Sau khi nữ phụ bị boss ăn vạ

Thực sự thì dáng vẻ của ông không giống như đang che giấu chuyện xưa.
 
Lê Chi gạt đi nghi ngờ: “Con không có không tin.” Cô đỡ cánh tay ông ngồi xuống: “Ăn cơm trước đi, đừng để nguội.”
 
Lúc này Lê Chính Dương mới yên tâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ông liếc nhìn Lê Dư Trần: “Nhìn xem chị gái con tri kỷ biết bao, còn bộ dạng này của con? Đầu óc không thông minh mà còn thích đối nghịch với bố.”
 
Lê Dư Trần vô cùng oan ức.
 
Rõ ràng là chị gái cậu nói về chuyện người yêu cũ trước, còn cậu chẳng qua chỉ là bày tỏ quan điểm của mình thôi mà, tại sao lại bị ghét bỏ như vậy?
 
Cậu lẩm bẩm: “Đầu óc con không thông minh do ai? Còn không phải là do gen của ngài quá tốt sao.”
 
"Cái gì? Con nói lớn hơn một chút cho bố nghe đi."
 
"Không nghe được thì thôi."
 
Hai người họ ầm ĩ giống hệt với học sinh tiểu học, ầm ĩ không bao lâu đã kết thúc, họ lại tiếp tục nói nói cười cười.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bất giác bầu không khí trở nên ấm áp.
 
Lê Chi nhìn bọn họ, lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm từ gia đình. Cô là một đứa trẻ mồ côi, được một giáo sư già nhận nuôi sau khi kiểm tra tâm lý vào năm 7 tuổi, tuy rằng cô sống một cuộc sống sung túc, không lo cơm ăn áo mặc nhưng hiếm khi ông ấy quan tâm yêu thương cô.
 
Những gì cô hằng mong ước khi còn nhỏ cô đều đã đạt được một cách tình cờ. Cô rất vui và cũng rất biết ơn.
 
“Chị, sao chị không ăn đá bào?” Lê Dư Trần đặc biệt gọi cho cô, nhưng lại thấy cô không động đến bát này.
 
“Bây giờ chị không thể ăn món đó được.”
 
"Chị tới tháng à?" Nghe câu trả lời của cô, cậu cầm chiếc iPad lên order món khác: "Chị uống nước đường đỏ không? Em gọi cho chị một bát nhé."
 
“Chị không uống nổi nữa.” Lê Chi chịu đựng cơn đau lục túi xách tìm băng vệ sinh, lúc cô đứng dậy, một chiếc đồng hồ đeo tay rơi ra khỏi miệng túi rơi xuống ghế.
 
Cô hơi khựng lại, còn chưa kịp cất nó đi đã thấy Lê Chính Dương đưa tay ra: “Là thằng nhóc họ Phó à?”
 
"Sao có thể? Đây là..."
 
"Con bớt kiếm cớ đi." Khi nhắc tới Phó Cẩn Ngôn, sắc mặt của ông thay đổi lập tức: "Bố đã nói với con rất nhiều lần là con đừng có đặt tâm tư trên người nó nữa! Cho dù nó có sẵn lòng nói chuyện với con thì với tính cách đó của nó, con cũng sẽ thất bại!”
 
Bọn họ có thực lực hơn nhà họ Phó, nhưng Hạ Nam Hủy ỷ vào việc sau lưng bà ta có một nhà họ Hạ nữa cho nên đôi mắt cũng như được gắn ở trên đầu vậy.
 
Xem thường cái này, coi thường cái kia. Bà ta còn nói gì mà chỉ có thiên kim của các gia đình quan quyền ở Kinh thị mới xứng làm con dâu của bà ta.
 
Thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
 
Kinh thị có nhiều danh gia vọng tộc như vậy, dựa vào cái gì mà người ta phải gả con gái cho họ? Có làm thông gia cũng sẽ không chọn nhà họ Phó của bà ta.
 
“Bố, bố hiểu lầm rồi.” Lê Dư Trần thấy ông rất tức giận, lập tức vội vàng giải thích: “Phó Cẩn Ngôn chỉ là thế thân Hạ Tư Mẫn mà thôi, chị của con chưa bao giờ thích anh ta, bố hiểu không?”
 
Lê Chính Dương nghe xong thì hoang mang.
 
Ông biết được quá trình câu chuyện từ trong miệng Lê Dư Trần, đột nhiên không thể nhìn thẳng vào hai chữ thế thân này.
 
Ai mà ngờ tới việc giới trẻ bây giờ lại biết chơi đến vậy chứ? Trước khi có thể theo đuổi chính thì còn cần phải tìm một người tương tự để luyện tập.
 
Khi ông bình tĩnh lại, Lê Chi cũng đã bước ra từ phòng vệ sinh: “Bố, chiếc đồng hồ đó là của Hạ Tư Mẫn.”
 
“Ừ.” Ông đoán được.
 
Lê Chính Dương đưa đồng hồ cho cô, không biết đang nghĩ đến cái gì, ánh mắt phức tạp hỏi: “Bọn con đã đến giai đoạn nào rồi?”
 
“Vẫn chỉ là bạn.” Lê Chi lau khô vết nước dính trên đầu ngón tay, dường như là thuận miệng hỏi một chút: “Bố phản đối việc con theo đuổi anh ấy à?”
 
“Không thể nói là phản đối.” Chẳng qua là ông lo lắng cô sẽ bị con hồ ly kia ăn sạch mà thôi.
 
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, lại cảm thấy thà chọn Hạ Tư Mẫn có nhân cách tốt còn hơn là rơi vào bẫy của Phó Cẩn Ngôn.
 
Lê Chính Dương thầm than con gái lớn phải gả đi không thể giữ mãi trong nhà: “Con muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi, không cần phải suy nghĩ quá nhiều”.
 
Tóm lại là có sự ủng hộ của ông. Lê Chi cong khóe môi: “Bố, bố thật tốt.” Cô ném cho Lê Dư Trần một ánh mắt, thỉnh thoảng cũng nói được vài câu tử tế.
 
Thấy bọn họ nói thêm mấy lời chọc cười như vậy, những lo lắng ở trong lòng của Lê Chính Dương cũng đã tan biến hơn một nửa.
 
Cả nhà chậm rãi bước tới quầy tính tiền mà không hề biết rằng trong góc tối có một đôi mắt đang theo dõi từng cử động của bọn họ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui