Sau Khi Đòi Chia Tay Nữ Phụ Mỹ Nhân Không Muốn Làm Cực Phẩm



Sáu giờ sáng, trời Nam Thành đã sáng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng quét rác sột soạt của công nhân vệ sinh.


Diệp Xuyên cúp điện thoại, đạp xe một mạch từ công trường ngoại ô đến Bệnh viện Trung tâm Nam Thành, trong gió mát đầu hè, anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng nhưng vì vội vã đến đây nên đã đổ một đầu mồ hôi.


Từ ngoại ô đến Bệnh viện Trung tâm Nam Thành đi xe buýt mất khoảng hai tiếng, Diệp Xuyên đạp xe chỉ mất hơn một tiếng.


Khi anh tìm đến khoa nội trú, y tá trực đêm đang bàn giao công việc với đồng nghiệp đến thay ca sớm.


Diệp Xuyên bước tới: "Tối qua có một cô gái tên Khương Minh Nguyệt bị sốt nhập viện, cho hỏi phòng bệnh của cô ấy là phòng nào?"


Y tá nói chờ một chút, rồi cúi đầu lật xem sổ ghi chép tối qua, rất nhanh đã tìm thấy tên Khương Minh Nguyệt, cô ấy khá có ấn tượng với cô gái này, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Xuyên từ trên xuống dưới rồi mới nói: "Cô gái này tối qua gọi điện cho anh phải không?"

Nhìn mồ hôi đầy đầu này, chạy đến nhanh như vậy, có thể thấy trong lòng quan tâm đến mức nào.


Vậy thì sao lại chọc người ta tức giận, gọi điện thoại còn đòi chia tay.


"Cô gái này tối qua được đưa đến đã sốt đến ngất đi rồi, các anh nếu có mâu thuẫn gì thì nói chuyện tử tế, đối tượng xinh đẹp như vậy không được bắt nạt người ta.

"

Nghĩ đến dáng vẻ tủi thân yếu đuối của cô gái kia khi gọi điện tối qua, cô y tá không nhịn được nói thêm vài câu, sau đó chỉ phòng bệnh cho Diệp Xuyên.


"Tôi biết rồi, cảm ơn cô.


" Diệp Xuyên mím môi, quay người sải bước đi về phía phòng bệnh.


Một y tá khác đến thay ca nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh đi xa, nhỏ giọng nói: "Nhìn lạnh lùng vậy mà lễ phép ghê.

"

Phòng bệnh của Khương Minh Nguyệt ở tầng hai, là phòng sáu giường nhưng tính cả cô ấy cũng chỉ có bốn người, trong đó có hai cụ già, tuổi cao nên ngủ ít, trời vừa sáng đã dậy, đi lại trong phòng bệnh một lúc rồi lại ra hành lang, khiến người nhà đi trông bệnh cũng rất bất lực, chỉ có thể tự mình đi xin lỗi những người cùng phòng.


Nằm mãi cũng không ngủ được, Khương Minh Nguyệt dứt khoát đứng dậy đến phòng rửa mặt cuối hành lang để rửa mặt.


Điền Tiểu Quyên vẫn chưa đi, cô ấy vừa đi rửa mặt bằng nước lạnh, lúc này đang đứng bên cửa sổ hành lang dựa tường học thuộc lòng từ vựng.


Cô ấy muốn đợi người yêu của Khương Minh Nguyệt đến rồi mới đi, dù sao cũng là cô ấy đưa người ta đến bệnh viện, không tiện để bạn ở đây một mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận