Trong phòng bệnh im phăng phắc.
Lí Mộ nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng bệch không còn một chút sức sống.
Trong tay anh, bàn tay mềm mại của cô lạnh buốt đến kinh người.
Nỗi sợ hãi khiến giọng anh như đang thổn thức: “Tiểu Mộ.”
Nhưng trả lời anh chỉ có sự im lặng chết chóc.
Hứa Thiên Nhất quay người chực rời đi, Ngụy Vi khẽ kéo cậu lại.
Cậu nhẹ nhàng gỡ tay cô ấy ra, rồi dứt khoát đi thẳng ra ngoài phòng bệnh.
Ngụy Vi quay đầu lại nhìn Ngụy Tuần vẫn quỳ bên giường bệnh và cầm tay Lí Mộ như thể đang nâng niu một món báu vật, nhưng người trên giường bệnh chẳng mảy may có động tĩnh gì, chỉ nằm im lìm như cái xác không hồn.
Cô ấy bèn đi theo Hứa Thiên Nhất, sau đó kéo cậu lại ở trên hành lang: “Thiên Nhất, cậu định làm gì vậy?”
“Đi gặp bác sĩ để đổi phòng bệnh.”
Ngụy Vi cuống quýt: “Cậu đừng như thế, anh mình sẽ chăm sóc tốt cho chị Tiểu Mộ mà.”
Câu nói đó đã làm bùng lên lửa giận đang dồn nén trong lòng Hứa Thiên Nhất, cậu liền buột miệng nói: “Chăm sóc chị ấy tốt đến mức để chị ấy phải vào bệnh viện sao?”
Lồ ng ngực Ngụy Vi như tắc nghẹn, nhất thời không còn lời nào để phản bác.
Ngay sau đó, Hứa Thiên Nhất lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu, cậu đừng xía vào.”
“Thiên Nhất…” Ngụy Vi chẳng còn lí do gì để ngăn cậu lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng cậu đi xa dần.
Sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này? Cô ấy xoay người, lén lau nước mắt.
Ngoài hành lang có nhiều người qua lại, nhưng không ai lớn tiếng ồn ào.
Ngụy Vi một mình đứng đó, lau khô nước mắt rồi mới quay trở lại phòng bệnh, song chỉ dám đứng bên ngoài, không dám bước vào.
Cô ấy nhìn qua khe cửa, thấy Ngụy Tuần vẫn giữ nguyên tư thế quỳ như trước.
Hứa Thiên Nhất quay lại phòng bệnh, theo sau là chủ nhiệm khoa nội trú và bác sĩ điều trị.
Ngụy Vi muốn nói lại thôi, nhưng cậu không nhìn cô ấy, chỉ khẽ khàng đẩy cửa ra, phá vỡ sự yên lặng bên trong.
Bầu không khí trong phòng bệnh rất ngột ngạt, vị chủ nhiệm khoa nội trú mặt mũi hiền lành ngập ngừng nói: “Anh Ngụy, chúng tôi nghe nói là người bệnh muốn đổi phòng.”
Cuối cùng, Ngụy Tuần cũng có phản ứng.
Anh đưa lưng về phía họ, từ tốn nói: “Tạm thời không cần, cảm ơn anh.”
Nghe vậy, người trên giường lập tức mở bừng mắt ra.
Cô nhìn lên trần nhà với vẻ mặt không cảm xúc, giọng nói yếu ớt: “Bác sĩ, tôi muốn đổi phòng bệnh.
Nếu có giường trống thì tôi muốn chuyển luôn bây giờ, làm phiền bác sĩ.”
Bàn tay Ngụy Tuần run lên, hoàn toàn mất hết sức lực.
Lí Mộ nhẹ nhàng rút tay về, rốt cuộc cũng thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
“Tiểu Mộ…”
Anh đau đớn và hoảng hốt mà khẽ gọi, chỉ là cô đã nhắm mắt lại, thậm chí chẳng buồn bố thí cho anh dù chỉ một cái liếc nhìn.
Trước tình huống này, các bác sĩ thực sự rất khó xử: “Anh Ngụy, anh xem…”
Anh làm như mắt điếc tai ngơ, lại hạ giọng van xin: “Tiểu Mộ, anh biết em hận anh, nhưng anh không đáng để em mang sức khỏe của mình ra để hận đâu.
