốc biếnthành một loại thoải mái đến run người.

- Không thể dùng đấu khí và đấu kỹ hộ thể.


Âu Lạp Lạp dọc theo cầu thang tới gần lu dược đen, rót nước thuốc vào miệng Càn Kình. Năm ngón tay trắng thuôn dài bấu đầu Càn Kình mạnh ấn xuống.

Ục ục ục!

Càn Kình như trở lại lúc ở Tứ Quý sơn cốc, lặn xuống đáy lu dược, không lộ ra một sợi tóc.

Đau, đau từ trong ra ngaoì. Hai tay Càn Kình ôm bụng, không biết đây là Hỏa Sơn Dược Tề đời thứ mấy, trước kia chỉ là lực xung kích, hiện tại lại biến thành hỏa kình sôi sục và vẫn giữ lực xung kích mạnh mẽ. Nước thuốc bên ngoài sẽ như con dao, kim thép dọc theo lỗ chân lông chui vào trong.

Thanh âm lạnh lẽo khinh thường truyền vào lu dược sôi sục:

- Không thể dùng đấu khí, không thể dùng đấu kỹ hộ thể! Muốn lần sau không bị người đánh thê thảm như vậy thì không thể dùng! Nếu ngươi còn muốn bị người đánh như đống bùn thì cứ dùng đấu khí, đấu kỹ đi!

Đấu khí trong người Càn Kình hoạt động định lại bùng nổ giảm bớt thân thể đau đớn lập tức bị trấn áp.

Trong đầu Càn Kình lặp lại hình ảnh Càn Chiến Huyền lạnh lùng, kiêu ngạo, bá đạo. Không thể dùng đấu khí! Tuyệt đối không dùng!

Một giây... hai giây... ba giây... một phút... mười phút... nửa giờ...

Hai canh giờ, Càn Kình như chó chết bị Âu Lạp Lạp kéo ra lu dược, nằm trên mặt đất thở hồng hộc, không có cả sức lực nhúc nhích ngón tay.

- Vóc dáng này...

Hai tay Âu Lạp Lạp khoanh trước ngực đánh giá thân thể Càn Kình:

- Không tệ, đúng là không tệ.

Càn Kình ho khan:

- Khụ...

Càn Kình không có sức ngượng ngùng, càng đừng nói đến giơ tay che chỗ hiểm.

Rào rào!


Một vòi nước lạnh rót vào người Càn Kình như vô số thợ mát xa ưu tú xoa bóp thân thể, thần bí dược tề hồi phục thể lực! Càn Kình cười, dược tề này đến thật đúng lúc.

Càn Kình vừa mặc y phục vừa nhìn Âu Lạp Lạp:

- Sư phụ có biết Chiến Sĩ huyết mạch không?

- Chiến Sĩ huyết mạch?

Âu Lạp Lạp thản nhiên nhìn thân dưới của Càn Kình, liên tục gật gù nói:

- Biết, một đám có được lực lượng huyết mạch, có thể thức tỉnh nhiều lần, nhưng không mấy ai đến trình độ thiên cực, càng hiếm ai thức tỉnh chung cực, đồ ngu cho rằng mình mạnh nhất.

Càn Kình giơ ngón cái. Từ nhỏ Càn Kình đã nghe rất nhiều đánh giá về Chiến Sĩ huyết mạch, dù là sách vở của Chân Sách hoàng triều hay bản phiên dịch ma tộc đều khen ngợi Chiến Sĩ huyết mạch cường đại, cao quý thế nào, vân vân và vân vân. Lần đầu tiên Càn Kình nghe Âu Lạp Lạp há mồm chửi Chiến Sĩ huyết mạch là đồ ngu.

- Chờ hôm nào lão nương nghiên cứu ra dược tề heo uống vào cũng có thể thành thần.

Hai tay Âu Lạp Lạp chống nạnh nói:

- Chiến Sĩ huyết mạch sẽ biết bọn họ là ngu ngốc!

- Nếu người cũng biết về Chiến Sĩ huyết mạch...

Càn Kình thăm dò hỏi:

- Vậy người có biết một loại nước cho người uống vào liền thức tỉnh lực lượng huyết mạch không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận