Ô Tố muốn rút tay lại nhưng đã muộn.
Những dải băng vừa quấn xong chưa lâu rơi xuống từng vòng, có phần quấn quanh ngón tay của Bùi Cửu Chi, vòng hết lớp này đến lớp khác.
Trên cổ tay Ô Tố vẫn còn vết sẹo nông, Bùi Cửu Chi vừa bôi thuốc cho nàng xong chưa bao lâu, thế nên hắn có thể thấy vết thương của Ô Tố không chuyển biến tốt hơn chút nào.
Ô Tố có chút hoảng hốt.
Nàng khép ngón tay lại nhưng như thế lại vừa vặn nắm lấy đầu ngón tay của Bùi Cửu Chi, tay hắn có cảm giác mát lạnh.
"Sao vẫn chưa tốt hơn vậy?" Bùi Cửu Chi cụp mắt xuống, nghiêm túc hỏi.
Ngón tay hắn chạm vào chỗ đầu ngón tay đang tiếp xúc với nhau của hai người rồi gần như trong vô thức, hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay của Ô Tố.
Đầu ngón tay Ô Tố run lên, nàng không quen bị người khác chạm vào nên có hơi nhạy cảm.
Nàng không muốn để cho tiểu điện hạ biết được sự bất thường của mình, bởi vì vị tiểu điện hạ này trông có vẻ rất lợi hại lại có thủ đoạn trảm yêu trừ ma.
Là một sinh vật, bản năng nguyên thủy của nàng chính là sống sót.
Ô Tố suy nghĩ một chút rồi khẽ nói: "Tiểu điện hạ, bởi vì ta rất vui vẻ đó."
Bùi Cửu Chi hơi hếch cằm lên rồi lặng lẽ nhìn nàng chăm chú.
Hắn biết nàng không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài, thế nên khi nàng nói là mình rất vui, hắn cảm thấy hơi kinh ngạc.
"Niềm vui trong lòng còn lớn hơn việc vết thương lành lại." Ô Tố lại nói dối hắn.
Đương nhiên, vào thời khắc pháo hoa sen vàng nổ tung kia, nàng cảm nhận được cảm xúc vui sướng ngập tràn tâm trí, đó là sự thật.
"Vui vẻ quan trọng đến thế sao?" Bùi Cửu Chi hỏi.
"Bởi vì đó là đồ mà tiểu điện hạ tặng." Ô Tố nghiêng đầu đi rồi thu tay mình lại.
Nàng nói những lời bịa đặt, giả dối mà vẻ mặt không hề thay đổi.
Nàng không biết những lời mà mình nói ra có thể sẽ khuấy lên gợn sóng như thế nào trong lòng người khác.
"Ừm." Bùi Cửu Chi đáp, đôi mắt lạnh lùng của hắn lộ ra ánh nhìn dịu dàng hiếm có.
Ánh mắt này rơi lên gò má Ô Tố rồi từng tia từng sợi quấn quanh nàng như thể đang dệt lưới.
Ô Tố nhìn thẳng vào mắt hắn bằng đôi mắt hai màu đen trắng rõ ràng vừa thuần khiết lại vừa dịu dàng.
Một lúc lâu sau, nàng quay đầu sang một bên.
Lọn tóc vén sau tai nàng xõa xuống, khẽ lướt qua chiếc khuyên tai ngọc trai đang nhè nhẹ đung đưa.
Bùi Cửu Chi nghiêng người rồi bất ngờ tiến đến gần nàng, trong tay hắn vẫn đang cầm dải băng đã mở trên cổ tay Ô Tố.
Dải băng trắng tinh mềm mại rơi xuống đất, hai người dính lại với nhau.
Ô Tố không trốn tránh, nàng khẽ chớp chớp mắt.
Hơi thở trầm thấp và rét lạnh của hắn phả vào tai nàng, khiến má nàng hơi ửng đỏ.
Ô Tố không biết mặt nàng đã đỏ ửng lên từ lúc nào nhưng tóm lại là sau một hồi im lặng tưởng chừng như rất lâu, nàng cảm thấy mặt mình hơi nóng.
Tiểu điện hạ sáp đến gần nàng còn nàng thì cứ như vậy.
Trong khi Ô Tố đang bối rối, Bùi Cửu Chi đã đưa tay ra rồi dùng hai ngón tay kẹp lấy hạt ngọc trai sáng bóng bên tóc mai của nàng.
Trong nháy mắt, hạt ngọc trai trang sức đang đung đưa như chú nai con cảnh giác kia bỗng ngừng chuyển động.
"Tiểu điện hạ, sao thế?" Ô Tố hỏi.
"Không sao." Hơi thở của Bùi Cửu Chi phả vào tai nàng.
Hắn hơi nghiêng đầu.
Đôi môi mỏng lạnh lùng của hắn khẽ lướt qua sợi tóc bên tai nàng nhưng lại không đến gần hơn nữa.
Ô Tố đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Nàng không né tránh và cũng không hùa theo hắn.
Thế nhưng Bùi Cửu Chi nhớ, đêm đó cuối cùng nàng cũng chủ động dang rộng hai tay ôm chặt lấy hắn như người chết đuối túm lấy khúc gỗ nổi trôi.
"Nàng có biết ta là ai không?" Bùi Cửu Chi đột nhiên hỏi như vậy.
"Tiểu điện hạ." Ô Tố đáp.
"Nàng đã làm mất một thứ…" Bùi Cửu Chi đang định nói tiếp thì cánh cửa phòng phía sau Ô Tố bị đẩy ra một cách mạnh mẽ.
Một khoảnh khắc ngay trước khi cánh cửa mở ra, chiếc áo bào màu trắng của Bùi Cửu Chi phất một phát rồi biến thành Thanh Điểu trong chớp mắt.
Thanh Điểu vỗ cánh rồi đậu xuống đầu vai Ô Tố, cuộc trò chuyện của bọn họ bị cắt ngang.
Người mở cửa ra là Vệ Lệ.
Dải băng vốn nằm trong tay Bùi Cửu Chi tán loạn rơi xuống.
Từ góc nhìn của Vệ Lệ, nàng ta chỉ thấy có một bóng người có vẻ là nam tử đi lướt qua.
"Ô Tố, thực sự là trong phòng ngươi có giấu người đấy à?" Vệ Lệ đi tới, nàng ta nhìn chằm chằm vào Ô Tố như muốn tìm ra chỗ nào đó không ổn từ nàng.
Thấy Ô Tố đã đeo đôi khuyên tai ngọc trai mà Vệ Lệ vốn không nỡ đeo bên tóc mai, trong lòng nàng ta không khỏi có chút khó chịu.
"Ta tặng cho ngươi mà tại sao ngươi lại đeo thật như thế? Ta thấy ngươi không phải là người hay đeo đồ trang sức mà." Vệ Lệ hỏi.
"Ta thích thì ta đeo lên thôi." Ô Tố lùi lại vài bước rồi đi đến bên cạnh bàn đọc sách sau đó nàng cúi đầu xuống, quấn lại dải băng trên cổ tay mình.
Mặc dù vết thương của nàng gần như đã lành lại nhưng vết sẹo do dây xích chà rách trên cổ tay vẫn khiến nàng nhìn thấy mà giật mình.
Vệ Lệ nhìn nhìn, ánh mắt hơi lóe lên.
Nàng ta nghĩ, đều là do Ô Tố tự ý chạy lung tung lúc đêm hôm khuya khoắt nên lúc này mới gây ra tai hoạ.
"Ngươi đã nói với vị quý nhân kia chưa?" Vệ Lệ lại hỏi.
"Ngài ấy biết rồi." Ô Tố đáp.
"Vậy… Vậy hình phạt của A Tồn có thể bớt được chút nào không?" Vệ Lệ ngập ngừng một chút rồi vẫn cứ hỏi ra.
Ô Tố cảm nhận được Thanh Điểu đậu trên vai nàng dùng chân vẽ ra số "mười".
Nàng đáp: "Bớt được mười gậy."
"Thật thế sao? Vậy thì...!Vậy thì tốt quá rồi!" Vệ Lệ chắp hai tay trước ngực sau đó vén váy rồi vội vã chạy ra ngoài.
Nàng ta không đóng cửa nên Ô Tố chậm rãi đi đến cửa phòng, định đóng lại.
