Chương 28: Luyện tập
Cuối cùng Cố Tranh vẫn lưu lại chút thời gian cho cô luyện tập, dư vị qua đi mặc quần áo vào cho cô, cơ thể Trường Ngọc co quắp mềm nhũn tùy ý anh mặc.
Tay cũng không sức nâng lên, mí mắt cụp xuống, mệt mỏi chu miệng nhỏ hít thở, Cố Tranh đặc biệt hưởng thụ quá trình này, cẩn thận từng li từng mặc quần áo cho người đang choáng váng, lúc cài nội y nghiên cứu một hồi,
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc váy đẹp vào cho Trường Ngọc, buộc tóc lên, lập tức một người xinh đẹp kiều diễm rơi vào trước mặt anh, mị nhãn như tơ, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, hiển nhiên là một yêu tinh.
Mặt mày Cố Tranh mang theo nụ cười, hôn lên khóe miệng cô, vung tay lên trên người liền mặc một bộ quần áo.
Nhìn thấy cái này Trường Ngọc trừng mắt liếc anh, chuyện rõ ràng có thể hoàn thành trong nháy mắt lại nhất định phải tốn công tốn sức.
Cố Tranh chớp mắt, nói sang chuyện khác, “Ngọc Nhi em phải biết đây là giấc mơ của em, em muốn cái gì là sẽ có cái đó, ở thế giới này em chính là vua, là chúa tể duy nhất.”
“Cái gì cũng có thể?” Trường Ngọc hỏi.
“Đúng.”
“Vậy trước kia em căn bản…” Trường Ngọc dừng lại, tai hồng hồng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Tranh biết cô nói chuyện trên xe bị anh khống chế, anh mím môi, trong mắt léo lên một tia mừng rỡ, “Anh là hoàng hậu, có lẽ có một chút quyền lợi như vậy.”
Hiển nhiên Trường Ngọc bị cách xưng hô này lấy lòng, lẩm bẩm ngẩng đầu.
“Cảnh tượng thay đổi do em quyết định, chỉ cẩn em tin tưởng nó sẽ xuất hiện như vậy nó sẽ xuất hiện trước mắt em.”
“Em thử một chút xem.” Cố Tranh nói.
Trường Ngọc nghe vậy, nhắm mắt suy nghĩ một hồi, lúc mở mắt ra một cái kem ly trôi lơ lửng giữa không trung, Trường Ngọc cười lấy nó xuống, duỗi đầu lưỡi ra liếm một miếng, vậy mà còn có hương vị.
Ngọt ngào, vừa lạnh lại mềm, mắt cô sáng lên, đưa lại bên miệng Cố Tranh.
“Anh nếm thử đi.”
Cố Tranh dừng một lát mới mở miệng ăn, đôi mắt rũ ruống lại nâng lên đón lấy ánh mắt mong chờ của cô, chậm rãi gật đầu.
“Ngon lắm.”
Trường Ngọc nghe thấy vui vẻ, biến ra bảy cái kem ly đủ loại, một bộ dáng hào phóng, “Ăn nhiều một chút, trong mơ không sợ tiêu chảy.”
Muỗng nhỏ múc kem ly đưa vào trong miệng, Trường Ngọc híp mắt ý cười ngưng tụ trong mắt.
Cố Tranh xoa đầu cô, không nói gì, mắt tối đi mấy phần.
Sau khi anh chết đã không còn vị giác, ăn cái gì cũng không có hương vị, thậm chí không cần ăn cơm. Một mình bị giam trong ngọc, có đôi khi anh nghĩ mình không ăn gì hết, không có năng lượng hấp thụ vào sao mà duy trì sinh hoạt, năng lượng cũng không được bảo tôn, anh nhất thời không muốn hiểu rõ, càng về sau cũng từ bỏ, dù sao chuyện anh biến thành ma đã quá không khoa học cũng đã xảy ra, như vậy tư nhiên không thể dùng phương pháp khoa học giải thích tất cả chuyện này.
Đang nghĩ ngợi, một đôi tay ngọc bỗng nhiên đặt lên cằm anh, Cố Tranh kinh ngạc ngẩng đầu, môi đỏ thắm rơi xuống, khóe miệng màu hồng còn dính một chút màu trắng, áp vào môi anh có vẻ ngon miệng.
Chỉ là một nụ hôn thật đơn giản, cô nhanh chóng rời đi, vẻ mặt vui vẻ hỏi anh: “Nếm thế này có thấy ngọt không?”
Mắt Cố Tranh trầm xuống, đấy mắt xượt qua một vệt sáng, chậm rãi gật đầu, “Nếm được, rất ngọt.”
Nói xong lại bổ sung một câu, “Ngọt cực kỳ.”
Trường Ngọc nghe nói như thế đắc ý trong lòng nổi lên, tung ra mấy cái bong bóng màu hồng bên người, bay tới bay lui.
Tôi cực kỳ bành trướng!
Cố Tranh cúi đầu cười yếu ớt, hận không thể giấu kín dáng vẻ đáng yêu như vậy, tất cả mọi người không tìm thấy cô, miễn là anh có thể nhìn thấy.
Nghĩ như vậy, người đáng yêu bỗng nhiên quay đầu, chững chạc đàng hoàng nói: “Đúng rồi, có phải trong giấc mộng em làm gì cũng được không?”
Cố Tranh không nghĩ nhiều, “Đúng, chỉ cần em muốn cái gì cũng có thể thực hiện được.”
Vừa dứt lời, người đáng yêu trước mắt lộ ra một nụ cười xấu xa, anh nhìn chăm chú cảm thấy không đúng, một giây sau cả người ngửa ra sau, hai tay bị cà vạt trói chặt đặt lên đỉnh đầu.
“Ngọc Nhi?” Anh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thân thể yểu điệu mềm mại của Trường Nhọc.
“Anh đã bắt nạt em rồi vậy thì em cũng muốn bắt nạt lại!”
Trường Ngọc vểnh miệng, ôm ngang đầu, vẻ mặt đắc ý, cố ý khóe miệng còn dính kem ly màu trắng, lộ ra sự đáng yêu ngang ngược.
Cố Tranh cụp mắt, bỗng nhiên có chút chờ mong cô ‘bắt nạt’.