Chương 10: Bắt cóc.
Mọi người đang dự tiếc thì một chiếc phi tiêu được phòng đánh vèo, cắm vào cảnh cửa sắt được bọ bằng một lớp gỗ mỏng gây ra tiếng động xé tai. Như một phản xạ tự nhiên, tất cả mọi người đưa tay ra sau lưng và rút súng, chĩa về phía cánh cửa vắng hoe, không một bóng người.
Minh nhanh chân lách người tiến tới phía cảnh cửa rút chiếc phi tiêu ra và đọc tờ giấy đính trên đó. Mặt mày anh tái đi rồi anh nói to:
- Linh bị bắt cóc.
Ông Bách vội chạy đến cầm lấy tờ giấy:
Nhị vị Tiểu thư của Vũ gia đang ở trong tay chúng tôi. Nếu như các người chịu đồng ý một việc của chúng tôi thì hãy đến đây vào 4h sáng sớm ngày mai tại nhà kho bỏ hoang phía Nam thành phố. Chúng tôi sẽ trả người, đảm bảo họ không mất một sợi tóc. Còn nếu không thì các người tự biết hậu quả.
Mọi người đều tái mặt đi. Bà Doãn cũng vậy. Đứa cháu mà bà cưng nhất đang gặp nguy hiểm. Linh rất giỏi võ nhưng bắt được cô thế này thì bọn bắt cóc quả là không tầm thường.
Cả đêm mọi người mất ngủ. Cho người lục soát khắp trong thành và cả nhà kho bỏ hoang phía Nam rồi nhưng không tìm thấy. Ông Bình đi đi lại lại trong nhà. Mặt mày tái mét. Cho đến khi Kiên phải nhắc mọi người nên ăn một chút để lấy lại tinh thần thì ông mới chịu ngồi xuống ăn được 2 miếng cơm thì ông lại buống bát đũa.
- Sáng sớm mai để ta đi. – ông Bình nói. – đã cho người phục kích được chưa.
- Bố không cần đi đâu. – Kiên và Minh đều lên tiếng phản đối.
- Để con đi được rồi. Bà và mọi người cứ yên tâm.
- Anh cũng đi. – Minh nói.
- Không. Anh ở nhà. Em sẽ đi. Em hứa sẽ mang Linh trở về lành lặn. Anh yên tâm.
- Nhưng anh không thể ở nhà để cho em gái mình gặp nguy hiểm mà anh không làm đượcgì. – Minh cự lại.
- Không. Anh sẽ ở nhà. Sẽ có việc khác. – Kiên nói.
- Không. Anh…
- Kiên đi thôi là được rồi. – Bà Doãn cắt lời cháu. – Thằng bé hơn mấy đứa về khoản này. Mấy đưa có thể làm tốt việc ở công ty nhưng việc này thì Kiên giỏi nhất. Nó linh động, biết lúc nào đi tiếp, lúc nào dừng. Không bao giờ hấp tấp thì mọi việc mới thành công. Kiên đi cũng những anh em. Còn Minh và Tú. Sẽ có việc quan trọng khác mà mấy đứa phải làm ở nhà. Nghe chưa?
- Vâng. – Minh cúi gằm mặt xuống.
***
Nguyên khẽ cựa mình. Toàn thân nhức mỏi. Mùi ẩm mốc khó chịu bốc lên. Và như ký ức được đánh thức trở lại, Nguyên nhớ ra tất cả. Quay sang, Linh cũng đang nằm ở bên cạnh. Có lẽ vẫn còn tác dụng của thuốc mê nên cô gái đó vẫn ngủ.
Nguyên định đứng lên đi quanh căn phòng. Nhưng chết tiệt. tay và chân cô đã bị chói chặt, không thể cựa quậy được. Chừng 20’ sau, Linh cũng tỉnh lại trong tình trang tương tự.
- Chuyện quái gì xẩy ra vậy? – Linh kêu lên bực tức.
- Bắt cóc. – Nguyên vang lên lạnh lùng.
- Bắt cóc? – Linh lặp lại đầy ngạc nhiên. – Ai dám bắt cóc chúng ta vậy? Chắc chắn đó phải là một tay không vừa đâu. Bà nội mà biết bọn chúng là ai thì hãy cẩn thận. Bà sẽ lột da chúng cho xem. Dám bắt cóc 2 vị tiểu thư của Vũ gia thì chỉ có thể là tống tiền hoặc cần Vũ gia nhúng tay vào một việc gì đó. – Linh phân tích.
- Có thể. – Nguyên nói. – Bây giờ thì chị hãy yên lặng và chúng ta cần nghĩ cách thoát khỏi đây.
- Được rồi.
Im lặng. Không ai nói câu nào. Rồi Linh lên tiếng trước lên:
- Chúng ta quay lưng lại với nhau. Chị sẽ cố gắng cởi trói cho em.
Chợt thấy cái gì đó nặng nặng trong túi quần jean. Nguyên chợt nhớ ra con dao díp. Tối hôm trước cô nhét nó vào túi quần như một thói quen. Nhưng bây giờ thì không thể lấy ra được. Tay cô đang bị trói.
- Chị Linh. – Cô gọi – Trong túi quần em có con dao díp. Chị có thể cho tay vào lấy được không?
- OK. Vậy là chúng ta may mắn rồi.
Nguyên lê đến bên Linh. Cố gắng dùng bàn tay lấy con dao ra. Sau một hồi lâu nỗ lực, cuối cùng thì con dao cũng rơi ra khỏi túi quần của Nguyên. Vụng về cầm lấy con dao, cô dùng hết sức cưa đi kéo lại đằng sau. Chắc chừng hơn 30’ sau, có tiếng dây trói đứt, hai bàn tay được giả phóng, cô cởi trói cho Linh, 2 người đi quanh nhà kho cố gắng tìm một cái gì đó có thể giúp mình bây giờ.
***
3h sáng, mọi người tất bật chuẩn bị. Đến 3h15’, hơn 50 anh em và Kiên lên đường. Trước khi đi, anh còn quay lại nói với tất cả mọi người:
- Nhất định con sẽ mang Linh nguyên vẹn trở về. Con hứa đấy.
Mọi người đều nhìn theo ánh mắt đầy kỳ vọng.
Đúng 4h, Kiên cùng các anh em đến nhà kho phía Nam. Nhưng vắng hoe, không có ai cả. Lục soát kỹ trong kho nhưng vẫn khống thấy gì. Khi mở cửa sau thì một mảnh giấy rơi ra: Gửi cậu Hai. Đến nhà máy ở cạnh bờ sông. Một mình. Nếu không hãy coi chừng tính mạng của nhị vị tiểu thư.
Kiên giật mình. Đến một mình ư? Không sao cả. Nhưng lỡ Linh có bề gì thì Kiên biết phải làm sao. Sau ít phút suy nghĩ, anh bảo với các anh em đằng sau:
- Mọi người. Bọn chúng yêu cầu tôi đến một mình. Mọi người hãy đi theo sau tôi cách khoảng dài dài một chút. Nếu có tiếng súng nổ thì hãy vào. Còn không thì đừng manh động. Nhớ nhé.
- Vâng. – Tiếng đáp lại đầy quyết tâm.
***
Nhà máy bỏ hoang ở cạnh bờ sông hiện ra trong bóng tối. Bây giờ là 4h30’ nhưng trời vẫn chưa có ánh sáng.
Kiên thận trọng đi lại gần. Không gian âm u và vắng lặng giống như nơi ở của thần chết.
- Đến rồi hả?
Tiếng nói khiến Kiên giật mình nhìn quanh. Không thấy có ai hết.
- Ai? – Giọng anh lạnh lùng vang lên và lại tiến về phía trước. Một bóng người mờ mờ hiện ra. Và đằng sau người này là một loạt người khác đứng đằng sau, súng nắm chắc trong tay và đã được lên đạn sẵn. ước chừng 20 người.
- Đưa 2 tiểu thư của chúng ta ra đây. – Hắn ta ra lệnh.
Nguyên và Linh được dẫn lên. Trông vẻ mặt của 2 người đều phờ phạc, tái mét. Bộ váy dạ hội màu xanh lam của Linh đã bị rách một vài chỗ và bẩn bết. Mái tóc xoăn giờ cũng rối bù. Còn Nguyên cũng chẳng khá hơn. Chỉ có điều mái tóc của cô được cột lên.
- Điều kiện của các người là gì? – Kiên lên tiếng trước, giọng lạnh băng.
- Đơn giản thôi. Trước hết, ông chủ có lệnh anh có thể chọn một trong 2 người để đi. Cô ta sẽ mang đến cho anh điều kiện. Chọn ai?
- Cả hai đều được đi?
- Một cách an toàn. – gã ta thêm vào. – Chọn ai?
Kiên cúi gằm mặt phân vân. Khi đi anh đã hứa mang Linh về lành lặn. Nhưng chọn Linh còn Nguyên thì sao? Còn nếu chọn Nguyên thì Linh…? Anh phân vân dữ dội.
Ở trên, cả hai cô gái ngẩng cao đầu và tỏ vẻ bất cần. Ánh mắt nhìn đi vào một khoảng nào đó không xác định.
- Thế nào? Nếu anh không chọn thì ta sẽ nhắm bừa đấy. – Người đàn ông đe doạ.
Kiên không ngẩng mặt lên nhìn vào 2 cô gái. Anh nói:
- Linh. Để Vũ Huyền Ngọc Linh đi.
Hai cô gái nhìn chằm chặp vào Kiên. Đặc biệt là Nguyên. Ánh mắt như có gì đó ai oán rồi cô nhếch mép cười khẩy và có một chút gì đó mỉa mai và chua xót.
- Vậy là chàng trai của chúng ta người đẹp rồi. OK. – nói rồi ông ta đẩy Linh về phía trước.
Cô bước đi nhưng trong lòng đầy an. Không biết một mình Nguyên sẽ phải đối chọi với bọn người này ra sao? Có bị gì không. Nhueng Linh không dám quay đầu lại nhìn Nguyên. Không phải vì cô sợ bọn bắt cóc mà là sợ ánh mắt của Nguyên. Cái ánh mắt đó có vẻ gì lạnh lùng, cô độc, băng giá và bất cần. Lúc nào nó cũng sáng lên một thứ ánh sáng như mắt rắn trong đêm. Ánh mắt mà khiến cho người khác nhìn vào phải thấy chùn bước. Đặc bịêt là khi tức giận.
Khi đến gần Kiên, cô đưa cho anh một mảnh giấy nhỏ. Không đọc vội, anh ngước nhìn lên, hỏi:
- Chúng tôi cần các người phải đảm bảo tuyệt đối an toàn cho cô gái kia. Nếu có mệnh hệ gì thì các người hãy cẩn thận.
- Đó là điều dĩ nhiên. – Người đàn ông nói. – Nhị tiểu thư của chúng ta sẽ được đảm bảo an toàn tuyệt đối. Không ai có thể đụng vào cô ấy. Tuy nhiên, còn việc chúng tôi muốn nhờ thì sao?
- Chúng tôi sẽ phải bàn bạc đã. Hãy cho tôi thời gian?
- Giờ này ngày mai. Tại đây.
- Được. Đảm bào an toàn cho cô gái ấy. Ăn uống đầy đủ.
- Đảm bảo an toàn là việc đương nhiên. Nhưng òcn việc ăn uống thì tôi không dám chắc. Còn bây giờ, anh hãy đi đi trước khi tôi thay đổi quyết định hay cho cô gái xinh đẹp ở đây xơi kẹo đồng đấy.
- Được rồi. – Kiên gật đầu rồi quay lưng bước đi. Đến anh cũng không dám nhìn vào Nguyên. Anh ucngx sợ cái ánh mắt có thể thiêu cháy bất cứ vật gì của cô hiện tại. Đến bây giờ thì anh thắc mắc không biết mình chọn Linh là đúng hay sai nữa.
