Lục Minh Thời bị rót mê hồn canh đến thất điên bát đảo, đích thân đi tiễn Cố Dịch Tân lên đường, còn chảy nước mắt ở đằng sau vẫy tay.
Sau vài bước, hắn chạy đuổi theo, cởi chiếc khăn quàng cổ màu xanh lục đậm của mình, buộc vào cho anh.
"Nhớ phải về nhà."
Hắn khóc lóc dặn.
Má Trần vừa chuẩn bị bữa sáng, vừa thắc mắc: "Thiếu gia, Dịch Tân đi đâu vậy? Hôm nay cậu ấy không ăn sáng sao?"
Lục Minh Thời đáp: "Ừ, cậu ta không ăn, cậu ta đi......"
Quay về thế giới của mình, Lục Minh Thời bất chợt bừng tỉnh.
Ôi đệch.
Lúc nãy hắn hình như, đại khái, có lẽ.
Đã chính tay mình đánh mất ông xã rồi.
*
Cố Dịch Tân ngồi ô tô suốt mười giờ, đi về tỉnh lị.
Tỉnh lị vừa không lớn bằng Yến thị, cũng không xa hoa bằng Yến thị, đặc biệt là khu vực nhà ga cũ ở phụ cận, giống như pha trộn giữa nét thành thị và nông thôn.
Tuy vậy ở những nơi như thế này, Cố Dịch Tân lại có kinh nghiệm sống tương đối phong phú.
Anh thuần thục dùng một đồng tiền mua sáu quả quýt, coi như bữa sáng mà tiếp tục đi bộ hơn hai nghìn mét tới xưởng sắt thép.
Trời đã tối, Cố Dịch Tân vì ăn quá nhiều quýt nên bị mót, anh ném vỏ quýt rồi chạy vào nhà vệ sinh công cộng.
Khi anh ra khỏi WC, vô tình đi ngang qua một góc tối.
Anh nghe được tiếng khóc huhu.
Hai tên nam nhân cao to đang động tay động chân với một cô gái yếu đuối.
Công nhân 5 tốt Cố Dịch Tân, thích giúp đỡ mọi người sống đời Lôi Phong, anh sao có thể đứng yên một chỗ mà nhìn, lập tức bất bình hô to.
"Này! Các người dừng tay hết cho tôi."
Anh nhanh chóng xông lên đưa hai người vào đồn công an.
Trong đồn công an, hai gã tội phạm mặt mũi sưng tấy bầm dập, máu mũi tèm lem.
Cảnh sát nhân dân bên kia lập biên bản, hai gã tội phạm bên này khóc.
"Thảm, quá thảm."
"Vị anh hùng này xuống tay quá nặng."
Cố Dịch Tân kinh ngạc nhướng mày.
Như vậy mà nặng?
"Tôi chỉ dùng một thành công lực."Anh giải thích với đồng chí cảnh sát.
Hơn nữa rõ ràng là do hai người bọn họ đạp lên vỏ quýt nên bị ngã thành như vậy.
Cô gái yếu đuối cao 1 mét 8 được cứu sùng bái mà nhìn Cố Dịch Tân.
"Xin hỏi họ tên anh là gì?"
Cố Dịch Tân hít thở sâu, nhìn thoáng qua chiếc khăn quàng cổ màu xanh lục đang tung bay trước ngực mình.
Trình độ viết văn của học sinh tiểu học bỗng nhập vào người anh.
Cố Dịch Tân xua tay, ẩn đi công danh.
"Cứ gọi tôi là Lục Yếm."
Lúc này đây, toàn bộ đồn công an, đều vì người anh hùng làm việc nghĩa không để lại tên tuổi mà nổi lòng tôn kính.
—————???? + ???? = Lục Yếm—————
•
•
•
Cố Dịch Tân không ngờ rằng, lúc này vì những hành động giúp đỡ người khác, anh lại được lên TV.
Ngày tiếp theo, trên giảng đường, thầy giáo nhiệt liệt khen ngợi chiến sĩ thi đua đồng chí Cố Dịch Tân đến từ Yến thị vì đã có những hành động XX.
"Hôm nay video anh hùng cứu mỹ nhân của Lục Yếm tiên sinh đã đột phá trăm triệu lượt xem, tra ra thì đó chính là học viên kỳ này của chúng ta, đồng chí Cố Dịch Tân!"
"Đáng nói ở đây là, hành động quả cảm của đồng chí Cố Dịch Tân không chỉ cứu con gái lãnh đạo, mà còn trong nháy mắt, không cần tốn nhiều sức đã triệt tiêu một băng nhóm tội phạm quy mô lớn! Khiến chúng ta vì tinh thần dũng cảm trừ gian diệt ác của đồng chí Cố Dịch Tân mà nhiệt liệt vỗ tay!"
"Đồng chí Cố bởi vì đã có những cống hiến đặc thù, lần này nhà trường quyết định cho miễn thi, ưu tiên được phép tốt nghiệp sớm!"
