Sau Khi Chồng Chết Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão


Bảo người đánh xe dừng xe ngựa ở góc đường cách Lương phủ không xa, Ngô Tĩnh Vân mở rèm ra xem có người ăn xin nào không, nhưng lại nhìn thấy một thanh ảnh màu xanh lam cách đó không xa.

Tiêu Ngọc Thần, Tiêu Ngọc Thần thời thiếu niên.

Vẫn là dáng vẻ trong ký ức, quân tử như ngọc mạch thương vô song.

Trái tim nàng ta vừa đau trướng, bàn tay siết chặt bức thư chưa được gửi đi, ánh mắt của Ngô Tĩnh Vân có chút mờ mịt.

Thật ra kiếp trước bọn họ cũng có một khoảng thời gian ấm áp, nhưng về sau Tiêu Ngọc Thần càng ngày càng lạnh lạnh nhạt, cộng thêm tầng tầng lớp lớp thủ đoạn của Liễu Bích Cầm, những giây phút ấm áp đó đã sớm bị chôn vùi trong những thống khổ và thù hận trong lòng nàng ta.

Không nghĩ tới bây giờ lại nhớ ra

"Tiểu thư, ngài bị làm sao vậy?" Nha hoàn Hạnh Nhi thấy nàng ta rơi lệ, mặt đầy vẻ lo lắng.

"Không sao." Ngô Tĩnh Vân dùng khăn tay lau nước mắt, cúi đầu cầm lấy bức thư đã nhàu nát, vuốt phẳng từng chút một.


Tiêu Ngọc Thần, đừng trách ta tàn nhẫn.

Không báo được thù kiếp trước, kiếp này ta cũng không thể sống tốt được.

Muốn trách thì tự trách chính mình đi.

Hít một hơi thật sâu, nàng ta kiên quyết đưa bức thư cho Hạnh Nhi, lại dặn dò phải làm như thế nào.

Hạnh Nhi nhận lấy bức thư, vén rèm xuống xe, Ngô Tĩnh Vân lấy một chiếc mũ có màn che ra đưa cho Hạnh Nhi, "Đội cái này vào."

Tránh người khác nhìn thấy ngoại hình.

Hạnh Nhi đội mũ vành lên, xuống xe ngựa đi về phía tên ăn xin, đưa cho tên tiểu ăn xin mấy đồng tiền, lại dạy hắn vài lần nên nói như thế nào, xong việc rồi mới trốn ở một góc nhìn tên tiểu ăn xin đi về phía Lương phủ.

So với Ngô phủ, cổng Lương phủ được xây dựng hoa lệ quý khí, ngoài cửa đứng hai tên thị vệ, uy phong lẫm liệt.

Thị vệ nhìn thấy một tên ăn xin nhỏ từ xa đi tới liền đuổi hắn đi, "Mau cút đi, đâu không phải là nơi ngươi nên tới."

Tên ăn xin rất sợ hãi, nhưng sau khi chạm vào vài đồng tiền trong túi, hắn vẫn lấy hết can đảm chạy tới, dừng lại cách người bảo vệ hai mét, giơ bức thư trong tay lên rồi nói: "Đây là...!Đây là thư đưa cho Lương phủ nhị phu nhân, rất quan trọng, nếu không đưa tới tay các ngươi nhất định sẽ bị trừng phạt."

Tên ăn xin nói xong, vội vàng chạy đến nhét bức thư vào tay một trong những tên thị vệ, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Thị vệ cầm lấy bức thư không biết nên làm như thế nào, đưa một bức thư mà tiểu ăn xin cho Lương nhị phu nhân, liệu có bị trừng phạt hay không?

Nhưng nếu thật sự đúng như lời tiểu ăn xin nói, là chuyện rất quan trọng thì sao? Hai thị vệ thảo luận một lúc, quyết định để quản gia quyết định.

Quản gia của Lương phủ nhận thư, do dự một lúc rồi đưa bức thư cho Thái ma ma bên người Lương nhị phu nhân.


Thái ma ma nhận lấy bức thư đi vào viện của nhị phu nhân, nhìn thấy hai nha hoàn thông phòng của Nhị gia đang quỳ dưới hiên, trên mặt có dấu tát.

Coi như không nhìn thấy, bà ta nhấc rèm lên bước vào phòng, nhị phu nhân đang duỗi tay cho tiểu nha hoàn cắt móng tay, bàn tay đầy đặn trắng nõn nà.

Bà ta đi vào hành lễ: "Nhị phu nhân, thư do quản gia đưa tới, nói là đưa cho ngài."

Bà ta giấu chuyện tên ăn xin, nếu không nhị phu nhân nhất định sẽ không động đến bức thư.

Lương nhị phu nhân ngước mắt lên nhìn bức thư trong tay Thái ma ma, thong thả nhàn nhã nói: "Ai gửi?"

"Quản gia không nói." Thái ma ma đưa bức thư, Lương nhị phu nhân không kiên nhẫn nhận lấy, mở ra rồi lấy lá thư bên trong ra, vừa nhìn thấy những dòng chữ xiêu vẹo trên đó liền muốn nổi giận.

Nhưng khi lướt nhìn thấy bốn chữ phủ Vĩnh Ninh hầu trên đó, nàng ta nén cơn tức giận xuống, bắt đầu cẩn thận đọc thư.

Càng đọc khoé miệng của nàng ta càng kéo ra độ cong lớn, đọc đến cuối cùng nàng ta liền bật cười lớn: "Đường Thư Nghi, ta xem lần ngươi còn đắc ý như thế nào."

Lương nhị phu nhân mấy năm nay có chút phát tướng, khi cười da thịt dưới cằm khẽ run rẩy.

Nàng ta cất bức thư đi, đắc ý nói với Thái ma ma: "Đi gọi Nhị lão gia qua đây một chuyến, nói có chuyện liên quan đến phủ Vĩnh Ninh hầu."


Khi Thái ma ma nghe thấy lời này liền vội vàng đi đến tiền viện mời người, chuyện Lương phủ bất hoà với phủ Vĩnh Ninh hầu, cơ hồ gần như mọi người ở Thượng Kinh này đều biết.

Đến tiền viện, Lương nhị gia đang vẽ tranh trong thư phòng, đứng bên bên cạnh là tiểu nha hoàn xinh đẹp.

Lương nhị gia thỉnh thoảng quay đầu nhìn nàng ta, ánh mắt hai người như muốn hòa quyện vào nhau.

"Nhị thiếu gia, nhị phu nhân mời ngài qua." Thái ma ma nói.

"Không rảnh." Lương nhị gia không kiên nhẫn xua tay.

"Nhị phu nhân nói là chuyện liên quan đến phủ Vĩnh Ninh hầu." Thái ma ma lại nói.

Bàn tay vẽ tranh của Lương nhị gia dừng lại, cau mày một hồi, sau đó đưa bút lông cho tiểu nha hoàn xinh đẹp, rảo bước đi về phía hậu viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận