Hai năm này nàng ở Dư gia, cho tới bây giờ đều là cẩn thận từng chút, không dám sai lầm một bước.
Chỉ có Sở vương, là sự càn cỡ duy nhất trong sự thận trọng của nàng.
Lúc đầu khi vi phạm ý muốn của Dư gia, tự làm chủ lựa chọn muốn gả cho Sở vương, sau đó càng là vì hắn ta, mà phí tâm phí sức lấy lòng Dư lão phu nhân, lôi kéo Dư gia làm việc cho hắn ta.
Nhưng hết thảy những thứ mà nàng bỏ ra, lại đổi lấy cái gì?Ruồng bỏ, ám sát, chết thảm nơi hoang dã!Dư Thanh Yểu hít một hơi thật sâu, vén làn váy đi ra khỏi chỗ ngồi.
Trên khuôn mặt đang cúi đầu thấp xuống, chứa đầy không cam lòng cũng không biết làm sao.
Tại sao hết lần này tới lần khác lại là lúc này, hết lần này tới lần khác đều là thời điểm cưỡi hổ khó xuống.
Nàng biết, cho dù nàng không đưa ra lựa chọn, cũng qua không bao lâu, Sở vương lập tức sẽ đích thân đi vào, quỳ rạp xuống trước mặt Hoàng đế, ở trước mặt mọi người thâm tình chân thành mà thừa nhận rằng hai người đã sớm có tình nghĩa, khiến Hoàng đế tứ hôn cho bọn họ.
Khi đó nàng còn lòng đầy cảm động, cảm thấy trong lòng của Sở vương nhất định là yêu thương che chở nàng.
Nhưng mà, nếu thật sự yêu nàng, làm sao sẽ khiến cho người khác bắt cóc nàng, khiến cho thanh danh của nàng cả đời này cũng không thể nào tẩy sạch, chỉ có thể khuất nhục làm thiếp, nếu thật sự là che chở nàng, sao có thể để cho ‘tâm phúc’ bắn chết nàng ở nơi hoang dã.
Chẳng qua là nàng đã không còn giá trị, không còn hữu dụng, chỉ là gánh nặng cùng trở ngại, hắn ta muốn làm cho nàng hoàn toàn biến mất, mới có thể lấy được trái tim tiểu thư dòng chính của Dư gia, làm tốt việc lót đường cho sự nghiệp Đế vương của hắn taMặc dù nàng là người nhu nhược yếu đuối, nhưng tuyệt đối sẽ không để hắn ta lại được như ý nguyện, cho dù cái này chỉ là một giấc mộng huyền huyễn của nàng trước khi chết.
Trong lòng đã nghĩ như vậy, bước chân của Dư Thanh Yểu một bước một bước bình tĩnh đi qua, thanh âm của ngọc bội trong trẻo êm tai.
Mọi người thấy nàng đi ra khỏi chỗ ngồi, đi tới giữa đại điện.
Chắp tay hành lễ với Hoàng đế.
Nàng đã từng luôn bị người khác cười nhạo là xuất thân hương giả, học lễ nghi rất kém cỏi, mỗi lần đều có chút bất trắc, vẫn là Sở vương tìm một ma ma nghiêm khắc dạy dỗ nàng một tháng, luôn mắng nàng là không khôn khéo bằng chim anh vũ trong lồng, lúc này mới khiến cho nàng thoát khỏi sự cười nhạo của mọi người.
Lúc này nàng còn mang theo trí nhớ của đời trước, cho nên hành đại lễ rất tiêu chuẩn, động tác lưu loát ưu mỹ, khiến người khác không thể tìm được lỗi sai.
“Thần nữ khấu tạ bệ hạ.
”Lần trước bởi vì nàng quá mức sợ hãi, lần đầu tiên ra mắt thiên tử một chữ cũng không dám nói.
Cho nên mới đến lượt Sở vương xuất hiện mở miệng thay nàng, thỉnh chỉ tứ hôn tới tay.
Lúc này, nàng không thể lại chờ.
Không thể chờ đến khi Sở vương tới…Hoàng đế giống như không ngờ rằng Dư Thanh Yểu sẽ mở miệng, điều này không phù hợp với những gì ông đã thăm dò ‘nữ nhân này tính cách nội liễm, ôn hòa thẹn thùng’, nhưng mà Hoàng đế vẫn rất khoan dung, phảng phất như là một vị trưởng bối hòa ái, vuốt râu ngắn nói: “Không cần vội vã tạ ơn, ngươi trước tiên nói một chút về cái nhìn của ngươi đi.
”Mặc dù sắc mặt của ông ôn hòa, cũng hết sức thong thả, nhưng mà đáy mắt màu xanh đã để lộ sự mệt mỏi không chịu nổi của Hoàng đế.
.