Chương 35
Mặc cho Thẩm Kiều nói như vậy, Kỳ Ngôn Chu vẫn cảm thấy không yên lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra, tận dụng nốt những phần trăm pin cuối cùng để gửi đi một tin nhắn.
Khoảng năm phút sau, Lư Sam Sam đã xuất hiện trước mắt hai người với vẻ mặt miễn cưỡng.
"Anh Ngôn Chu."
Cô nhỏ giọng chào hỏi, rồi lại lặng yên liếc nhìn Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều không biết phải nói gì: "..."
Kỳ Ngôn Chu cũng không nói lời nào, anh cất bước đi trước, người cao chân dài, rất nhanh đã bỏ lại hai cô gái ở phía sau.
Lư Sam Sam đứng yên không nhúc nhích, dường như đang chờ Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều đang không hiểu tình hình, đành phải chủ động hỏi trước: "Lư Sam Sam, sao cô lại tới đây?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lư Sam Sam hừ một tiếng: "Anh Ngôn Chu nhờ tôi tới đi với cô một lúc."
"Không cần phiền cô như vậy."
Thẩm Kiều ngượng ngùng.
Lư Sam Sam bĩu môi rồi quay đầu nhìn bóng lưng của Kỳ Ngôn Chu, hạ giọng nói: "Chuyện ngày hôm qua đã truyền ra khắp nhà trong ngõ nhỏ rồi. Tôi cũng đã biết chuyện đó, cô không cần tỏ ra dũng cảm."
Khu nhà cũ chỉ có từng đó chỗ, đa số là hàng xóm cũ hơn mười năm, hàng xóm láng giềng ngày ngày gặp nhau, tốc độ đưa tin nhìn chung không nhanh.
Đêm qua một chiếc xe cảnh sát đã tới gần đây, gióng trống khua chiêng bắt đi vài tên côn đồ, trong đó có cả Kỳ Ngôn Chu và cô gái xinh đẹp trong nhà anh. Chỉ sau mười phút, mọi người đều xôn xao bàn tán, tin tức đã lan truyền khắp ngõ hẻm, trở thành chủ đề mới trên bàn ăn của mọi nhà.
Mặc kệ người khác nói gì, cho dù Lư Sam Sam không thích Thẩm Kiều đến đâu, bản chất cô ta vẫn tốt bụng và đồng cảm với những gì Thẩm Kiều đã phải trải qua.
Khi Kỳ Ngôn Chu hỏi, cô ta lập tức đồng ý.
"Cô có về không đây?"
Thái độ Lư Sam Sam tỏ ra bên ngoài vẫn khác với trong lòng, giọng nói nghe có vẻ mất dần kiên nhẫn.
Thẩm Kiều mở mắt và nhìn về phía trước.
Kỳ Ngôn Chu đã đi một đoạn khá xa, bóng lưng thu lại thành một đường rất nhỏ, chiếc bóng một mình đem lại cảm giác cô đơn.
Cô mím môi: "Cảm ơn cô, chúng ta cũng đi thôi."
Hai cô gái người trước kẻ sau, chậm rãi đi hết con hẻm nhỏ dài, cũ nát.
Không ai lên tiếng.
Hai người đi thẳng tới trước một cánh cổng sắt quen thuộc.
Kỳ Ngôn Chu để cửa mở cho bọn họ, Lư Sam Sam và Thẩm Kiều cùng nhau bước vào, ánh mắt Lư Sam Sam dừng lại trên cái xích đu bên cạnh cây cổ thụ, vẻ mặt hiện lên có chút tức giận.
Chỉ là một chi tiết nhỏ như vậy, nhưng lại khiến Thẩm Kiều cảm thấy tươi sáng hơn một chút.
Cô cười nhẹ, dẫn Lư Sam Sam đi thay giày, bước vào phòng khách ở tầng một.
Tiếng nước chảy ào ào truyền ra từ trong phòng vệ sinh.
Kỳ Ngôn Chu đang rửa tay.
Thẩm Kiều rót một cốc nước cho Lư Sam Sam, cô đặt lên bàn trà rồi ra hiệu mời Lư Sam Sam ngồi. Sau đó, cô bước tới cửa phòng tắm, bàn tay chống vào khung cửa, cẩn thận nhìn kỹ Kỳ Ngôn Chu.
"Kỳ Ngôn Chu, tay của cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì."
“Có cần phải băng bó không?” Cũngchảy máu rồi, vẫn nên xử lý một chút chứ?
Kỳ Ngôn Chu lắc đầu, yên lặng mím môi, anh tắt vòi nước đi rồi tùy ý lau khô tay.
Phần da ở chỗ các đốt ngón tay đã trầy xước hết.
Sau khi rửa sạch bụi và máu, vết thương lộ ra, trông rất hỗn độn.
Thấy Kỳ Ngôn Chu chuẩn bị đi ra ngoài, Thẩm Kiều chặn đường anh rồi lấy băng dán cá nhân ở trong túi ra đưa cho anh.
Hôm qua bác sĩ đã đưa cái này cho cô khi cô đang bôi thuốc trên mặt ở bệnh viện, cô để nó trong túi mà không lấy ra dùng, cuối cùng đúng lúc này nó lại phát huy được tác dụng.
Kỳ Ngôn Chu không nhận lấy, anh nắm chặt tay, trong mắt hiện lên một tia đau đớn không thể chịu nổi, lóe lên mà không ai hay biết.
Hai người giằng co một lát.
Cuối cùng, Kỳ Ngôn Chu vẫn phải bỏ cuộc trước, anh tiện tay xé rách vỏ ngoài, dán bừa trên mu bàn tay.
Anh khựng lại một chút, khàn giọng nói: "Mặt cậu cũng cần xử lý một chút."
Qua một ngày một đêm, gương mặt Thẩm Kiều căn bản đã tiêu sưng, cũng không còn cảm giác đau đớn, chỉ là da cô khá trắng, trên mặt vẫn để lại một số vết tích chưa hết, âm thầm thể hiện sự việc xảy ra ngày hôm qua, khiến người ta không khỏi có chút sợ hãi.
Thẩm Kiều đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ vuốt nhẹ một cái, sau đó cô lắc đầu.
"Không sao rồi, lát nữa rửa mặt rồi bôi thêm ít thuốc là được."
Kỳ Ngôn Chu không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn cô, sau đó anh đi vòng qua người cô, đi thẳng đến chỗ tủ giày.
Lư Sam Sam gọi lại: "Anh Ngôn Chu, anh vẫn muốn ra ngoài sao?"
Kỳ Ngôn Chu gật đầu, thay giày rồi mở cửa rời đi.
Lập tức trong phòng chỉ còn lại có hai cô gái, hai người nhìn nhau.
Lư Sam Sam cau mày hỏi Thẩm Kiều: "Anh Ngôn Chu đi đâu vậy?"
Thẩm Kiều thở dài: "Tôi cũng không biết."
"..."
"Tôi đi rửa mặt trước đã, cô cứ tự nhiên."
Nghe vậy, Lư Sam Sam khịt mũi: "Đương nhiên! Tôi quen thuộc với nhà của anh Ngôn Chu hơn cô nhiều! Lúc bà ngoại còn sống, tôi vẫn thường tới đây chơi!"
Bước chân của Thẩm Kiều dừng lại, cô lặp lại từ khóa mấu chốt mà vẫn chưa hiểu được: "Bà ngoại?"
Lư Sam Sam nhướng mày: "Anh Ngôn Chu chưa nói cho cô biết sao? Đây vốn là nhà bà ngoại của anh Ngôn Chu. Sau khi bà ngoại qua đời, anh Ngôn Chu mới bắt đầu sống một mình."
Thẩm Kiều mỉm cười.
"Cảm ơn cô, giờ thì tôi biết rồi."
Thẩm Kiều đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, rửa mặt lại lần nữa, rồi cho chiếc thắt lưng đã đeo cả ngày hôm qua và áo cộc tay dính máu của Kỳ Ngôn Chu vào trong chậu nước, sau đó đổ bột giặt vào ngâm.
Mười lăm phút sau, cô trở lại phòng khách với mái tóc ướt đẫm.
Lư Sam Sam vẫn đang xem TV.
Thấy Thẩm Kiều bước ra, cô ta chuyển sự chú ý sang Thẩm Kiều, nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá.
Thẩm Kiều thản nhiên nhìn cô ta, rồi cũng tự mình ngồi ở một chiếc ghế sô pha khác.
Thấy vậy, Lư Sam Sam trợn to hai mắt, vừa định mở miệng nói thì nghe có âm thanh truyền đến từ cửa vào.
Hai người cùng nhau nhìn về hướng cửa.
Là Kỳ Ngôn Chu.
Anh cầm hai hộp cơm tròn trong tay, đi đến trước mặt Thẩm Kiều và Lư Sam Sam, đặt hộp cơm lên bàn trà nhỏ.
Lư Sam Sam hỏi: "Đây là cái gì?"
Kỳ Ngôn Chu đáp lại: "Bún thập cẩm cay."
Nói xong, anh chia hai hộp cho hai cô gái.
Trước mặt Lư Sam Sam là một món ăn bình thường, trong khi của Thẩm Kiều là một phần ăn đặc biệt, nước canh màu trắng sữa, không có dầu ớt, bên trên có một ít lá rau xanh nổi lên, ngoài ra còn có thể lờ mờ nhìn thấy cơm thịt chìm dưới đáy bát canh.
Thẩm Kiều hơi giật mình.
Đột nhiên, cô nhớ ra hôm qua khi rời khỏi ngõ cụt với cảnh sát, khóe mắt cô đã quét qua phía mặt đất cách đó không xa, ở đó có một túi hộp cơm bị đổ, nước canh trào ra một ít, thấm trên con đường đá không bằng phẳng.
Lúc đó trời khá tối nên không thể nhìn rõ.
Cộng thêm cả tình hình lúc đó cũng khá hỗn loạn, ánh mắt cô cũng chỉ vội vàng lướt qua, không dừng lại được lâu.
Nhưng hôm nay, nó lại một lần nữa xuất hiện ở đây.
Bởi vì hôm qua Thẩm Kiều đã nói cô muốn ăn, Kỳ Ngôn Chu vẫn ghi nhớ trong lòng.
Kỳ Ngôn Chu nhanh chóng chia xong bún thập cẩm cay, anh ngồi dậy, sắc mặt không đổi, rồi xoay người định rời đi.
Một giây sau.
Thẩm Kiều nắm lấy ngón tay của anh.
Cô dùng sức nắm chặt.
"Đừng đi."
"..."
"Kỳ Ngôn Chu, cậu đừng đi."
Mười ngón tay mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ của cô nắm chặt tay anh, cô cực kỳ cố chấp. Nếu Kỳ Ngôn Chu khăng khăng muốn gạt cô ra, nhất định sẽ làm ngón tay cô bị thương.
Trong phút chốc, bầu không khí như ngưng đọng lại.
Hai người nhìn nhau.
Lư Sam Sam ngồi bên cạnh cũng sửng sốt, đôi đũa dùng một lần rơi xuống bàn trà như muốn phá vỡ bầu không khí này. Cô ta suy nghĩ một lúc rồi gượng gạo nói: "Vậy thì, cái kia, hai người vừa mới trở về, hay là chúng ta ăn cơm trưa trước đi?... Anh Ngôn Chu, hay là anh đừng rời đi, hai cô gái chúng tôi..."
"Lư Sam Sam."
"Hả? Hả? Cái gì?"
Kỳ Ngôn Chu trầm giọng nói: "Hôm nay làm phiền cô rồi, cô về nhà trước đi. Mang cơm trưa về nhà rồi ăn."