Thật bất ngờ, hai gã côn đồ mà anh bắt được hoá ra lại là những tên lâu la đã đào thoát khỏi băng đảng X lớn nhất tỉnh lị.
Hai gã này đã khai ra hết những gì chúng biết về kế hoạch của băng, giúp cảnh sát thuận lợi triệt phá toàn bộ tổ chức ngầm!
Hai tuần sau.
"Xin mời anh Cố Dịch Tân đại diện cho toàn thể học sinh nhà xưởng bước lên đọc diễn văn!"
Phía dưới, công nhân viên chức nhà xưởng xầm xì xầm xì ngồi vào chỗ, bọn họ đều dùng ánh mắt nghiêm nghị dõi theo thiếu niên gầy yếu đã trở thành truyền thuyết đang bước lên bục.
Cố Dịch Tân gãi tai, ngượng ngùng nói: "Tôi......
Tôi không biết nói chuyện......"
Phía dưới im lặng mấy giây.
Sau đó vang lên tiếng vỗ tay như sấm!
Vừa nhìn thì biết đây chính là đồng chí công nhân có cùng xuất thân với chúng ta.
Không giả đò không siểm nịnh, không khua môi múa mép.
Lời nói chân thành, vì dân phục vụ!
Cố Dịch Tân trầm mặc hai mươi giây.
Toàn bộ hội trường lâm vào tĩnh lặng.
Hai mươi giây sau, Cố Dịch Tân rốt cuộc từ từ mở miệng.
"Tôi nói xong rồi, cảm ơn cả nhà!"
Im lặng một giây.
Lại là tràng vỗ tay như sấm!
Vì mọi người mà tiết kiệm thời gian, góp phần giải phóng sức lao động, phát triển năng lực sản xuất!
Vài vị thư ký bối rối nhìn nhau.
Như vậy thật sự không thành vấn đề sao?
Lãnh đạo gật đầu khẳng định.
Xuất thân từ quần chúng, sống như một quần chúng.
Có thể đạt được sự đồng thuận từ quần chúng, chính là bài diễn văn tốt nhất!
Vài vị phóng viên cắn răng múa bút thành văn.
"Sau khi anh dũng cứu người, người anh hùng dùng hai mươi giây im lặng nói cho chúng ta chân lý hai mươi năm đều nói không xong, tất cả chỉ là không nói gì!"
—————????????????—————
•
•
•
Hai tuần này, Lục Minh Thời gầy đi trông thấy.
Hắn đã nghe qua chuyện của Cố Dịch Tân trên TV, đơn giản đóng gói gửi chút tiền lẻ qua.
Chẳng phải muốn làm chiến sĩ thi đua cả nước sao? Vậy cứ làm đi.
Giúp cậu thuận lợi một chút cũng tốt.
Lục Minh Thời u sầu ngồi trong văn phòng.
Thư ký xinh đẹp đoan trang ưu nhã nhìn mặt đoán ý: "Sếp, tâm trạng anh không tốt sao?"
Lục Minh Thời ậm ừ.
Thư ký xinh đẹp: "Sếp, anh khoẻ không?"
Lục Minh Thời lại ừ một tiếng.
Thư ký xinh đẹp: "Sếp, anh sẽ tăng lương cho em sao?"
Lục Minh Thời: "......"
Lục Minh Thời âm trầm nói: "Chừng nào cô nộp đơn từ chức, khi đó tôi sẽ cho cô tăng lương."
Nữ thư ký khóc tu tu chạy đi.
—————????????—————
•
•
•
Hôm nay ăn cơm trưa, Lục Minh Thời buồn bã đứng bên ô cửa sổ nhìn về phía đông xa xăm.
Đó là hướng tỉnh lị.
Lục Minh Thời vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, giống như một hòn vọng phu.
Hắn cũng không rõ lắm, rốt cuộc là do đứa nhỏ mà thấy mất mát, hay do chính mình quá nhớ mong người kia.
Buổi tối một mình ngủ thật cô đơn.
Hắn ủ ấm chăn giường, nhưng không ai ngủ cùng.
Lục Minh Thời lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Dịch Tân.
Điện thoại được tiếp, truyền đến một giọng nam xa lạ, trầm thấp hoa lệ: "Alo......"
Lục Minh Thời giật thót tim ngắt điện thoại.
Đệch mợ, lại là ai đây!
Trong chớp mắt, một luồng suy nghĩ đã chiếm cứ đầy đầu hắn.
Lục Minh Thời thương tâm tóm lấy bả vai nữ thư ký:
"Cô không cảm thấy tôi hẳn phải lập tức đi công tác ở tỉnh sao?"
Nữ thư ký mở to hai mắt, lập tức cẩn thận xem lại lịch trình, tàn nhẫn phủ nhận:
"Lục tổng, anh không có lịch trình này."
Lục Minh Thời lay vai cô: "Cái này có thể có."
Nữ thư ký: "Nhưng không......"
Nữ thư ký nói được một nửa thì thông minh khép miệng lại: "Lập tức sắp xếp cho anh ngay, thưa Lục tổng."
Hết chương 38
.