Em không muốn trông thấy anh, anh sẽ đi ngay, có được không?”
Lí Mộ cố nở nụ cười, nói với giọng điệu bi thương và châm chọc: “Tôi biết anh không thích tôi, nhưng không ngờ là anh lại còn đến mức này.
Anh muốn tôi ở lại đây chịu đựng nỗi dày vò để anh cảm thấy nhẹ lòng chứ gì?”
Trên đời này không có đạo lí chỉ cần cứ trao lòng tốt thì người khác sẽ phải đón nhận.
Lí Mộ được chuyển đến phòng bệnh bình thường như ý muốn.
Cô ăn cháo do Tiết Bán Mộng mua về, rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phòng bệnh ba giường ban ngày khá ồn, liên tục có người ra ra vào vào, còn có cả tiếng tivi đang bật, một bác gái đang xem chương trình “Giảng đường pháp luật”.
Lí Mộ như đang chìm trong giấc ngủ say, nhưng Tiết Bán Mộng nhìn thấy nước mắt đong đầy khóe mi cô.
Cô ấy cảm thấy nghẹn lòng, không biết phải an ủi cô như thế nào.
An ủi là thứ ngôn ngữ vô dụng nhất.
Cô ấy lặng lẽ ngồi bên giường bệnh bầu bạn với cô.
Hứa Thiên Nhất cũng im lặng nhìn cô.
Ngoài cửa sổ chỉ có một cành cây màu xám trơ trọi, khung cảnh thật tiêu điều và ảm đạm, dù cho có ánh nắng mặt trời cũng không xua tan được mây đen trong lòng.
Ngụy Vi đi vào phòng hai lần, Hứa Thiên Nhất vẫn lặng thinh nhìn Lí Mộ.
Thấy cô nhắm mắt, Ngụy Vi không dám quấy rầy cô, lại nhanh chóng đi ra ngoài.
Ngụy Tuần đang ngồi đờ đẫn trên dãy ghế dài trong hành lang, trên người vẫn mặc bộ quần áo dính máu, sống lưng thẳng tắp đã gù xuống.
Ngụy Vi chưa từng thấy anh thảm hại như thế này.
“Anh ơi, chị Tiểu Mộ sẽ ổn thôi.”
Những lời nói chẳng có sức thuyết phục.
Lần đầu tiên anh không đáp lại cô ấy.
Lúc Từ Nhược Chi đến bệnh viện thì bắt gặp hai anh em họ ngồi trên hành lang, bà ấy định đẩy cửa phòng bệnh đi vào, nhưng đã bị Ngụy Tuần ngăn lại: “Mẹ, đừng làm phiền cô ấy.”
Bà liền dừng lại.
Anh từ từ cúi đầu xuống.
“Coi như là con xin mẹ đấy.”
Giờ thăm bệnh buổi sáng trôi qua, đã đến giờ ăn trưa.
Cơm trưa do mẹ của Hứa Thiên Nhất nấu, rồi từ nhà mang tới, lúc đổ từ trong hộp giữ nhiệt ra vẫn còn bốc khói nghi ngút.
“Tiểu Mộ, cháu ăn nhiều vào nhé, phải ăn uống có chất thì cơ thể mới nhanh hồi phục được.”
“Vâng, cháu cảm ơn dì Giang ạ.”
Lí Mộ dựa vào giường, dù không có cảm giác thèm ăn, song cô vẫn cố gắng ăn một ít.
Mẹ cô từng nói rằng, bất luận gặp phải chuyện gì thì cũng phải ăn một chút.
Là một người mẹ, bà Giang có thể cảm nhận được nỗi đau của cô, nhưng lại chẳng biết nói gì để an ủi, chỉ nói: “Tiểu Mộ à, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Cô khẽ đáp: “Vâng.”
Lí Mộ hầu như cứ ngủ suốt, không ai dám quấy rầy cô.
Buổi tối, cô bảo mọi người về hết, và nhờ Hứa Thiên Nhất giúp cô thuê một hộ lí.
Cô không quen làm phiền người khác.
Cho đến khi đèn tắt, cô mới mở mắt ra.
Giường của cô nằm gần cửa sổ, chỉ hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy màn đêm đen kịt bên ngoài.