Rõ ràng anh muốn giải quyết chuyện hai người với Thẩm Kiều.
Lư Sam Sam biết rõ tính cách của Kỳ Ngôn Chu, cô ta cũng sợ anh sẽ tức giận với mình, cho nên cô ta liếc Thẩm Kiều một cái, không nói thêm gì nữa, cầm lấy hộp bún thập cẩm cay rồi rời đi.
"Ầm."
"Két két…"
Cả hai cánh cửa bên trong và bên ngoài đều đóng lại.
Thiếu mất một người, phòng khách yên tĩnh lạ thường, dường như có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất. Chỉ có mùi thơm tươi mát của bún thập cẩm cay thoang thoảng trong không khí.
Trong lòng Thẩm Kiều luôn nghi ngờ lần này Kỳ Ngôn Chu thật sự muốn đuổi cô đi, tay càng dùng lực mạnh hơn, siết chặt ngón tay lại.
Kỳ Ngôn Chu đã không ngủ một đêm, tâm trạng anh đang không tốt lắm.
Bị Thẩm Kiều ép như vậy, dây thần kinh trên trán anh nhói lên một cái, hô hấp không tự chủ được mà dồn dập hơn.
Dường như nốt ruồi giọt lệ dưới mắt đậm hơn một chút.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Buông tay."
"Tôi không."
"Thẩm Kiều..."
Thẩm Kiều cắt ngang lời nói còn dang dở, dứt khoát nói: "Lúc nãy ở bên ngoài, cả hôm qua nữa, tôi đều đã nói hết những lời nên nói rồi. Đó là ý của tôi, tôi không muốn nói lại lần nữa."
Kỳ Ngôn Chu hít sâu một hơi: "Được rồi, cậu hãy suy nghĩ lại đi. Lần sau, rất có thể tôi sẽ không đến kịp lúc được như vậy."
"Tôi không còn gì phải nghĩ thêm nữa. Kỳ Ngôn Chu, lần sau tôi tự sẽ cẩn thận hơn."
Lúc đó, lẽ ra cô nên đứng trong cửa hàng và đợi cảnh sát đến.
Không nên đi ra ngoài, ngồi trên băng ghế.
Không, lẽ ra cô nên chờ một lúc rồi gửi tin nhắn cho ông chủ, nói rằng cô không thể đến hỗ trợ trông cửa hàng, tránh gặp chuyện ngoài ý muốn.
Kỳ Ngôn Chu trầm giọng: "...Cậu nghĩ còn có lần sau sao?"
Thẩm Kiều không biết nên khóc hay nên cười, cô hùng hồn nói lý lẽ: "Không phải cậu nói lần sau trước sao?"
"Thẩm Kiều!"
"Kỳ Ngôn Chu, đừng đuổi tôi đi."
Nói xong, vành mắt của cô bất giác nóng lên, hoàn toàn không tự chủ được: "...Tôi không còn nơi nào để đi."
Chỉ có cậu.
Tôi chỉ muốn ở cùng cậu.
Ở bên cạnh cậu, tôi mới có thể được an toàn.
...
"Phực."
Dây cung trong đầu Kỳ Ngôn Chu đã đứt hoàn toàn.
Anh nắm chặt bàn tay lại, thấp giọng chửi thề, giống như phát điên, anh đột nhiên vươn tay ôm Thẩm Kiều vào lòng. Cái ôm này thật chặt, không chừa một khe hở nào. Anh mạnh mẽ đến mức muốn ấn cô vào thân thể mình, từ da thịt tới xương cốt, muốn hoàn toàn hòa nhập thành một thể với cô.
Hơi thở nóng bỏng của Kỳ Ngôn Chu phả vào gáy Thẩm Kiều, kích thích từng đợt run rẩy, tứ chi xương cốt đều cháy rụi.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Kiều, cậu nhất định sẽ hối hận."
Bởi vì cô đang tự dâng mình cho ma quỷ.
Không ai có thể ngốc nghếch đến vậy.