“Nhưng mà… tại sao lại không được phép yêu Sở Thiên Trạch?”Ngồi đối diện Thẩm Dật Nhiên trong quán bar quen thuộc, Lạc Hữu Bằng chau mày hỏi cô, ánh mắt lộ rõ vẻ mờ mịt.Thẩm Dật Nhiên chép miệng, nhìn chăm chăm ly cocktail trên bàn, hai mắt mỗi lúc một mờ đi, càng nhìn càng thấy khuôn mặt Sở Thiên Trạch hiện ra rõ mồn một.
Cô sợ hãi trợn mắt, chớp mắt liên hồi rồi lắc lắc đầu.“Không được, không thể được!”Thẩm Dật Nhiên liên tục lắc đầu, khiến Lạc Hữu Bằng càng thêm khó hiểu.
Lạc Hữu Bằng hớp một ngụm rượu, trầm ngâm một lúc rồi nói:“Cậu nói xem, một cô gái bình thường, có chút tuỳ hứng như cậu, vì sao lại được Sở tổng yêu thích như vậy?”Thẩm Dật Nhiên sửng sốt nhìn Lạc Hữu Bằng, mãi một lúc sau mới lên tiếng:“Cậu nói xem, một người bình thường lại có chút tuỳ hứng như tớ, vì sao Sở Thiên Trạch lại phải lòng? Chắc chắn hắn ta điên rồi! Tớ… không thể yêu một kẻ điên!”“Lí luận quái gở gì vậy?” Lạc Hữu Bằng bức xúc.
“Cậu có thấy người đàn ông nào như Sở Thiên Trạch không? Sẵn sàng bảo vệ cậu trước mặt mụ dì ghẻ và con của mụ ta, ăn miếng trả miếng ông già cậu, và trả món nợ khổng lồ mà ông cậu báo đời của cậu gây ra.
Cậu nói xem, người đàn ông chân thành như vậy trên đời này liệu có tồn tại hay không? Ấy thế mà lại đi yêu đồ ngu ngốc nhà cậu!”Thẩm Dật Nhiên sửng sốt, hai mắt mở to nhìn Lạc Hữu Bằng, giống như người say đang bị đánh cho tỉnh.
Cô chớp chớp mắt, hàng loạt chuyện cũ xảy ra trong mấy tháng vừa qua lướt qua lý ức của cô.
Thẩm Dật Nhiên nuốt nước bọt, kỳ thực Lạc Hữu Bằng nói rất đúng.Sở Thiên Trạch yêu Thẩm Dật Nhiên, anh không ngại cho cả thế giới cùng biết.
Cách mà Sở Thiên Trạch dùng để yêu Thẩm Dật Nhiên chính là cách thức trực tiếp nhất, mãnh liệt nhất, bá đạo nhất.
Thẩm Dật Nhiên phát ngốc một hồi, sau đó lại tự mình cười ngu.“Đấy, tớ nói đúng có phải không? Yêu rồi!”Lạc Hữu Bằng hớp một ngụm rượu mạnh, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Thẩm Dật Nhiên, chép miệng mấy cái rồi nghĩ ngợi điều gì đó không rõ.Thẩm Dật Nhiên về nhà, chân nam đá chân chiêu, Lạc Hữu Bằng phải đỡ lấy cô.
Đúng lúc đó, Sở Thiên Trạch lù lù xuất hiện, dọa cho Lạc Hữu Bằng một phen hú vía.Nói gì thì nói, khí chất lạnh lùng u ám của Sở Thiên Trạch vẫn khiến người khác sợ hãi.“Sở… Sở tổng, người… người của anh.”Lạc Hữu Bằng rất không khí phách, nhanh chóng đem Thẩm Dật Nhiên đang uể oải tựa vào người mình đẩy sang cho Sở Thiên Trạch rồi chuồn.
Sở Thiên Trạch chỉ gật đầu một cái, rồi liếc mắt quan sát khuôn mặt ửng hồng cùng đôi môi đỏ mọng của Thẩm Dật Nhiên.“Lại uống say rồi!”Sở Thiên Trạch lắc đầu, mỉm cười, tay vặn nắm cửa.
Trong mắt anh toàn bộ đều là cưng chiều xen lẫn bất lực.Sáng hôm sau, Thẩm Dật Nhiên thức dậy, cô xoa xoa mi tâm rồi nhìn xuống cơ thể mình.Thôi chết! Thẩm Dật Nhiên khóc không ra nước mắt, điều đầu tiên mà cô nghĩ tới chính là… ai đã thay quần áo cho cô? Thẩm Dật Nhiên hốt hoảng nhảy xuống giường, trong lòng thầm mặc niệm, cầu trời người đêm qua ở bên cô là Lạc Hữu Bằng.“Hữu Bằng, cậu…”Thẩm Dật Nhiên chạy xuống nhà bếp liền phát hiện một bóng lưng cao lớn.
Cô vừa nói vừa vỗ vai người nọ, đến khi người nọ quay mặt về phía cô, cô liền sửng sốt.“Sở… Sở tổng? Anh… anh làm gì ở đây?”Mặt Sở Thiên Trạch đen như bôi nhọ nồi, hai hàm răng nghiến chặt.“Hữu Bằng? Em mong hắn là người ở bên em đêm qua?”.