Hắc Mộc Lan đưa Bối Bội Sam về căn hộ của mình.
Hắc Mộc Lan là bạn thân của Bối Bội Sam, vì công việc mà phải công tác một thời gian dài, không nghĩ vừa trở về đã xảy ra chuyện lớn thế này.
Nghe Bối Bội Sam kể lại mọi chuyện, cô không biết làm sao để giúp bạn mình cả.
Bây giờ chỉ biết trấn an thôi.
" Em tính sao với đứa nhỏ này?" Mộc Lan đưa ly nước cho cô, sau đó ngồi xuống hỏi.
" Em...không biết " Bối Bội Sam nắm chặt li nước, vừa nhìn thấy Hắc Mộc Lan cô đã lao đến ôm lấy cô bạn thân của mình, sau đó òa khóc thật lớn.
Thế là mắt sưng đỏ lên cả rồi.
" Bội Sam, tại sao em lại làm vậy chứ?" Hắc Mộc Lan thở dài nói.
Chuyện này...quá bồng bột rồi.
Tuổi trẻ còn dài, còn bao nhiêu cách tại sao lại chọn cách làm bạn tình cho Sở Bách Điềm chứ?
Cô biết rõ Sở Bách Điềm là ai. Cũng biết rõ quyền lực của người đàn ông này thế nào.
Không ngờ cô bạn thân của mình lại...
"..." Bối Bội Sam không biết nói sao, sự xuất hiện của đứa trẻ trong bụng làm cô quá bối rối rồi, không biết nên làm gì tiếp theo nữa.
Hắc Mộc Lan đưa tay ra ôm lấy Bối Bội Sam, cô bé này bình thường rất mạnh mẽ, hôm nay xảy ra chuyện liền như thế này.
Thật ra cô lớn hơn Bối Bội Sam bốn tuổi, nhưng cả hai từ bé đã xem nhau là bạn thân, thế là xưng hô cũng thành thói quen từ đó mà ra...
Bối Bội Sam bắt đầu khóc thút thít hơn, cô không biết phải làm sao, nếu như Sở Bách Điềm biết chuyện này...
Liệu anh sẽ làm gì chứ?
...
Sở thị.
Khi nhận được tin từ Du Vu, anh cứ để điện thoại ở đó, đợi cuộc điện thoại từ Bối Bội Sam gọi đến cho mình.
Anh không muốn ép cô nói, muốn cô tự động nói cho mình biết, sau đó mới tính tiếp chuyện về sau.
Nhưng mà...
Đợi nửa ngày trời rồi, bây giờ đã là chiều vẫn chưa có ai gọi cho Sở Bách Điềm anh cả.
Chẳng lẽ cô định...
" Cô ấy định bỏ đứa bé sao?" Sở Bách Điềm bật dậy, anh bắt đầu hoang mang thật sự.
Đúng là cả hai chỉ có mối quan hệ bạn giường, nhưng mà thời gian qua nói không thích ứng giữa cả hai thì là nói dối rồi.
Cạch
Bối Bội Sam đội nón đeo khẩu trang, trùm kín từ trên xuống dưới để không ai nhận ra mình.
" Bội Sam?".
Thấy cô đến đây, anh sững sờ.
Bối Bội Sam cởi bỏ nón và khẩu trang ra, cô bỏ nốt kính râm xuống, đi đến đưa cho anh tờ giấy khám thai trước đó bị mình vò đến nhăn nheo.
" Có chuyện tôi muốn nói cho chú biết " Bối Bội Sam bắt đẩy lên tiếng, cô đặt tờ giấy xuống.
Sở Bách Điềm cầm lên, tuy đã bị vò nát nhưng anh vẫn đọc được.
" Chuyện này...".
" Chú muốn giữ hay bỏ?" Cô điềm tĩnh hỏi.
Cô không có khả năng tự quyết định chuyện này, nói trắng ra là không có can đảm để làm.
Vì thế cô muốn hỏi ý Sở Bách Điềm, nếu như anh muốn bỏ đứa bé này đi, cô nhất định sẽ bỏ đứa bé.
" Giữ " Sở Bách Điềm dứt khoát trả lời lập tức.
Cô đơ ra vài giây.
Anh...
Chọn giữ sao?
" Bội Sam...".
" Khoan đã, chú...chú biết rõ mối quan hệ của tôi và chú là gì chứ?" Cô hỏi.
" Là bạn giường và bạn tình " Anh thẳng thắng đáp.
" Đúng vậy, đứa bé này là ngoài ý muốn...vậy nên chú suy nghĩ kĩ...".
Rầm
Sở Bách Điềm đập bàn mạnh một cái khiến Bối Bội Sam giật mình mà lùi ra phía sau.
Khi không anh nổi khùng gì vậy chứ?
" Đủ rồi, không được nói nữa, tôi không cho phép cháu nói điều đó ".
" Bối Bội Sam, ba tháng qua bên cạnh nhau...cháu thật sự không có chút tin tưởng gì với tôi sao?".
Đôi mắt Bối Bội Sam thay đổi, ánh nhìn có chút lạnh lẽo.
" Một chút cũng không, tôi cần tiền, chú cần thỏa mãn, đó là điều tôi nghĩ " Cô thẳng thừng đáp lại.
Thật ra trong lòng lại nghĩ khác, cô muốn nói ra suy nghĩ của mình...
Nhưng thật ra là không thể làm điều đó, cô...
Làm sao có thể yêu Sở Bách Điềm hay ở bên cạnh anh mãi được chứ?
" Được...thẳng thắng lắm " Sở Bách Điềm vỗ tay một cái, coi như là lời khen cho câu trả lời của cô.
" Nếu vậy...Bối Bội Sam, tôi sẽ làm cháu tin tưởng tôi ".
" Vậy nên, hãy giữ đứa bé này ".
" Cho đến khi nó được sinh ra!".
Sở Bách Điềm anh nói là làm, anh không thể để Bối Bội Sam luôn hoài nghi mình, luôn cảnh giác với mình.
Anh không tin cô là con người có trái tim sắt đá, một chút cũng không.
Nhất định cô sẽ sớm tin tưởng Sở Bách Điềm và muốn bên cạnh anh thôi.
" Được thôi, đây là chú nói ".
" Tôi sẽ chờ ".
" Nếu như trong ba tháng tiếp chú không làm tôi tin tưởng chú được, đến lúc đó đứa bé này tôi sẽ bỏ đi ".
Và cũng là lúc thời gian của cô hết hạn rồi!.