Nguyền đứng trên thềm hè dưới sự kìm kẹp thô bạo của bọn bắt cóc nhìn theo bóng dáng của hai người đi khuất.
- Nhị tiểu thư, xin lỗi nhé. – Người đàn ông nói vẻ khinh miệt rồiông ta ra lệnh – Mang con bé đó vào.
Lại bị tống vào trong cái nhà kho tối tăm nhưng bây giờ thì cô chỉ có một mình mà thôi. Cánh cửa nặng trịch đóng lại. Bên trong bây giờ im ỉm, kín bưng. Dường như không có lấy một tia sáng lọt được vào. Dùng chút sức yếu ớt còn lại, Nguyên cố gắng đạp cánh cửa gỗ nhưng vô ích. Nó không hề lay chuyển. Cô suýt nữa bật khóc. Tại sao mà người được cứu ra không phải là cô mà là Vũ Huyền Ngọc Linh. Cô cũng muốn sống. Tại sao cô gái ấy được mọi người yêu mến mà cô lại bị mọi người lạnh nhạt? Tại sao lại chỉ có mình cô phải chịu đựng chuyện này? Tại sao khi 2 người họ đi cũng không quay lại nhìn cô một cái nhìn an ủi hay một lời hứa sẽ cứu cô ra khỏi cái nơi quỷ quái này? Bây giờ cô đột nhiên hiểu rằng mình phải tự lực cánh sinh mà thoát khỏi đây. Cô phải thoát ra để cho tất cả mọi người thấy rằng cô không sợ bất kỳ cái gì và không ai đánh bại được cô, không ai được coi thương cô cả. Cô phải sống sót để cho tất cả những con người khinh rẻ cô, bỏ rơi cô thấy rằng không cần họ, cô cũng có thể sống, cô cũng có thể tự đi lên. Vũ Nguyên Anh là một con người mạnh mẽ, không bao giờ sợ bất kỳ cái gì. Coi như đây như là một thử thách mà cô phải vượt qua. nếu may mắn thì cô thoát còn nếu không thì cô sẽ chết. Nghĩ đơn giản vậy làm cho cô thấy vững tin hơn. Mò mẫm trên đất con dao díp mà khi này dùng xong cô bỏ trên mặt đất, Nguyên cố cạy cánh cửa ra nhưng không thể. Đột nhiên, nghe có tiếng bước chân lại gần, cô vội vàng nằm xuống góc phòng. Một tên béo mở cửa bước vào. Nó đưa cho cô 1 chiếc bánh mì bé:
- Đây là thức ăn. Ăn đi nhanh lên. Chuẩn bị đưa cô em đi nơi khác rồi đó.
- Đi đâu?
- Không cần biết. Nhanh lên.
- Có thể cho tôi xin ngụm nước không? – Nguyên nài nỉ.
- Ăn nhanh lên.
- Xin anh đấy. Tôi khát quá. Từ tối qua chưa được uống ngụm nước nào. – Nguyên nói giọng yếu đuối như sắp hết hơi.
- Thôi được rôi. – Gã béo mủi lòng – Ở đó, tao đi lấy nước.
Gã vừa quay đi thì nhanh như một con sóc, Nguyên đánh cho gã một phát vào gáy. Gã ngất luôn.
Cầm khẩu súng mà gã giắt ở thắt lưng, Nguyên rón rén đi ra và đóng sầm cửa lại. Trước khi đi, cô cũng không quên kiếm cái giẻ nhét vào mồm hắn và trói tay chân hắn vào.
Thấy tất cả bọn đang nhậu nhẹt ở phòng khách, có chừng hơn 30 tên tất cả. Nguyên đứng yên, nhìn bọn chúng và lẩm nhẩm tính kế chuồn. Với sức của cô bây giờ thì việc đánh hơn 30 người này là điều không thể. Phải dùng mưu. Nhưng làm sao đây. Cả khu này chỉ có một cửa ra vào thì bọn chúng đã ngồi án ở cửa mất rồi. Liếc nhìn quanh, thấy có một cái cửa sổ bị gãy gần hết song. Nếu khéo léo thì cô có thể chui qua được đó. Không có thời gian để nghĩ nhiều, Nguyên thoăn thoắt trèo lên. Chui được gần hết người ra thì có tiếng một thằng nào đấy:
- Sao thằng mập lâu thế nhỉ. Mày xuống xem nó thế nào.
