Bà mối Vương lập tức nghĩ đến nguyên chủ, dù sao nguyên chủ là người câm, cũng sẽ không có nam nhân nào nguyện ý lấy nàng, rất xứng đôi với Tô An bệnh tật này.Thế là bà mối Vương tìm đến kế mẫu Dương Dung Phương của nguyên chủ.
Dương thị vốn luôn xem nguyên chủ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, gả nàng cho một con ma bệnh chính là ý mà bà ta mong muốn.Bà ta không thông qua sự đồng ý của phụ thân Tô Lương của nguyên chủ đã đồng ý hôn sự này, cũng nhân lúc Tô Lương làm việc ở phường rượu trên thị trấn không về nhà, cưỡng ép bắt nguyên chủ gả cho Tô An.Nói là gả nhưng thật ra là bán thì đúng hơn.Sau khi Tô Lương về nhà, biết được chuyện này thì nổi trận lôi đình, nhưng gạo sống đã nấu thành cơm, tất cả đều đã quá muộn, Tô Lương cũng chỉ có thể thừa nhận hôn sự này.Ngày thứ hai nguyên chủ gả cho Tô An, bà bà đã buông tay nhân gian, trước khi nhắm mắt bà ấy còn nắm chặt tay nguyên chủ, nói nàng nhất định phải chăm sóc Tô An tốt, nếu không bà ấy có làm quỷ cũng không bỏ qua cho nàng.Giờ thì hay rồi, nguyên chủ trực tiếp khiến nhi tử bà ấy tức mà chết, chẳng lẽ bà ấy thật sự leo ra từ âm tào địa phủ để tìm nguyên chủ tính sổ sao?Một cơn gió lạnh đột nhiên truyền từ ngoài cửa vào, Tô Cẩn rùng mình một cái, lông tơ trên người dựng đứng hết lên.Nàng vội vàng đóng cửa phòng lại, đứng trước bài vị thắp ba nén hương, suy nghĩ một chút rồi lại thắp thêm một nén nữa.Nén nhang này là dành cho nguyên chủ, dù sao nguyên chủ cũng đã chết, nàng còn chiếm thân thể của nàng ấy, thắp cho nàng ấy một nén hương là chuyện nên làm.Tô Cẩn chắp tay trước ngực, vái ba vái trước bài vị, trong lòng thầm nhẩm: Bốn vị, ta mới đến, có gì mạo phạm đến nơi ở của bốn vị thì mong bốn vị đừng trách, đừng trách, A Di Đà Phật!Nếu là trước kia Tô Cẩn sẽ không tin những lời cúng bái thần linh như thế này.
Nhưng hôm nay nàng không chỉ đột nhiên xuyên đến nơi này mà lại còn nghe hiểu được tiếng động vật, những chuyện này đều quá sức tưởng tượng của nàng.Cho nên có nhiều thứ thà tin là có còn hơn không, lạy không bao giờ sai.Sau khi lạy xong, Tô Cẩn cảm thấy trong lòng an tâm hơn nhiều, nàng đi vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ cũng rất đơn sơ, chỉ có hai tấm ván gỗ dựng thành giường, còn có một cái tủ treo y phục, một cái bàn trang điểm cũ nát.Nàng đến trước tủ quần áo tìm y phục, thay trường sam (1) trên người lại.(1) áo dài namNàng nghĩ mai sẽ giặt sạch trường sam này, đợi có cơ hội sẽ trả lại cho vị nhà cách vách kia.Nàng gấp gọn trường sam lại, để vào trong tủ treo y phục, sau đó đến cái giường cạnh cửa sổ nằm xuống.Cái giường này vốn để cho bà bà của nguyên chủ ngủ, để tiện chăm sóc nhi tử bệnh tật quấn thân của mình nên từ trước đến nay bà ấy vẫn luôn ở chung phòng với nhi tử.