Lâm Mộng ở trong viện nhìn nàng và hỏi: "Ô Tố, ban nãy có phải là phúc phần được ban cho trong trận pháp điển lễ tế trời trên cầu vòm đã rơi xuống chỗ ngươi không thế?"
"Ừm." Ô Tố quay người đóng cửa lại.
Nàng khóa cửa lại.
Lúc quay đầu, nàng thấy Bùi Cửu Chi đã biến trở lại thành người và đứng trước mặt nàng.
"Gậy của Vân Vệ không nhẹ, phải nhân bốn mươi gậy thì thiếu chút nữa là chết luôn rồi." Bùi Cửu Chi nói.
"Ta đã xem quyển tông mà Chư Chinh thẩm vấn Tiết Tồn.
Chư Chinh tăng thêm cho Tiết Tồn hai mươi gậy là vì hắn ta đổ lỗi lên đầu người khác."
"Tiết Tồn nói, là do cô nương trong Tĩnh Vương phủ quyến rũ hắn ta nên hắn ta mới tự ý rời bỏ vị trí.
Hắn ta còn nói, cô nương đó đã vạch trần ngươi, thế nên nàng ta cũng nên bị phạt." Giọng Bùi Cửu Chi hờ hững, lạnh nhạt: "Vì vậy, hai mươi gậy tăng thêm này là được thêm vào vì cô nương đó."
"Nhưng vì nàng ta không để ý nên sẽ bớt cho nàng ta mười gậy." Hắn nói.
Nghĩ tới dáng vẻ vì Tiết Tồn mà lo lắng hãi hùng của Vệ Lệ, Ô Tố gật gật đầu rồi hơi hé miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Bùi Cửu Chi đang định nói tiếp chủ đề vừa rồi thì hắn ở bên kia trận pháp lại cảm nhận được là có người đang tìm mình.
Hắn từ biệt Ô Tố rồi biến thành Thanh Điểu sau đó từ cửa sổ phòng nàng bay ra.
Ô Tố nhìn theo bóng dáng hắn rời đi hồi lâu, tận cho đến khi Thanh Điểu bay xa đến mức hóa thành một chấm nhỏ.
Nàng đưa tay lên chạm vào chiếc khuyên tai ngọc trai trên tai mình.
Ô Tố có chút nghi hoặc tự lẩm bẩm nói với bản thân, âm cuối còn vì nghi vấn mà được đẩy lên cao.
"Tiểu điện hạ…" Nàng nhẹ giọng gọi: "Tại sao lại thích ngọc trai vậy?"
*
"Hoa tai ngọc trai?" Bùi Cửu Chi ngồi ở trung tâm trận pháp kim quang chói lọi hỏi Hứa Lăng đang đứng ở một bên.
Hứa Lăng là ám vệ cực kỳ được tín nhiệm dưới tay Hoàng đế Vân Đô Bùi Sở, sau khi Bùi Cửu Chi về Vân Đô, Hứa Lăng được phái đến bảo vệ hắn.
Đương nhiên là bản thân Bùi Cửu Chi không cần có người bảo vệ nhưng nếu muốn điều tra chuyện gì thì hắn đều sẽ giao cho Hứa Lăng đi làm.
Dưới ống tay áo của bản thể Bùi Cửu Chi có giấu chiếc hoa tai ngọc trai mà Ô Tố đánh rơi.
Lúc Hứa Lăng nói đến hoa tai ngọc trai, ngón tay của hắn lại chạm vào viên ngọc trai cô đơn mà mình giấu trong ống tay áo.
Quả nhiên chính là nàng, đến cả hơi thở cũng giống hệt như vậy, dịu dàng, bình tĩnh, thuần khiết.
"Vâng, lúc kiểm tra khố phòng, quản gia của Tĩnh Vương phủ đã phát hiện ra trong số khuyên tai ngọc trai được giao nộp lên có một chiếc có hình dáng kỳ lạ.
Sau khi mở ra thì phát hiện ra là cái này…"
Hứa Lăng đưa một hộp gấm lên, Bùi Cửu Chi cụp mắt mở ra.
