Thành Đức ăn rất khỏe, gắp một đống thịt bò ba chỉ, gan, cánh gà, mực ống, đĩa thịt nướng được chất thành một núi.
Anh ấy xoa xoa tay, lấy từ trong tủ hâm nóng ra ba chai nước nóng đưa cho bọn họ, vui vẻ nói: "Nơi này làm ăn rất tốt nhỉ.”
Lê Chi nhẹ nhàng đáp: "Quán thịt nướng của bọn họ được xếp hạng hàng đầu ở phố ẩm thực đấy." Mùi vị của các quán khác căn bản không thể so bì được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thảo nào." Anh ấy nhìn chằm chằm xiên nướng bày đầy trên vỉ nướng, con ngươi không chuyển động dù chỉ một chút.
Đầu bếp đứng ở trước vỉ nướng, tay phải cầm cọ tay trái lật xiên, khói dày đặc mang theo mùi thơm thịt nướng không ngừng bay lên.
Thịt xiên nướng nóng hôi hổi ứa ra dầu, khi rắc gia vị lên, mùi thơm quyến rũ vị giác càng khiến người ta không cách nào kiềm chế nổi.
Bốn đĩa thịt xiên nướng được đặt lần lượt lên bàn, bọn họ đều tự chọn cho mình một xiên, vừa nghe tiếng mưa rơi vừa chậm rãi thưởng thức mỹ vị.
Lê Chi cầm đũa lên: "Hạ Tư Mẫn, anh muốn ăn óc không?" Cô vạch hộp giấy bạc ra, gắp một miếng óc ra.
“Không ăn.”
"Tôi chưa từng thấy anh ấy ăn cái đó." Trước kia Thành Đức mua óc nướng, anh cũng chẳng thèm ngó ngàng đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Chi: "Không ăn được sao?" Cô nuốt miếng trong miệng xuống: "Cái này rất mềm, anh cứ coi nó như đậu hũ rồi thử một chút xem sao?”
Hạ Tư Mẫn từ chối: "Bỏ đi." Về mặt thị giác cũng khó có thể chấp nhận được chứ huống chi là cho vào miệng ăn.
Thấy anh vẫn không bị lay động, Lê Chi không cố ép buộc anh nữa, còn Thành Đức thì không ngừng miêu tả hương vị, nói vô cùng ba hoa chích chòe.
Giống như bên trong hộp giấy bạc kia không phải chứa óc mà là thuốc thần có thể làm chết đi sống lại vậy đó.
Cô cảm thấy anh ấy cường điệu quá rồi.
Nhưng anh ấy càng nói càng hăng, xiên trong đĩa cũng không để ý tới: "Sếp tin tôi đi! Ăn một miếng này thôi cũng có thể bổ sung thêm máu đó!”
"Vậy à?" Ánh mắt Hạ Tư Mẫn nhìn anh ấy giống như nhìn một kẻ ngốc: "Vậy tôi gọi thêm mười phần nhé?”
"Mười phần á? Có phải nhiều quá rồi hay không?”
"Không ăn hết có thể đóng gói mang về.”
"Vậy cũng được." Thành Đức cho rằng anh chưa ăn no, không hề phát hiện trước mặt có cạm bẫy chỉ chực chờ anh ấy nhảy vào.
Anh ấy ăn hết xiên nướng còn lại, vừa nói chuyện phiếm với bọn họ vừa chờ óc nướng ra, suy nghĩ lát nữa sẽ ăn một phần cùng anh.
Kết quả là ——
Toàn bộ mười hộp giấy bạc đều được đặt trước mặt anh ấy.
Mà Hạ Tư Mẫn "chưa ăn no" vốn dĩ không có ý định động đũa, cười như không cười nói: "Bổ sung nhiều một chút, đừng có lãng phí.”
"..." Bị lừa rồi.
Thành Đức bày ra vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ.
Anh ấy không phải người thích phô trương lãng phí, nhiều óc như vậy chắc chắn phải nghĩ cách để giải quyết, nhưng anh ấy thật sự không thể ăn hết được.
Thấy anh ấy xử xong ba phần óc, trăm đắng nghìn cay mà xem thuốc tiên ban đầu thành thuốc độc, Lê Chi không nhịn được cười ra tiếng.
"Anh ấy đùa anh thôi." Cô tìm nhân viên phục vụ để xin một hộp để đóng gói: "Anh cầm phần còn lại cho chó mèo hoang ăn đi.”
"Đoán chừng hôm nay chúng đều đi tránh mưa cả rồi.”
"Chưa chắc đâu, anh ra ngoài cửa nhìn một chút xem? Bình thường bên ngoài quán ăn đều có chó mèo hoang.”
Quả nhiên Thành Đức tìm được bọn chúng ở dưới mái che mưa.
Anh ấy cho hai con chó cỏ ăn xong, đợi hai người Hạ Tư Mẫn thanh toán hóa đơn xong đi ra mới cùng lên xe chạy đến khu dân cư đối diện.
Đưa Lê Chi về đến nhà, trên xe chỉ còn lại hai người bọn họ, anh ấy nghiện buôn chuyện, không ngừng hỏi Hạ Tư Mẫn chuyện khi tối, cuối cùng ghép lại được một bức tranh từ dưới sự khái quát của anh ấy.
Anh ấy cảm thán một tiếng: "Thế tấn công này của cô Lê quá mạnh, anh còn chống đỡ được sao?”
Chống đỡ được sao?
Dưới đáy lòng Hạ Tư Mẫn thầm hỏi một lần, cũng rất khó để đưa ra câu trả lời: "Mạnh chỗ nào?”
"Vậy mà còn chưa mạnh ư? Đến hiện tại thì hai người chính thức quen biết nhau mới được bao lâu đâu chứ? Cô ấy lại chuẩn bị vào công ty, sớm chiều có thể ở chung với anh rồi!”
Nói cô không có kế hoạch thì ai tin được đây.
Dù sao thì Thành Đức cũng không tin.
Anh ấy mượn thời gian châm điếu thuốc nói tiếp: "Cứ tiếp tục như vậy, không quá ba tháng chắc chắn cô ấy sẽ thổ lộ với anh thôi.”
“Ừ.”
"Ừ là có ý gì?”
Hạ Tư Mẫn nhàn nhạt liếc anh ấy một cái: "Đến lúc đó rồi nói sau." Chuyện chưa xảy ra thì không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh.
Nếu cô thật sự muốn thổ lộ...
Anh vuốt ve phật châu trên xương cổ tay, ánh mắt dừng trên hai túi đồ sứ, không biết đang suy nghĩ cái gì.