Chương 8: Người mới và những thắc mắc.
Chiếc xe dừng lại trước cổng căn biệt thự nằm ở ngoại ô phía đông được canh phòng cẩn thận. Sau khi đưa các giấy tờ cần thiết cho ng` gác cổng , Kiên lái xe thẳng vào trong gara cách khoảng 10’ đi ôtô. Khuân viên đất của khu biệt thự rất rộng. Qua ánh đèn sáng choang bật khắp từ trong ra ngoài, Nguyên nhìn thấy khung cảnh của khu biệt rất đẹp. Kiến trúc ngôi nhà được sắp xếp rất kỳ lạ. Có vẻ gì đó hơi lộn xộn nhưng không không tạo cho người nhìn cảm giác rối mắt. Mỗi căn nhà có màu riêng biệt và đều đánh số thứ tự dán ở trên tầng cao nhất.
Dẫn Nguyên đi theo con đường nối từ gara đến một căn nhà nằm ở giữa khu, Kiên im lặng, không nói gì. Lặng lẽ nắm tay cô dẫn đi, Kiên cảm thấy bàn tay cô run lên khi bước vào trong phòng khách. Anh vẫn cứ đi về phía trước. Bấm thang máy lên tầng 5, Kiên dừng lại trước cửa một căn phòng có vẻ khá lớn. Cánh cửa mở ra. Nguyên suýt khuỵ xuống khi nhìn vào bên trong.
Cả một căn phòng sáng choang rộng chừng 500m2 dày kín cả người. Tất cả đều đứng lên và cúi đầu chào khi Nguyên bước vào trong. Cô cũng vụng về cúi đầu chào đáp lại. Đi theo Kiên, Nguyên nhìn thấy một một bà cụ ngồi ở cuối phòng. Mới nhìn thoáng qua, cô đã nhận ra ngay đó là bà Doãn, bà nội của cô. Đột nhiên, trong lòng cô trào lên một cảm giác lạ lùng. Líu ríu chân tay, cô chào bà.
Bà Doãn nhìn cô một lượt rồi nhìn cô rất lâu. Bà đột ngột đứng lên, mỉm cười và phẩy nhẹ tay. Tất cả mọi người đều ngồi xuống. Bà đưa 2 tay về phía Nguyên như muốn ôm lấy Nguyên.
Nguyên lúng túng nhìn bà. Cô đứng im. Khuân mặt cô không biểu lộ bất kỳ một cung bậc cảm xúc nào cả nhưng trong lòng cô đang rối bời. Cô không biết làm gì cả. Vẫn cứ đứng im nhìn bà. Như một phản xạ tự nhiên, cô đứng nép sau lưng Kiên khi bà Doãn bước xuống và định chạm vào tay cô. Kiên giữ lấy tay Nguyên, nhìn cô mỉm cười khích lệ. Rụt rè, Nguyên bước ra phía trước. Ông Bình đứng ở trên cũng nhìn cô. Lấy thêm can đảm, cô bước thêm một bước nữa về phía trước. Bà Doãn ôm lấy cô. Tự nhiên Nguyên cảm thấy trong lòng ấm áp đến kỳ lạ. Bà vỗ nhẹ vào vai cô và mỉm cười. Sau khi buông cô ra, bà nói, tuy không to lắm nhưng đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy:
- Nguyên Anh. Đây là các anh em trong hội hiện đang có mặt trong khu. Còn các anh em, đây là Nguyên Anh. Tiểu thư của chúng ta. Sau 20 năm thất lạc, bây giờ con bé đã trở về. Mong tất cả mọi người đều giúp đỡ để cho con bé thích nghi với cuộc sống mới.
- Vâng. Thưa chủ tịch. – Tất cả mọi người nói to.
- Còn cháu. – Bà Doãn quay sang Nguyên – Cháu nói với mọi người vài câu.
Nguyên nhìn bà rồi nhìn tất cả mọi người ở dưới. Chậm chạp, cô cất tiếng nói, giọng hơi run run:
- Xin chào tất cả mọi người. Cháu mới về đây nên mong mọi người giúp đỡ. Cảm ơn mọi người.
- Vâng. Tiểu thư. – Tất cả mọi người đáp lại. Nguyên khẽ nở một nụ cười tự trấn an mình.
Ông Bình ở phía trên nhìn con gái trìu mến. Cô con gái nhỏ của ông giờ đã tím thấy. Nó đã lớn và xinh đẹp. Và điều đặc biệt là cô rất giống với mẹ của mình. Đặc biệt là cái mũi cao thanh tú và đôi môi mỏng, đỏ mọng.
- Thôi được rồi. – Bà Doãn nhìn đồng hồ và nói – Vì bây giờ đã muộn nên tất cả mọi người hãy về nghỉ ngơi cho khoẻ. Ngày mai chúng ta sẽ mở một bữa tiệc nhỏ mừng tiểu thư trở về.
- Vâng. Thưa chủ tịch. – Tất cả mọi lại dạ ran. Sau khi bà Doãn đi khuất thì mọi người bắt đầu về phòng. Xếp hàng rất chỉnh tề. Không lộn xộn như những người ngoài vẫn nghĩ về một băng nhóm xã hội đen.
Nguyên, Kiên, ông Bình, ông Tùng, ông Bách là những người ra sau cùng.
- Chào mừng con trở về. – Ông Bách dang 2 tay ra ôm lấy Nguyên. – Không ngờ sau 20 năm không gặp, con đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp dường này rồi.
- Thôi nào. – ông Bình xen vào, tách 2chú cháu ra – để anh còn ôm con gái anh đã chứ. Giờ nó xinh đẹp thế này. Lại còn tài giỏi, ngoan ngoãn. Các chú không có cô con gái đáng yêu thế này đâu. – ông ôm lấy con. Và ông khóc.
- Ô hay cái anh này. – Giờ thì đến ông Bách. – Gặp con gái thì phải cười chứ. Sao lại khóc thế. Mất vui. Thôi. Giờ anh đi ra để em ngắm cháu em tí nào. – Trời ơi. Giờ xinh đẹp thế này. Giống hệt anh. Đặc biệt là đôi mắt với cái trán dô kia kìa. Bao nhiêu nét xấu thì thừa hưởng hết của bố thôi à.
- Chú Bách. – ông Bình gọi – con anh thì phải giống anh rồi. Giống anh nó mới xinh đẹp thế này chứ. Con gái anh đấy. Các chú không có nên ghen tị đây mà
- Vâng. Anh có con gái. – ông Bách mỉa mai. – Em cũng có nè. Chẳng qua là nó vi vu 5 năm nay vẫn chưa về thôi. Ít lâu nữa nó về thì ai thèm ghen tị với anh.
- Thôi nào mấy bố của con ơi. – Kiên đành phải xen ngang – Mấy bố có định để cho Nguyên Anh nói câu nào không đấy. Mấy bố nói hết phần rồi.
- Ừ nhỉ. – ông Bách vỗ trán. – Đúng rồi. Phải để cho con gái nói chứ. Già rồi chúng ta đãng trí phải không con.
Nguyên ngượng ngùng ngẩng mặt lên nhìn mọi người. Cô không ngờ 3 ông trùm lại có thể trẻ con như thế này. Không giống như vị chủ tịch hội đồng Vũ Bình quản trị khi cô tình cờ gặp ở công ty. Không giống như ông Tùng mà cô xem trên TV mỗi lần có cuộc phỏng vấn. Chủ tịch công ty thời trang VXP khi cô đi cùng mấy anh chị cũng khác hẳn. Tất cả như thay đổi toàn bộ suy nghĩ của cô khi cô gặp họ. Vẻ lạnh lùng, những nụ cười xã giao không thân thiện biến mất. Thay vào đó là những con người vui tính, hoà đồng và có vẻ gì đó trẻ con khi mọi người ganh tị với bố cô rằng ông có con gái..
- Nói gì đi Nguyên Anh – Kiên nhắc nhỏ.
- Con chào bố và các chú. – Nguyên dặn mãi mới ra được một câu.
- Không…không… – ông Bách vỗ vỗ vào vai Nguyên khiến cô giật mình vì lực khi tay ông chạm vào – Con gọi ta bằng bố. Ai cũng gọi bằng bố hết. Nhớ chưa?
- Dạ? – Nguyên mở to mắt ngạc nhiên.
- Con phải gọi các chú bằng bố và xưng con – ông Bình nói – tất cả mọi người đều coi con như con ruột vậy. Con thấy Kiên đó. Thằng bé cũng gọi Ta và Bách là bố đó thôi. Mai thì Tú và Minh, con trai của Bách về thì con cũng sẽ thấy mấy thằng tiểu tử đó gọi như vậy thôi. Nhớ chưa. Nhất lại là có một mình con là con gái ở nhà. Nên mọi người quý con lắm đó.
- Vâng. – Nguyên lí nhí. Trong lòng cô thắc mắc tại sao lại có chuyện kỳ cục như vậy nhưng cô không dám hỏi.
- Thôi mấy bố. Có gì thì thì sáng mai nói tiếp. – Kiên nói – Bây giờ 11h rồi. Mấy bố phả để cho con gái về nghỉ ngơi chứ.
- Ừ nhỉ. Thôi được rồi. Con có phải qua chỗ bà nội không? – Giờ thì ông Tùng hỏi
- Không bố ạ. – Kiên đỡ thay Nguyên – Bà bảo phải để cho em nghỉ ngơi. Có gì sáng mai nói tiếp. Muộn rồi mà.
- Ừ. Con dẫn em về phòng đi. Chắc cả ngày hôm nay con bé mệt rồi. Đi nghỉ đi ha. bố cũng đi nghỉ đây. – 3 người ôm Nguyên thêm một cái nữa rồi chào tạm biệt và chúc Nguyên ngủ ngon.
Sau khi Nguyên đi khuất khỏi căn phòng, ông Tùng lên tiếng:
- Có vẻ như mẹ không thích con bé lắm.
- Đúng vậy. Chắc tại nó giống chị dâu quá. – ông Bách thêm vào. – anh tính làm sao?
- Chưa biết. – không quay đầu lại, ông Bình hững hờ trẻ lời em trai. – Cái này phải từ từ. Không thể một sớm một chiều mà giải quyết được. – Sau một hổi im lặng, ông Bình chốt lại một câu – Các chú cứ về nghỉ đi. Có gì anh sẽ bảo.
- Anh cũng đi nghỉ sớm đấy nhé. – Nói rồi, hai người em đều đi ra. Chỉ còn lại một mình người anh cả đứng ở đó, nhìn qua cửa sổ và trầm ngâm suy nghĩ.
***
- Tại sao lại có mấy cái quy tắc kỳ lạ đó vậy? – Vừa đi, Nguyên vừa hỏi Kiên.
- Anh cũng không biết. Thấy mọi người bảo từ khi thành lập đã có rồi. – Kiên trả lời qua loa. Trong đầu anh đang có những suy nghĩ khác. Rối tung lên.
- Có vẻ như bà nội không thích em lắm. – Nguyên nheo mày nhìn Kiên đầy thắc mắc.
- Ừm… – Kiên đang định nói rằng em cũng nhận ra sao nhưng may thay câu nói chưa kịp đi ra khỏi vòm họng thì đã được chặn lại. – … Không phải đâu. Nhiều năm mới gặp lại thì bà phải vui mừng mới đúng chứ. Làm sao mà ghét em được. Không có gì đâu. Đừng có suy nghĩ nhiều nha.
Đúng lúc đó, Kiên dừng lại trước cửa một căn phòng đã được chuẩn bị để dành cho Nguyên từ trước đó.
- Có gì thì gọi cho anh. Phòng anh ở cuối hành lang đó. – Anh đưa cho cô chìa khoá và chỉ vào căn phòng nằm ở cuối hành lang.
- Vâng – Nguyên khẽ nói và mở cửa bước vào phòng của mình.
Căn phòng rộng hưon phòng cũ của cô một chút. Được sắp xếp khá gọn gàng và đơn giản. Không có nhưng con gấu bông hay những tấm đệm, gối đầu màu hồng thường dành cho những cô tiểu thư. Không có những bức ảnh chụp gia đình. Tóm lại, trong phòng chỉ có một chiếc tủ gỗ, một chiếc giường đơn, bàn trang điểm, laptop và chiếc đèn bàn.
Lấy trong túi xách ra bộ quần áo phông màu xanh biển nhạt, cô đi tắm với hàng vạn suy nghĩ và thắc mắc về bà nội, về Kiên, về người con gái mà ông Bách nhắc đến trong cuộc nói chuyện giữa 3 anh em và về mẹ của cô nữa.
***
Nguyên thức dậy từ lúc 4h sáng. Cô không ngủ được nhiều. Hai mắt thâm quầng như gấu trúc khiến cô phải mất tới 15’ đểu make up che đi những vết thâm đó.
Thay bộ quần áo thể dục, Nguyên xuống nhà. Thật nhẹ nhàng để không làm mọi người tỉnh giấc. Nhớ mang máng đường xuống nhà, Nguyên bước đi. Nhưng càng bước càng lạ. Cô không nhìn thấy căn phòng lớn tối qua đâu cả. Thay vào đó, cô xuống được tầng trệt và đi ra sân sau.
Trời chưa sáng hẳn. Nhưng đèn điện làm cô có thể nhìn rõ mọi thứ. Cô chạy bộ trên con đường dãi sỏi. Nó dẫn cô đến một nơi nào đó mà cô đoàn là võ đường. Nghe thấy tất cả mọi người đâng tập võ. Tiếng đấm bao cát, tiếng khẩu hiệu, tiếng đạp chân rõ mồn một. Nhìn qua cửa kính, cô thấy tất cả đều đang tập rất chăm chỉ. Lén đứng vào cuối hàng, cách xa mọi người một chút, cô cũng tập theo.
Thì ra buổi sáng sớm, họ cũng luyện 18 bài quyền của môn Tae Won Do và đấm bao cát. Mặc đồ màu trắng khá rộng, chiều cao chỉ thấp hơn nam giới một chút, mái tóc dài búi gọn lên, Nguyên cũng tập hăng say như tất cả mọi người. Đứng ở cuối hàng, lại không óc ai ngó nghiêng, mọi người chỉ đều tập trung vào công việc của mình nên cô nghĩ không ai phát hiện ra cô.
Khoảng một tiếng sau, hết giờ tập, mọi người ra về. Nguyên lúi húi nán lại phía sau, mặt cúi xuống đất, cố gắng nép thật sát cánh cửa để không bị nhận ra là con gái. Sau khi tất cả mọi người về hết, Nguyên cũng đi ra mà không hề chú ý rằng vẫn còn một người đứng ở góc đằng trên phòng tập. Ông ta lên tiếng lạnh lùng:
- Cô gái. Đứng lại.
Nguyên giật thót mình quay lại. Cô lẩm bẩm:
- Bị phát hiện rồi. Trời ạ.
Từ từ quay người lại, mặt cúi gằm xuống đất nhưng cô vẫn cảm nhận được đôi mắt sáng quắc như mắt cú mèo săn đêm của ông ta chiếu thẳng vào mình.
- Sao cô lại ở đây? – Người đàn ông – Cô không biết đây là nơi cấm con gái bước vào ư?
Nguyên im lặng. Không phải vì không có gì để nói mà cô thấy hơi sợ cái giọng nói lạnh lùng và pha chút gì tàn nhẫn của người này.
- Trả lời đi. – Ông ta gầm lên. – Có gan vào đây mà không có gan đối diện với ta hả?
- Xin lỗi. – Nguyên lí nhí mặc dù trong lòng cô đang thắc mắc không biết ông ta có nghe được không.
- Cô là ai? Lại gần đây và ngẩng mặt lên. – ông ta đã hạ bớt cái giọng giận giữ xuống và nói như ra lệnh.
Nguyên chậm chạp bước lại gần phía người đàn ông, mặt vẫn cúi gằm xuống. Bây giờ mới 5h sáng, không biết có ai dậy chưa nữa. Nếu chẳng may bị đáng hay giết thì cô biết làm thế nào. Khi cách ông ta chừng 5 bước chân, cô mới ngẩng mặt lên. Và ông ta thoáng giật mình khi nhìn thấy khuân mặt của cô.
- Cô là ai?
- Xin lỗi. – Nguyên lại lí nhí rồi cô quan sát mặt của ông ta. Lạnh lùng và vô cảm. Đó là tất cả những gì cô có thể nhận xét sau 3s quan sát trước khi trả lời câu hỏi – Cháu là Nguyên Anh.
- Nguyên Anh? – ông ta lặp lại – Tại sao cô lại ở đây? Cô không biết rằng đây là nơi chỉ có năm giới được vào?
- Xin lỗi. – Nguyên lại lặp lại. – Cháu không biết ở đây không được vào. Cháu thấy mọi người tập võ nên cháu muốn vào tập cùng.
- Cô là ai mà có thể đi lại tự do trong khu này. – ông ta ngước mắt nhìn ra cửa sổ. Trời đã tang tảng sáng.
- Cháu là Nguyên Anh. Con gái của bố Bình.
Nghe đến đây, người đàn ông quay ngoắt mặt lại, nhìn thẳng vào mặt cô. Ông ta có vẻ rất ngạc nhiên khi nghe cô nói đến thân phận của mình.
- Cái gì? Cô là con gái của ông cả? Chẳng lẽ cô lại là tiểu thư thất lạc 20 năm nay của Vũ gia?
- Dạ. – Nguyên đáp lại, mắt nhìn chằm chặp xuống đất, không dám ngẩng lên.
- Trời đất ơi. Tiểu thư. – ông ta kêu lên và ôm chặt lấy Nguyên. – Tại sao cô lại ở đây?
- Chú biết cháu hả? – Giờ đến lượt Nguyên ngạc nhiên.
- Tại sao cô lại về đây?
- Về đây? Tại sao lại về đây? Là sao? – Nguyên lại ngạc nhiên.
- Không. Không có gì. – ông ta vội lấp liếm. – Ai tìm được cô vậy?
- Kiên. Mà cháu cũng không biết. – Nguyên lắc đầu. – Cháu chỉ biết là tối hôm đó Kiên và chú Tùng đến tìm cháu. Nói cho cháu sự thật rồi tối qua họ đón cháu về.
- Những năm tháng qua cô sống thế nào? – ông ta vồn vã.
- Nhưng chú chưa trả lời câu hỏi của cháu. Chú là ai? Tại sao chú lại hỏi cháu như hỏi cung vậy?
- À…ờ… Xin lỗi cô. Tại tính tôi thế. Tôi là người trong nhà này. Tôi đã theo Vũ gia gần 40 năm rồi.
- À. Vậy chú là bậc tiền bối rồi.
- Bây giờ thì cô trả lời câu hỏi của tôi. 20 năm qua cô sống thế nào?
- Rất tốt ạ . – Nguyên đáp có vẻ hơi dè chừng. – Bố mẹ đối xử với cháu rất tốt.
- Tại sao cô lại về đây?
- Bố mẹ cháu mất vì tai nạn giao thông. Đúng lúc đó thì bố đẻ của cháu xuất hiện. – Nguyên đáp lại như một cái máy.
- Ra vậy. – Người đàn ông gật gù. – Thôi. – ông ta đột ngột chuyển hướng – Bây giờ cô về nhà chính đi. Mọi người dậy cả rồi đấy. Có khi họ đang đi tìm cô loạn lên cũng nên.
- Vâng. Vậy chú có thể cho cháu biết tên không?
- Tên? Tôi là Chính.
- Vâng. Chú Chính. – Nguyên hào hứng gọi.
- Tiểu thư. Cô học võ à?
- Vâng. Cháu học từ năm 6 tuổi.
- Cô rất có năng khiếu và có vẻ như sức khoẻ của cô rất tốt. Tập liên tục hơn một tiếng liền mà cô không mệt.
- Có gì đâu chú.
- Thôi. Cô về đi.
- Vâng. – Nguyên vẫy tay chào chú Chính rồi bước về phía cửa.
Đi theo con đường dải sỏi ban nãy, cô chạy thêm hai vòng rồi mới vào nhà. Vừa bước vào cửa, cô đã thấy mọi người đang đi đi lại lại trong nhà, vẻ mặt ai nấy đều lo lắng.
- Con chào mọi người. – Nguyên ngập ngừng bước lại phía họ.
- Trời đất. – Vừa thấy con gái đi vào, ông vội đến – Con đi đâu vậy? Con có biết con làm mọi người lo lắng không?
- Con xin lỗi. – Nguyên lại tiếp tục lí nhí. Trong lòng cô tự hỏi sao mới sáng sớm mà cô đã phải xin lỗi nhiều như vậy. – Con chạy bộ xung quanh thôi khuân viên thôi mà.
- Trời. Con đi đâu cũng phải nói với mọi người mấy câu chứ. – ông Bách trách yêu nó.
- Lúc con đi mới có 4h sáng nên con nghĩ mọi người đang ngủ. Vì vậy con mới không làm phiền mọi người.
- Thôi được rồi. – Bà nội nhìn cô – Cháu đi lên lầu thay đồ đi rồi xuống ăn sáng. Cả nhà có chuyện cần cháu biết.
- Vâng. – Nguyên đáp rồi đi về phòng của mình. tất cả mọi người nhìn cô khi thấy cô đi cầu thang bộ lên mà không phải đi thang máy. Phòng cô ở tận tầng 4.
***
Vừa ngồi xuống bàn ăn sáng, ba Doãn vừa nhìn Nguyên:
- Nguyên Anh. Mọi người định hôm nay làm một party nhỏ mừng cháu trở về. Cháu nghĩ sao?
- Không ạ. – Nguyên đáp lại bà nội nhưng trong đầu cô thầm nghĩ party nhỏ trong gia đình nhưng có tới gần một nghìn người.
- Kiên này. – Bà Doãn quay sang Kiên – Lát nữa cháu chỉ cho con bé những nhân vậtn trọng của gia đình ta trên ảnh nhé. Con bé cần biết những người quan trọng. Còn những người khác thì để từ từ.
- Vâng. – Kiên đáp lại và kín đáo nhìn sang phía Nguyên mỉm cười.
***
Kiên dẫn Nguyên vào một căn phòng rất rộng mà cô cho là phòng trưng bày bởi vì trong đó treo rất nhiều ảnh và có các loại bằng khen, giấy khen, cúp, huy chương. Dẫn Nguyên đến cuối căn phòng, Kiên dừng lại trước một tấm ảnh to cỡ một chiếc bảng mà các thầy cô giào dùng để giảng dạy trên lớp.
- Đây là ảnh những người trong gia đình và những nhân vật quan trọng trong tổ chức.
- Nhiều thật. – Nguyên thốt lên.
- Bố, bà, anh thì em đã biết. Còn đây là Tú. – Kiên chỉ vào người đứng sát ông Tùng ở trong bức ảnh. – Cậu ấy 26 tuổi, là con ruột của bố anh. Còn đây là Minh. – Anh lại tiếp tục chỉ vào người đứng bên cạnh mình. – Anh ấy 28 tuổi. Là anh trai ruột của em. Còn đây là chú Ba. Chú ấy là người quản lý tất cả anh em trong tổ chức. Gần giống như quản gia vậy. Còn đây là …- Kiên chỉ vào người đứng bên phải bố cô. Ông ấy mặc bộ vest đen, râu ria nhẵn nhụi. Phải nói thẳng là rất bảnh trai.
- Người đó em biết. – Nguyên gắt lời. – Đó là chú Chính.
- Em biết chú ấy. – Kiên ngạc nhiên.
- Vâng. Em mới gặp chú ấy vào sáng nay ở phòng tập võ hay phòng gì đó phía tây.
- Đúng rồi. Chú ấy là người dạy võ cho anh em và là bác sĩ nữa. Chú ấy tốt nghiệp đại học y. Có cả bằng tiến sĩ nữa. Chú ấy cũng từng đi du học. Năm nay 56 tuổi nhưng vẫn rất nhanh nhẹn. Chưa ai đánh thắng chú ấy cả.
- Có cả bằng tiến sĩ ư? – Nguyên há hốc mồm. – Nhưng chú ấy nói đã ở đây gần 40 năm rồi.
- Đúng vậy. Chính xác là 38 năm. Ông nội nhận chú ấy. Cho chú ấy ăn học. Đến năm 26 tuổi đi du học và lấy xong bằng tiến sĩ, chú ấy chính thức trở thành người của Vũ gia.
- Trời đất. Quá đỉnh.
- Rồi. Tiếp nhé. – Kiên nói và chỉ từng người một. Sau đó anh chỉ bất kỳ một ai đó và bắt cô phải đọc tên cùng chức vụ, tuổi, lý lịch trích ngang, sở trường, sở thích, công việc. Lần đầu thì Nguyên còn quên một vài người nhưng khi sang đến lần thứ 2 thì cô đọc vanh vách. Chỉ thi thoảng mới ngắc ngứ một vài chỗ nhưng rồi lại nhớ ra ngay mà không cần Kiên nhắc. Quả là một trí nhớ siêu phàm.
Đến đúng 7h, sau 1h30’, Nguyên đã nhớ tên tất cả mọi người quan trọng mà Kiên chỉ. Gồm gần 200 người. Tuy nhiên, có một thắc mắc. Khi Kiên nói đi ra thì Nguyên đã giữ tay anh lại và hỏi:
- Còn cô gái này? – Nhìn theo tay cô, Kiên chỉ khẽ mỉm cười buồn.
- Em không cần biết.
- Không. Em cần biết. – Nguyên quả quyết. – Cô ấy chắc chắn là người quan trọng. Cô ấy được bà yêu quý như vậy thì chắc chắn là người quan trọng. Bà nói em cần biết những người quan trọng trong tổ chức và cô gái ấy không ngoại lệ.
- Thôi được rồi. – Kiên lắc nhẹ đầu. – Cô ấy là Ngọc Linh. Vũ Huyền Ngọc Linh. 24 tuổi. Là con gái của bố Bách. Nếu em không trở về thì cô ấy là người nhỏ tuổi nhất trong 4 anh em. Cô ấy người được mọi người cưng chiều nhất. Em út mà. Được chưa?
- Chưa. – Nguyên ngang bướng. – Lý lịch trích ngang.