Trời tối đen thế kia, con của cô chắc chắn sẽ không tìm được đường.
Bố mẹ cô chưa từng gặp con bé, bọn họ làm thế nào mới có thể gặp được nhau.
Có lẽ cô là người mẹ ích kỉ nhất trên đời, cứ như vậy mà đánh mất đứa con của mình.
Trong hành lang vắng lặng, Ngụy Tuần vẫn ngồi cúi đầu.
Nhà họ Ngụy thường xuyên làm từ thiện, quyên tặng rất nhiều trang thiết bị và tài trợ rất nhiều dự án cho bệnh viện.
Lãnh đạo bệnh viện rất coi trọng những đóng góp đó.
Chủ nhiệm khoa nội trú đã nhiều lần đi tới khuyên anh: “Anh Ngụy, hay là anh đến phòng nghỉ của chúng tôi nghỉ ngơi một lát.
Tình hình của vợ anh đã ổn định, bệnh viện có đội ngũ y bác sĩ trực ban, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Không cần, cảm ơn anh.”
Giọng anh khàn đến mức nếu như không phải anh vẫn có thể nói chuyện, chủ nhiệm khoa thiếu chút nữa đã gọi người đến kiểm tra cho anh xem có bị làm sao không.
Có người đi ra khỏi phòng bệnh, Ngụy Tuần lật đật đứng dậy đi tới.
Bác gái hộ lí đóng cửa lại, khẽ nói: “Cô ấy ngủ rồi.”
Một tia sáng lướt qua trong mắt anh, sau đó anh lại lảo đảo ngồi xuống.
Bác gái hộ lí là người đã thấy quá nhiều nỗi vui buồn biệt li trong bệnh viện, bèn khuyên nhủ anh dưới góc độ của một người từng trải: “Chàng trai à, làm sai biết hối cải là cái tốt.
Giữa vợ chồng không tránh khỏi va chạm, sau một thời gian giận hờn qua đi, cô ấy sẽ từ từ tha thứ cho cậu thôi.
Cậu đi tắm giặt thay quần áo đi đã, đừng để bộ dạng như thế này, sẽ khiến người ta sợ chết khiếp đấy.”
Tha thứ sao? Bản thân anh còn không tha thứ cho mình thì sao dám mong cầu xa vời vào sự tha thứ của cô.
Một đêm dài dằng dặc trôi qua, một ngày mới lại bắt đầu.
Lí Mộ ăn cơm đúng giờ và rất phối hợp điều trị.
Có điều, cơ thể cô hồi phục rất chậm, người gầy rộc hẳn đi, vẻ mặt không đã còn nét rạng rỡ nữa.
Ban ngày, Hứa Thiên Nhất, mẹ cậu và Tiết Bán Mộng sẽ thay phiên nhau chăm sóc cô.
Buổi tối, dù họ có nài nỉ cô thế nào, cô vẫn bảo họ về nhà nghỉ ngơi.
Bác gái hộ lí họ Trương chuẩn bị nước nóng lau mặt mũi chân tay cho cô, vốn là một người nhiệt tình, bà ấy không kìm được mà nói nhiều đôi câu: “Cô gái à, chồng cháu ngày nào cũng ngồi ngoài phòng bệnh, không đi đâu cả, cơm nước chẳng màng, quần áo cũng không thay.
Tôi thấy cậu ấy thật sự đã biết sai rồi đấy.”
Lí Mộ không hề có phản ứng, vẻ mặt vẫn vô hồn.
Bà Trương thấy cô như vậy thì không nói gì nữa, lại đỡ cô nằm xuống, rồi bưng chậu nước nóng đi ra ngoài.
Ngụy Vi vào thăm cô một lần lúc cô đang tỉnh.
Cô ấy nửa muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới ngần ngừ mở miệng: “Chị Tiểu Mộ ơi, em biết anh em đã làm sai, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ có chuyện xảy ra mất.”
Không ai biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, cả hai người đều kín như bưng.
Chỉ là, Ngụy Vi biết rằng nếu không phải Ngụy Tuần đã làm sai, thì thái độ của Lí Mộ sẽ không kiên quyết như vậy.
Lí Mộ như không nghe thấy, chỉ lạnh nhạt nói: “Ngụy Vi, cảm ơn em đã đến thăm chị.
Chị mệt rồi, muốn chợp mắt một lát.”
Nói đoạn, cô nhắm mắt lại, như thể mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến mình.
Còn mấy ngày nữa là đến Tết Nguyên đán, các bệnh nhân có điều kiện đều thu xếp làm thủ tục xuất viện để về đoàn tụ với gia đình.
Trong phòng bệnh của Lí Mộ bỗng chốc chỉ còn lại mình cô.
Sức khỏe của cô còn yếu, các bác sĩ không chấp thuận yêu cầu xuất viện của cô.
Gia đình cậu mợ cô không biết nghe được tin tức từ đâu cũng đến viện thăm cô một lần, thái độ ân cần thân thiết khỏi phải bàn.
Ngô Mỹ Linh còn nắm tay cô và nói với vẻ mặt đau xót: “Con bé này, xảy ra chuyện lớn như thế mà cũng không nói với gia đình một tiếng.
Nếu không phải bạn học của Tử Kha nói ra thì mợ cũng không biết là cháu đã kết hôn.
Có phải người nhà họ Ngụy bắt nạt cháu không? Cháu yên tâm, cậu mợ sẽ đứng ra phân xử cho cháu.”
Ngô Mỹ Linh là người khôn khéo ra mặt, Lí Mộ chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu ý đồ của bà ta.
“Mợ và cậu về đi ạ.
Cháu không cần cậu mợ giúp gì ở đây đâu.”
Bà ta liền vỗ nhẹ vào tay cô một cách đầy yêu thương: “Chúng ta đều là người một nhà, cái gì mà giúp với không giúp chứ.”
Lí Mộ rút tay về, thờ ơ nói: “Trước đây cháu không cần mợ giúp thì sau này cũng vậy.
Cháu không cần ai đứng ra phân xử hết.
Tết nhất đến nơi rồi, cháu khuyên mợ đừng chọc vào nhà họ Ngụy.
Mợ không vớt vát được lợi lộc gì đâu.”
Ngô Mỹ Linh tẽn mặt đi ra khỏi phòng bệnh.
Thấy Ngụy Tuần đang ngồi ở hành lang, bà ta định đi tới bắt chuyện nhưng đã bị Mộ Tử Kha kéo đi: “Đi thôi mẹ ơi, đừng chuốc lấy nhục.
Nếu để bố biết được thì mẹ con mình lĩnh đủ đấy.”
Trương Trí Viễn từ phía trước mặt đi tới.
Anh ta không biết là hai mẹ con Ngô Mỹ Linh cũng đến thăm Lí Mộ, chỉ tránh sang một bên để nhường đường cho họ đi qua.
Vừa nhìn thấy Ngụy Tuần, anh ta lập tức tiến lên chào hỏi: “Sếp Ngụy.”
Ngụy Tuần ngẩng đầu lên.
Đôi mắt anh dại ra, quần áo xộc xệch, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, râu ria đầy cằm, khác một trời một vực với vẻ đ ĩnh đạc cao quý trước đây.
“Cậu đến rồi à.” Giọng anh khàn khàn chẳng khác nào một ông già đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời.
Trương Trí Viễn không dám tin vào những gì trước mắt, một lúc lâu sau anh ta mới đáp: “Tôi đến thăm Tiểu Mộ.”
“Cậu vào đi.”
Lúc đi đến trước cửa phòng bệnh, anh ta quay đầu lại nhìn, thấy Ngụy Tuần lại cúi gằm mặt, bả vai sụp xuống, giống như một người mất hồn.
Cảnh tượng trong phòng bệnh không khá hơn bên ngoài là bao.
Lí Mộ đang ngồi dựa vào đầu giường, bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngoảnh mặt lại, nhìn thấy Trương Trí Viễn thì không nói lời nào.
Hai người chẳng có gì để nói với nhau, thật lâu sau, cô ngẩn ngơ mà rằng: “Những gì anh nói với tôi trước đây rất đúng, tại tôi đã suy nghĩ quá đơn giản về thế giới này, lại còn ngu xuẩn tự cho mình là đúng.”
Nhưng cô đã ngộ ra điều đó quá muộn, cô không cách nào tha thứ được cho bản thân vì đã đánh đổi một sinh mệnh để trả giá cho sai lầm của mình..