Trong chiếc hộp gấm có một cái mắt cá quắt queo và một cuống anh đào khô héo.
Pháp lực của Ô Tố thấp nên pháp thuật ngụy trang không thể tồn tại quá lâu.
Cùng với việc mắt cá và cuống anh đào teo lại, pháp thuật của nàng cũng dần mất đi tác dụng.
Cho đến khi bị quản gia ở Tĩnh Vương phủ phát hiện.
Thế nhưng đến lúc này, bọn họ đã không còn tìm ra được rốt cuộc là ai giao nộp chiếc khuyên tai ngọc trai giả đó lên nữa.
Bùi Cửu Chi nhìn thấy cuống anh đào được cẩn thận, tỉ mỉ cắm vào chính giữa mắt cá, thoạt nhìn vẫn thực sự giống với đồ trang sức.
Thế nên quản gia của Tĩnh Vương phủ nhất thời nhìn nhầm cũng là điều dễ hiểu.
Có điều, việc này quả thực giống như chuyện mà nàng có thể làm ra.
Khóe môi Bùi Cửu Chi hơi nhếch lên, hắn cảm thấy nàng rất thú vị.
Nhưng thực sự là nàng đang trốn tránh hắn, Bùi Cửu Chi cũng không muốn làm nàng sợ.
Bùi Cửu Chi đóng hộp gấm lại rồi cảm thấy hơi bất lực mà lắc đầu.
"Dựa theo thứ tự hộp gấm giao nộp lên đi tìm người đi.
Nếu tìm thấy thì đưa nàng ấy đến phủ của ta, chăm sóc nàng ấy cho tốt vào ."
Những ngày gần đây Bùi Cửu Chi không thể thoát thân.
Hắn còn phải tìm kiếm con yêu quái độc ác đã làm hại tính mạng của người dân ở Vân Đô.
Điển lễ tế trời đã sắp kết thúc, năng lượng của lá bùa hóa thành Thanh Điểu cũng gần như cạn kiệt.
Thế nên hắn không có cách nào thoát thân được nữa.
Nghe thấy lời căn dặn của Bùi Cửu Chi, Hứa Lăng rất kinh ngạc.
"Cửu điện hạ, nhưng mà chỉ có một mình ngài mới có chìa khóa của Nhật Nguyệt các thôi.
Cho dù thần có đưa người đến rồi thì thần cũng chẳng có cách nào mà đưa cô nương đó vào Nhật Nguyệt các của ngài được."
"Nàng ấy có thể mở cửa." Bùi Cửu Chi nói.
Hứa Lăng ngẩng đầu lên rồi kinh ngạc nhìn Bùi Cửu Chi.
Ai cũng biết vị tiểu điện hạ này tính tình lạnh lùng, không bao giờ thân cận với người khác, ngay cả với người trong tộc cũng rất ít khi giao lưu qua lại.
Trước khi hắn rời khỏi Vân Đô, Nhật Nguyệt các - nơi hắn ở không cho phép người ngoài đi vào.
Sau khi Bùi Cửu Chi rời khỏi Vân Đô, Nhật Nguyệt các kia lại đóng chặt cửa nên không một ai có thể đến gần nữa.
Thế mà bây giờ tiểu điện hạ lại muốn mang một người đến Nhật Nguyệt các, đã thế còn rất có thể là một nữ nhân.
Đây là...!Trời sập rồi sao?
Bùi Cửu Chi thờ ơ nhìn Hứa Lăng rồi lạnh giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cửu điện hạ, thần biết rồi." Hứa Lăng không dám hỏi han quá nhiều mà chỉ hành lễ rồi lui xuống.
Bùi Cửu Chi nheo mắt rồi lại đặt hết tâm trí vào trong trận pháp.
Nhưng Thái tử điện hạ ở một bên lại lên tiếng: "Cửu Chi, ngươi muốn đưa người đến Nhật Nguyệt các sao?"
"Đúng vậy." Bùi Cửu Chi bình tĩnh đáp, hàng lông mi dài của hắn hơi rũ xuống.
"Cửu Chi, chuyện của Vân Vệ là chuyện quân biết thần không rõ, ngươi không cần phải lo lắng." Thái tử nhắc đến sự việc trước đó.