- Không rõ tung tích từ 3 năm trước. Cô ấy đi du học rồi không biết làm cách nào mà thoát khỏi được sự kiểm soát của gia đình. 3 năm nay, mọi người vẫn tìm kiếm nhưng không có tung tích gì. Thỉnh thoảng vẫn có viết thư hay gọi điện thoại về nhà. Nhưứngau đó cô ấy chuyển chỗ luôn nên không thể phát hiện ra ở đâu. Hết.
- Tiếp đi. Chắc chắn còn. Quá khứ thì sao. Mọi người anh đều kể rất kỹ mà.
- Thôi được rồi. Anh sẽ kể hết. Là người được bà nội cưng và yêu nhất. Cô ấy luôn là nhất. Ai mà làm cô ấy khóc thì hãy cẩn thận với bà. Là người mà chú Chính đánh giá là nữ học viên suất sắc nhất trong nhưng ng` mà chú ấy từng dạy. Cô ấy có thể ném phi tiêu rất chuẩn. Bắn súng không tệ. Chỉ sếp sau anh. Ngoài ra. Tài giỏi nhất của cô ấy là phi tiêu. Nó như một năng khiếu vậy. Liên tiếp 8 năm liền đạt giải quán quân Tae Won Do mà Karata toàn thành và toàn quốc. Có thể chơi piano và violong. Hát hay. Tóm lại đó là một cô gái hoàn hảo. Từ dáng vẻ bên ngoài đến bên trong.
- Và đó là người anh yêu nữa. – Nguyên chêm vào.
- Gì cơ? – Kiên quay phắt sang.
- Là người anh yêu. Và anh đừng có chối. – Cô tinh nghịch thêm câu sau vào khi thấy Kiên chuẩn bị cãi.
- Thôi được rồi. Làm sao em biết?
- Đơn giản thôi. Cách anh gọi chị ấy là cô ấy chú không phải cô bé như anh gọi em. Ánh mắt của anh cũng rất trìu mến khi nhắc đến chị ấy. Và nếu em không nhầm thì anh và chị ấy đính hôn rồi.
- Sao em biết? – Kiên nheo mày.
- Nhìn kìa. Nhẫn đeo lù lù ở tay làm sao không biết. Lại còn giống nhau nữa chứ. – Nguyên chỉ vào trong ảnh.
- Em giỏi thật.
- Em mà. Tại sao chị ấy lại đi vậy?
- Cũng không biết. Sau khi làm lễ đính hôn được 3 tháng thì cô ấy đòi đi du học rôi biến mất.
- OK. Hôm nay thế là đủ. Ra thôi.
- Ừ.
Khi bước vào đến phòng riêng của mình rồi thi Nguyên mới thở dài và suýt khóc. Tại sao nhỉ? Chính cô cũng không biết. Khi nghe thấy Kiên gọi cái tên Ngọc Linh một cách trìu mến thì trong lòng cô cảm thấy một cái gì đó rất lạ. Rất khó chịu. Và…Nhanh chóng gạt khỏi đầu nhưng cái suy nghĩ vẩn vơ đó. Cô tự mỉm cười, cho ràng mình thật ngốc nghếch, đó chỉ là những suy nghĩ vư vơ thôi và cô bước ra ngoài, tự tin bước đi như không có chuyện gì xảy ra.
***
Liệu chuyện gì sẽ đến trong bữa tiệc mừng Nguyên trở về?
Có điều gì đặc biệt đi cùng Tú và Minh?
Liệu Nguyên có cảm nhận được sự lạnh lùng của bà, Kiên và tất cả mọi người(trừ ông Bình) khi người đó xuất hiện.
Nguyên có cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương khi bị coi như người thừa? Ai sẽ chia sẻ với cô? Chuyện gì sẽ đến khi bữa tiệc kết thúc. Liệu Nguyên có thể trở lại làm một Nguyên vô tư như ngày xưa sau khi tiệc tàn. Sự thật về việc cô bị thất lạc ra sao?
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 9