Nguyên vẫn đang loay hoay chui nốt thì có tiếng hét lên hốt hoảng:
- Đại ca, con nhóc đó chuồn mất rồi.
- Cái gì? Thằng mập đâu? – Có lẽ là tiếng của tên đại ca.
- Nó bị đánh ngất ở trong kho ấy.
- Mau, mau đi tìm cái con nhóc ấy. Nếu không thấy nó thì ông chủ sẽ giết hết chúng mày cho coi. Mau đi tìm nó về đây. Nhanh lên. – Thằng đại ca hét lên.
Bọn chúng nháo nhác đi tìm. Rồi một thằng hét lên:
- Đại ca, đây này. – nỏ chỉ vào cái cửa sổ. Chân Nguyên vội vàng kéo xuống, chạm vào móc sắt làm toác một miếng da và chảy máu rất nhiều.
Tất cả bọn chạy ra phía cái cửa sổ. Chúng chỉ kịp nhìn thấy bóng cô gái nhỏ chạy khuất sau bụi cây.
Nguyên chạy gần như một vòng quanh khu nhà máy cũ. Thấy bọn chúng vẫn đuổi theo mình, lòng cô càng sợ hãi hơn. Nhìn thấy chiếc môtô dựng ngoài sân, chìa khoá vẫn cắm ở ổ, Nguyên nhắm chạy tới đó.
Có tiếng súng nổ. Rồi cô cảm thấy đâu nhói ở lưng. Viên đạn ghim vào lưng cô một cách đau đớn. Vẫn cố gắng chạy đi, nấp vào sau bức tường nhỏ, Nguyên thở hổn hển. Tay sờ ra sau lưng. Máu. Rất nhiều máu. Màu máu đỏ tươi. Rút ra khẩu súng từ nãy chưa được đụng đến, Nguyên quyết định bắn trả. Lại có những tiếng nổ to rất dát. Nguyên cố gắng bình tĩnh ló đầu ra quan sát tình hình, mắt liếc xung quanh chừng 2 giây thì cô thụt vào. Bọn chúng bắt đầu tách người ra đi tìm. Có một nhóm đang tiến đến phía cô. Chúng có 7 người tất cả. Chiếc xe môtô thì đang ở rất gần rồi. Dường như đánh hơi thấy gì đó, bọn chúng ngày càng bước nhanh về phía Nguyên và bắt đầu nổ súng. Cô còn cảm thấy được đạn chạm vào bức tường mà cô đang núp. Khi bố mẹ nuôi còn sống, Nguyên cũng được học bắn súng và phi tiêu. Tuy không phải suất sắc lắm vì thời gian học quá ngắn nhưng trong trường hợp thì những gì học được có thể sử dụng đến. Như có một luồng khí kỳ lạ bao trùm lấy Nguyên, cô bước ra từ bức tường và bắn. Bắn liên tục tới khi súng hết đạn. Tất cả bọn người đó đều bị thương và cô cũng bị trúng đạn. Một phát ở bụng và một ở tay. Đau điếng nhưng có lẽ vì bản năng sinh tồn quá cao, Nguyên chạy thật nhanh đến chiếc môtô, leo lên xe và phóng đi mất hút.
Giờ thì đi đâu? Nguyên tự thắc mắc. Không thể về nhà cũng không thể về khu biệt thự với bộ dạng như thế này vì sẽ khiến bố lo lắng. Và người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là Quân. Đúng rôi. Quân học y mà giờ này thì chắc chắn bố mẹ cậu bạn không có nhà vì đang bận với những ca mổ ở bệnh viện.
Dùng hết chút sức lực còn lại trong người, Nguyên phòng như bay đến đó. Máu thấm ướt đỏ cả chiếc áo chemis trắng tinh.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 11