Vì Bùi Cửu Chi có vẻ có ý kiến rất lớn đối với chuyện này nên Thái tử cảm thấy mình cần phải nhận sai.
Ai cũng biết người mà Bùi Sở coi trọng nhất chính là hắn ta, còn Bùi Cửu Chi thì không có huyết mạch Hoàng gia.
Không có sự dính dáng của quyền lực nên mối cảm tình của hắn với nhiều người đều sẽ đơn thuần hơn rất nhiều.
"Hoa Huyên, hiện tại thống lĩnh Vân Vệ đã không còn là người của ngươi nữa rồi." Đại Công chúa ở bên cạnh khẽ cười thành tiếng.
"Cửu Chi, sau này nếu có kiến nghị gì thì cứ nói thẳng với ta."
"Ta biết rồi, Hoàng tỷ." Bùi Cửu Chi đáp.
"Hừ, Hoàng tỷ, lần này Hoàng Thành ti của tỷ tra án chậm rì rì, ngược lại lại để cho tỉ tránh khỏi phiền toái." Thái tử khinh thường nói.
Một lúc lâu sau, Bùi Cửu Chi nhíu nhíu mi tâm, Thái tử và đại Công chúa lại tranh chấp, ăn miếng trả miếng, không ai nhượng bộ ai.
Hắn quyết định đi làm chuyện riêng của mình.
Bùi Cửu Chi cầm thanh trường kiếm Thanh Quang của mình bên cạnh, tạm thời rời khỏi pháp trận rồi đến tiểu viện nghỉ chân sau đó đi vào thư phòng.
Trong trận pháp, Thái tử và đại Công chúa trái một câu "Cửu Chi, ngươi nói có đúng hay không?", phải một câu "Cửu Chi, ngươi thấy thế nào?".
Thế nhưng bọn họ lại không phát hiện ra là hắn đã rời đi trước mất rồi.
Bùi Cửu Chi lấy giấy bút ra, hắn mài mực và thấm ướt đầu bút.
Đầu bút lông sói mảnh mai rơi xuống giấy tuyên trắng tinh, tụ thành một chấm mực.
Bùi Cửu Chi cụp mắt xuống, ngẫm nghĩ cách viết, trên mặt lại tựa như có chút ửng đỏ.
Thanh trường kiếm mà hắn đặt trên bàn lại càng kích động, không ngừng kêu vang.
Bùi Cửu Chi giơ tay ra, vội vàng cầm lấy thanh trường kiếm.
Hắn đứng dậy rồi đóng cửa sổ thư phòng lại.
Trong phòng tối tăm, Bùi Cửu Chi gỡ bỏ tờ giấy tuyên có chấm mực.
Trên một tờ giấy trắng sạch sẽ khác, những dòng chữ mạnh mẽ và tao nhã của hắn rơi lên mặt giấy.
Thể chữ này lạnh lùng, thanh nhã nhưng lại viết ra một loạt tin tức bí mật và ám muội.
Hắn viết: "Ô Tố, dưới ngực phải của nàng có một nốt ruồi nhỏ.
Nếu lúc tỉnh dậy mà cảm thấy đau thì chính là ta cắn đấy."
Câu nói này của Bùi Cửu Chi có phần lộ liễu nhưng cũng có phần kín đáo dè dặt.
Ở cuối câu này, Bùi Cửu Chi không viết tên mình lên mà lại dùng xưng hô mà Ô Tố vẫn luôn gọi hắn.
Tiểu điện hạ.
Sau khi viết xong, hắn mau chóng gấp tờ giấy lại như thể sợ hai câu này sẽ bị không khí nhìn thấy mất.
Bùi Cửu Chi lấy chìa khóa phủ đệ Nhật Nguyệt các của mình từ trong ngực ra rồi bỏ vào túi gấm cùng với tờ giấy này.
Tờ bùa bên cạnh hắn gấp lại, biến thành Thanh Điểu sau đó hắn treo túi gấm lên quanh cổ nó.
"Đợi đến Nhật Nguyệt các thì hãy mở ra." Bùi Cửu Chi trầm giọng nói trong khi nhìn Thanh Điểu đeo túi gấm lắc lư bay đi.