Sau đó nhi tử cưới thê tử bà ấy mới chuyển ra ngoài phòng chính ngủ.Bệnh của Tô An là ho lao, nhưng tấm lòng y lương thiện, sợ lây bệnh cho nguyên chủ nên sau khi mẫu thân qua đời, y đã phân giường ngủ với nguyên chủ.Cho dù trong đêm tân hôn hai người ngủ chung một giường thì y cũng đưa lưng về phía nguyên chủ, ngay cả một đầu ngón tay của nguyên chủ cũng không chạm vào.Mặc dù nguyên chủ và y không làm chuyện phòng the nhưng cũng mang danh phu thê, bây giờ y chết, nguyên chủ trở thành quả phụ.Không đúng, hiện tại người thành quả phụ là nàng.Tô Cẩn khóc không ra nước mắt, ở cuộc sống hiện tại ngay cả yêu đương nàng cũng chưa từng thử đã xuyên sách, hơn nữa còn trực tiếp thăng cấp làm quả phụ, chuyện này cũng quá đen đủi rồi!Nghĩ đến chuyện ngày mai trưởng thôn và người trong thôn phát hiện nàng không chết, không biết còn định xử lý nàng như thế nào đây?Đột nhiên nàng lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, người cũng nóng đến bỏng tay, toàn thân thì run rẩy.Xem ra ngâm nước lạnh nên nhiễm phong hàn, phát sốt rồi.Cũng may ở hiện đại nàng lớn lên trong thế gia Trung y, hơn nữa còn kết hợp với bác sĩ Tây y, đối với loại bệnh phong hàn phát sốt này vẫn có thể đối phó được.Nàng nhớ rõ trong sân của bà bà nguyên chủ có trồng cỏ xa tiền (2), cỏ xe tiền là thảo dược hạ sốt thường thấy nhất ở nông thôn.(2) một vị thuốc Đông yTô An nhiểu năm ốm yếu bệnh tật, nửa đêm thường xuyên phát sốt, vậy nên mẫu thân y đã trồng trong sân nhà một khóm cỏ xa tiền nhỏ để chuẩn bị sẵn sàng trong bất kỳ tình huống nào.Nàng miễn cưỡng lấy lại tinh thần, đi ra sân nhổ vài cọng cỏ xa tiền.
Bây giờ nàng không còn sức để nhóm lửa sắc thuốc nữa, sau khi rửa sạch sẽ thì trực tiếp vò thành nước thuốc rồi pha cùng với nước sôi để nguội, lọc qua cặn thuốc rồi một hơi uống hết.Cũng may từ nhỏ nàng đã quen với vị thuốc Đông y, thuốc này đối với nàng mà nói cũng không khó ngửi, cũng không quá khó uống.Sau khi uống xong thuốc nàng lại quay lại giường nằm, nàng mơ mơ màng màng nghe hai con muỗi bên tai nàng cãi lộn không ngừng khiến nàng không thể ngủ được.Nàng đưa tay vỗ "bộp" một cái, hai con muỗi hi sinh vang vẻ, lúc này bên tai mới yên tĩnh, Tô Cẩn nhanh chóng ngủ thiếp đi.Ngày hôm sau Tô Cẩn bị âm thanh đập cửa đánh thức."Tô Cẩn, con tiện nhân nhà ngươi, mở cửa cho lão tử."Toàn thân Tô Cẩn giật nảy lên một cái, nàng mở to mắt.
Nhìn màn xám trắng trên đỉnh đầu mình, nàng lo lắng giật mình lúc lâu mới nhớ bây giờ mình đang ở đâu.Âm thanh gõ cửa bên ngoài vẫn còn tiếp tục, kèm theo đó là tiếng nam nhân mắng chửi."Tô Cẩn, mẹ nó con tiện nhân nhà ngươi, mau ra đây, nếu không lão tử sẽ đạp cửa."Là giọng của Tô Nhị Cẩu.Nam nhân chó má này còn dám tìm đến cửa sao?.