Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi

“ Duyệt Nhi, Duyệt Nhi” trong khoảnh khắc BTH nhìn thấy TDD, cả người vui sướng chạy qua.

Nhưng vào lúc hắn đưa tay ra định ôm lấy TDD, lại bị BTN xen ngang.

“ Lục đệ, trả Duyệt Nhi cho ta!” sắc mặt BTH ngay lập tức trầm xuống, nói.

Ánh mắt BTN cũng trở nên lạnh lung, trừng mắt nhìn hắn, dường như không để ý đến hắn, cứ thế đi về phía trước, lúc đi qua mấy tên nô tài, mới lạnh nhạt dặn dò: “mau đi gọi tất cả thái y của phủ các ngươi tới đây.”

BTH phẫn nộ trừng mắt nhìn thân ảnh đang dời đi của hắn, lúc sau cũng vội vàng đuổi theo.

Hàn Duyệt Các, bên trong treo đầy những dại lụa màu đỏ tươi và hai chữ to “song hỷ”, cả căn phòng dường như tỏa ra không khí ấm áp, vui vẻ, đây chính là tân phòng của BTH và TDD, BTN ngồi ở bên giường, nhìn khắp xung quanh một lượt, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười cay đắng.

“Duyệt” hắn nắm lấy bàn tay của TDD, yên lặng ngồi đợi nàng tỉnh lại.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, BTH với sắc mặt tiều tụy đi vào bên trong, vết thương trên cơ thể vẫn chưa được chữa trị, hắn chỉ muốn ở bên TDD, muốn để cho nàng khi tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy sẽ là hắn, thật may mắn, thái y nói rằng đã không có việc gì, nếu không thì hắn thật sự không biết nên sống như thế nào.


“Ra ngoài!” BTH không quay đầu lại, lạnh lùng ra lệnh.

BTH không thèm để ý đến hắn, tự động ngồi xuống chỗ trống bên cạnh giường, nhìn thấy BTN đang nắm lấy tay của TDD, nỗi tức giận lại dâng lên, đưa tay ra muốn kéo lại tay của TDD.

“BTH, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách chạm vào nàng sao? Nếu hôm nay không phải ta kịp thời xuất hiện, nàng sớm đã bị lửa thiêu chết rồi, ngươi có tư cách chạm vào nàng sao? Ngươi ngay cả năng lực bảo vệ nàng cũng không có, ngươi có tư cách gì có được nàng!” BTN đột nhiên hung dữ đẩy hắn ra, phẫn nộ gầm lên.

Nếu hôm nay không phải hắn kịp thời có mặt tại thái tử phủ, không đi vào duyệt tâm các, ôm TDD đã lâm vào hôn mê ra ngoài, thì hắn thật sự sẽ không thể được nhìn thấy TDD nữa, chỉ nghĩ đến đây, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi.

Ánh mắt BTH trở nên áy náy, đối mặt với lời trách cứ của BTN, hắn một câu cũng không phản bác.

BTN nói không sai, lúc TDD lâm vào nguy hiểm, hắn lại không ở bên cạnh nàng, hắn có tư cách gì có được nàng, có tư cách gì trở thành phu quân của nàng.

Không biết đã qua bao lâu, TDD cũng từ từ tình lại, nhăn hai hàng long mày nói: “a! đầu đau quá…”


“Duyệt, nàng tỉnh rồi, cũng may nàng không sao, cảm tạ trời đất!” BTN kích động nắm chặt lấy tay của nàng.

TDD hoang mang nhìn hắn, cố gắng nhớ lại xem đã xảy ra chuyện gì với mình, đột nhiên

nghĩ đến sự việc đại hỏa hôm nay.

“Ngạo, sao ngươi lại ở đây?” lúc này nàng mới phát hiện mình đang nằm ở trên giường, vậy BTH đâu?

BTN giúp nàng vuốt lại những sợ tóc trên mặt, dịu dàng nói: “là ta đã cứu nàng, hiện giờ nàng có chỗ nào không thoải mái?”

Thân sắc TDD phức tạp nhìn hắn, vội vàng lắc lắc đầu, đột nhiên BTN kéo nàng ôm vào long, càng ôm càng chặt, dường như sợ chỉ cần vừa buông tay nàng sẽ biến mất.

“ngạo..” TDD hơi giãy dụa nói.

“Duyệt, đi với ta, ta không muốn nàng thành thân, không muốn nàng tiếp tục lại gả cho BTH, đi với ta” BTN có chút kích động nói, bàn tay cũng gắt gao ôm chặt hơn.

Lần này, hắn thật sự bị nàng dọa cho sợ hãi, hắn sẽ không để cho sự việc này lại xảy ra nữa, phương pháp duy nhất chính là giữ nàng ở bên người, để cho hắn chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, mãi mãi.

__Hồng Trần__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận