Xe buýt khởi động, tạp âm có chút lớn, Trần Lạc Xuyên nghe không rõ.
Lương Siêu lặp lại một lần, không quên ngước mắt quan sát phản ứng của Trần Lạc Xuyên.
Thiếu niên vốn đang cúi đầu mở đồ uống nghe vậy thân thể hơi ngừng lại, nhưng nhìn không ra bao nhiêu cảm xúc, “Vì sao nói như vậy?”
Đầu ngón tay dừng ở vòng kéo của lon nước, không có tiếp tục kéo lên.
Lương Siêu im lặng hai giây, dùng sức ném lon rỗng trong tay vào thùng rác cách đó không xa mới nói: “Ngay cả Phi Phi đều đã nhìn ra, chính cậu không biết sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu hiểu lầm,” Trần Lạc Xuyên bình tĩnh mà ngắt lời cô ấy, tay hơi dùng sức kéo vòng ra, “Tôi đã nói bao nhiêu lần, tôi và cậu ấy không phải loại quan hệ cái này.”
Lương Siêu: “Cho dù không thích, ít nhiều cũng là có chút thiện cảm đi.”
Mới vừa rồi gập ghềnh cả một đoạn đường này, bọt khí màu trắng tranh nhau tràn ra từ miệng lon dính ướt đầu ngón tay của thiếu niên.
Thiếu niên hơi nhấp môi, không nói một lời mà nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình hai giây.
“… Đại mạo hiểm cậu có thể đổi ý, mặc dù nói ra không dễ nghe lắm, nhưng tóm lại chỉ là cãi nhau ầm ĩ giữa bạn bè cũng không có ảnh hưởng gì. Cậu cũng có thể tùy tiện tìm một người qua đường, vì sao lúc ấy cậu lại chọn trúng Giang Tuyết Huỳnh.”
“Tôi không hiểu cậu có ý gì.” Trần Lạc Xuyên ngước mắt nói.
Vừa vặn thẳng tắp đụng phải tầm mắt của Lương Siêu.
Có phải hay không, trong tiềm thức muốn biểu đạt thiện cảm với nữ sinh đâu? Ý nghĩa trong ánh mắt cực kỳ rõ ràng.
Lương Siêu không có dời ánh mắt đi, trong ánh mắt có một sự bình tĩnh gần như hoàn toàn không phù hợp với tính tình của cậu ấy.
Vẻ mặt của thiếu niên cũng lạnh xuống.
Trong lúc đối diện ngắn ngủi, cuối cùng vẫn là Lương Siêu thua trận.
Lương Siêu: “Tôi chỉ muốn nói với cậu, nếu cậu sớm nói rõ với chúng tôi là cậu thích Giang Tuyết Huỳnh thì mấy ngày hôm trước cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
“Mấy ngày nay Phi Phi vẫn luôn trốn tránh tôi và cậu, có lẽ cô ấy cũng ý thức được cái gì, cũng có thể là cảm thấy có lỗi với cô gái kia.”
Cảnh tượng của mấy ngày trước hiện ra trước mắt.
Thật ra sau khi Giang Tuyết Huỳnh rời khỏi, Trần Lạc Xuyên lập tức đuổi theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Để lại một mình Tiền Phi Phi lẳng lặng mà đứng tại chỗ, trên mặt không một chút máu, trắng như một tờ giấy.
Lương Siêu sợ tới mức trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm thấy không ổn muốn đi tới an ủi cô ấy.
Mọi người chơi cùng nhau lâu như vậy, cậu ấy vẫn luôn xem Tiền Phi Phi là em gái.
Lại bị Tiền Phi Phi chặn lại.
“Anh Siêu.”
Nữ sinh bình tĩnh chặn cậu ấy bằng một câu. Đôi mắt vẫn nhìn về phía Giang Tuyết Huỳnh rời đi.
“Tôi suy nghĩ, chúng ta có phải làm sai cái gì hay không.”
Cô ấy dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, ôm đầu gối chậm rãi ngồi xổm xuống.
Sự bối rối và bất lực trong mắt khiến trái tim Lương Siêu đau nhói, muốn an ủi, lại không nói nên lời.
Ôm chặt đầu gối, Tiền Phi Phi gằn từng chữ một mà nói, “Tôi cảm giác, những lời tôi vừa mới nói khiến cho tôi cảm thấy bản thân đặc biệt hèn mọn.”
……
Hồi ức đột nhiên dừng lại.
“Tôi nói những lời này, chính là muốn cho cậu hiểu được.”
“Phi Phi chơi cùng chúng ta đã lâu như vậy, tuy rằng bình thường cô ấy thích làm chuyện xấu nhưng có ý xấu hay không cậu cũng là rõ ràng.”
“Chuyện này nói đến cùng đều là tôi không tốt.”
Lương Siêu tạm dừng hai giây nhìn Trần Lạc Xuyên, nói thật, “Tôi vẫn không hy vọng cậu và Phi Phi cứ như vậy đường ai nấy đi.”
Lông mi của thiếu niên rủ xuống, lưng đeo ba lô nửa dựa giữa biển quảng cáo, ánh mắt trong trẻo nhìn vào từng chiếc xe tư nhân gần đó lướt qua cực nhanh, không biết suy nghĩ cái gì.
Trước khi xe buýt đến, Lương Siêu kịp thời nói xong một câu cuối cùng, “Về phía cô ấy tôi sẽ tiếp tục khuyên cô ấy. Đến nỗi Giang Tuyết Huỳnh nếu cậu thích thì theo đuổi đi.”
…
Cậu thật sự không biết rốt cuộc chính mình có cảm giác gì với Giang Tuyết Huỳnh.
Sau khi về đến nhà, Trần Lạc Xuyên quăng cặp sách ngồi xuống sô pha.
Khi mới tới trường thì cha Trần và mẹ Trần lập tức gửi tin tức nói là hôm nay tăng ca, trong tủ lạnh có đồ ăn bỏ vào lò vi sóng làm nóng một chút là có thể ăn.
Trong nhà đen sì, trống rỗng.
Trần Lạc Xuyên cũng không bật đèn.
Thiếu niên ném cả người lên sô pha, tùy ý suy nghĩ thả lỏng không bờ bến.
Từng cảnh tượng, từng khung hình hiện lên trước mắt.
Nhà ma, trò chơi, sân vận động.
Có lẽ, câu không phải hoàn toàn không xúc động.
Nghĩ đến đây, Trần Lạc Xuyên hơi dừng lại dường như là vì chứng minh cái gì, lấy di động ra.
Cổ họng của thiếu niên khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay đỡ màn hình nhẹ nhàng cuộn lên.
Hóa ra, trong lúc vô tình, nội dung trên giao diện nói chuyện phiếm đã biến thành từ cậu đơn phương chủ động bắt đầu, lại chủ động kết thúc.
*
Lúc ôm một túi đồ ăn vặt lớn do Trần Lạc Xuyên tặng trở lại lớp, Giang Tuyết Huỳnh quả nhiên không ngoài dự đoán mà nhận được sự chú ý.
Đào Hân Nhiên đang nói chuyện với cô gái nhỏ đã chuyển lời kia, nhìn thấy cô trở về, đánh giá cô từ trên xuống dưới vài vòng, mới ngơ ngẩn nói: “Huỳnh Huỳnh… Cái vừa rồi là của Trần Lạc Xuyên phải không?”
Vẻ mặt hoảng hốt, giọng điệu dường như không thể tin tưởng.
“Ừ.” Giang Tuyết Huỳnh đi qua ngồi xuống, nhẹ nhàng lên tiếng, “Lúc trước từng chơi với nhau một khoảng thời gian.”
Đối phó với Đào Hân Nhiên và những người khác hơi tốn một chút thời gian.
Cuối cùng mới khiến cho Đào Hân Nhiên tin tưởng cô và Trần Lạc Xuyên chỉ là bạn bè bình thường không còn bất cứ quan hệ gì, Giang Tuyết Huỳnh thuận tiện chia một túi đồ ăn vặt này ra ngoài, các cô gái nhỏ nhận được đồ ăn vặt đều rất vui vẻ, sau khi từng người nói cảm ơn với cô, cũng không tìm hiểu thêm gì nữa.
Giang Tuyết Huỳnh xé mở túi bánh quy trước mặt, cầm một miếng bánh quy để vào trong miệng.
Cuối cùng cô chỉ để lại cho chính mình một túi bánh quy, cũng coi như nhận một lời xin lỗi này của Trần Lạc Xuyên.
Vừa lúc hai tiết cuối gần tan học này mọi người đều đói bụng, lót bụng bằng một chút đồ ăn, đầu lưỡi một chút bánh ngọt cảm giác tinh thần lại tập trung không ít, Giang Tuyết Huỳnh không suy nghĩ nữa, lại lần nữa chuyển lực chú ý của mình vào đề toán học trước mặt.
Giang Tuyết Huỳnh mấy năm nay học THPT, tuy rằng lén học bù, nhưng cường độ áp lực không bằng nghiêm khắc lúc sau.
Khi biết cô mất gốc môn toán, thầy Vương là chủ nhiệm lớp kiêm thầy toán học tìm cô và mấy học sinh có tình huống giống như vậy hỏi bọn họ muốn học bù hay không.
Thu tiền rất ít, mở một lớp nhỏ cho vài người bọn họ có tính chất gần như nửa từ thiện.
Sau khi về đến nhà, Giang Tuyết Huỳnh đem chuyện này nói cho mẹ của cô một tiếng.
Tuy rằng từ khi nhập học lớp 10 mỗi buổi tối đều sẽ làm thêm đề, nhưng rốt cuộc dựa vào chính mình vẫn không bằng giáo viên phụ đạo có hiệu suất cao hơn.
Hiện giờ cãi nhau với Trì Thanh căng thẳng như vậy, đương nhiên cô cũng sẽ không hỏi anh.
Trên thực tế, cô đã từng hỏi.
Mượn danh nghĩa hỏi đề toán học muốn khôi phục liên hệ với thiếu niên, nhưng Trì Thanh không trả lời cô.
Biết rõ tình huống này của cô tất nhiên bà Ôn không có gì không chịu, chuyện này cứ quyết định như vậy.
Sau khi vào lớp mười một chút, Giang Tuyết Huỳnh có thể rõ ràng cảm giác được nhiệm vụ học tập ngày càng nặng nề, cô còn căng thẳng như vậy thì chắc chắn Trì Thanh so với chỉ nặng hơn chứ không nhẹ, dù sao anh có lớp trọng điểm khoa lý, còn muốn chuẩn bị thi đua giáo viên đặt kỳ vọng cao đối với anh như vậy, áp lực trên người chỉ sợ lớn hơn nữa.
Dưới tình huống như vậy, sợ làm phiền đến học tập của anh cho nên cô cũng không chủ động liên hệ anh.
Thời khóa biểu của cô cũng đã biến thành, “Buổi sáng thứ Bảy tự học buổi chiều nghỉ, buổi sáng chủ nhật học bù buổi chiều tự học, buổi tối trở về trường học tiết tự học buổi tối” như vậy.
Đương nhiên, cũng sẽ ở thời gian nào đó đột nhiên nhớ tới Trì Thanh.
Không có bất cứ lý do gì.
Một tuần chỉ có nửa ngày nghỉ ngơi, thời khóa biểu như vậy rất khó không cho người ta ngày càng mệt mỏi.
buổi tối hôm nay, Giang Tuyết Huỳnh đi xuống lầu lấy nước lúc ôm ấm nước đi ra ngoài, đi qua cửa của lớp 8, cả một tòa nhà dạy học đều im lặng, học sinh của lớp 8 cũng đều ngồi vào trên bàn làm đề.
Trước cửa rơi xuống một mảnh ánh sáng đầy ấm áp lại tối tăm.
Mùa xuân đã lâu, cũng gần đến cuối xuân, gió đêm thổi tới trên mặt, rút đi cái lạnh thấu xương, cũng cảm thấy ấm áp.
Lá cây hương chương ở trường học dường như càng xanh hơn, trong không khí bay tới một ít mùi hoa thơm ngát không biết tên.
Lớp 8 không phải lớp 2, cách lớp 2 còn rất xa. Nhưng trong lúc ngẫu nhiên nhìn về phía lớp trong phút chốc, Giang Tuyết Huỳnh đột nhiên nhớ tới Trì Thanh.
Có thể là thiếu niên nào đó dựa cửa sổ lớp 8, trên người mặc áo hoodie màu xám rất giống Trì Thanh.
Tóc đen nhánh cũng giống.
Ôm ly nước vào trong ngực, kề sát ngực, tỏa ra sức nóng cuồn cuộn không ngừng.
Trước mắt dường như hiện ra hình ảnh thiếu niên hơi hơi rũ mắt đang ngồi ngay ngắn dưới đèn. Cảm giác lạnh lùng trên người bị mùi hoa bao phủ, khớp xương hơi cong, ngòi bút không ngừng viết đáp án chính xác.
Trong lúc này, mọi người đều ra khỏi cửa nhàn nhã đi dạo trong đêm xuân ấm áp cùng người nhà và bạn bè.
Đầu ngón tay của Giang Tuyết Huỳnh không tự giác hơi hơi siết chặt.
Cô đột nhiên rất nhớ Trì Thanh.
Rất nhớ rất nhớ.
Lông mi của Giang Tuyết Huỳnh nhẹ run, không dám nhìn nữa vội vàng thay đổi bước chân.
Nhưng đáy lòng lại không có lý do mà có chút không có cảm giác an toàn không ra được chuyện này, không biết đường mà vào, không biết làm thế cho phải.
Tựa như muốn lấy hồ lô lại hiện ra gáo, tưởng kiềm chế nỗi lòng đang rối loạn trong lòng để tiếp tục bình tĩnh học tập, sinh hoạt, những vừa nghĩ tới, lại có cảm giác không cam lòng, dạo qua một vòng trước khi vào lớp lại nhịn không được nhìn hoa tường vi dưới lầu.
Mùi hoa có lẽ là đến từ nơi này.
Cô lấy di động ra, chụp một bức ảnh tường vi hoa. Trong ảnh chụp, từng chữ từng chữ mà viết: “Tuy rằng là tường vi, nhưng nhìn có vẻ giống hoa hồng của hoàng tử bé đúng không?”
Một đóa hoa hồng kiêu ngạo.
Thiếu niên kiêu ngạo xinh đẹp giống nhau như đúc, không chỉ dung mạo giống nhau, khí thế cũng giống, đằng sau những thủ đoạn lạnh lùng và khoe khoang chứa sự ấm áp vô hạn, đã cần cái lồng lại cần hoa hồng trên bình phong, nhưng trước khi vương tử bé rời đi, nói: 『Cơn cảm của ta cũng không nặng như vậy, ban đêm gió mát đối với ta cũng có chỗ lợi. Ta là một đóa hoa, ta có móng vuốt.』
Cô sợ hoàng tử bé nhìn thấy đóa hoa hồng kiêu ngạo của mình đang khóc.
Cho nên giấu suy nghĩ bí ẩn vào trong từng đóa tường vi rực rỡ.
Lúc này trái tim mới cảm thấy ổn định lại.