Song Bích

Giang Lăng cũng muốn nhìn bên trong, hắn liều mạng chen lên trước. Minh Hoa Chương văn võ song toàn hai chân vững chắc, cho dù Giang Lăng chen thế nào cũng chẳng hề nhúc nhích, nhưng mà Minh Hoa Thường thì không được như vậy.

Nàng chỉ cảm thấy mình bị va vào một phát, cơ thể không đứng vững, mắt thấy sắp ngã cắm đầu ra trước, may mà có một đôi tay thon dài kịp thời nắm chặt lấy cánh tay nàng, nhẹ nhàng kéo một cái đã kéo người nàng lại.

Minh Hoa Thường nhào vào một lồng ngực to rộng rắn rỏi, một làn hương mát lạnh thoảng qua chóp mũi. Ngón tay Minh Hoa Thường vô thức níu lấy y phục của người trước mặt, Minh Hoa Chương đè bả vai nàng lại, dùng tư thế bảo vệ che trước người nàng.

Minh Hoa Thường ngây người, lần đầu tiên ý thực được một cách trực quan là dáng người Minh Hoa Chương đã cao như vậy rồi. Minh Hoa Chương lạnh lùng lườm Giang Lăng một cái, không nói một lời, nhưng ý cảnh cáo trong đó đã khiến Giang Lăng sợ đến nỗi lập tức cứng đờ người.

Minh Hoa Chương che chở Minh Hoa Thường lui ra ngoài phòng, chờ sau khi nàng đứng vững mới lặng lẽ buông tay ra, lùi lại một bước kéo giãn khoảng cách: "Thái Bình Công chúa không thích người ngoài can thiệp, chúng ta đi vào thì không sao, nhưng chắc chắn những thị nữ này sẽ bị trừng phạt. Đừng làm khó các nàng, đi thôi."

Giang Lăng không tình nguyện đi ra. Hắn ta lề mà lề mề, muốn đợi đến sau khi Minh Hoa Chương rời đi lại bước vào. Ai ngờ Minh Hoa Chương liếc mắt một cái đã nhận ra ý đồ của hắn ta. Minh Hoa Chương nắm lấy cổ áo Giang Lăng, nhìn như không dùng chút sức lực nào nhưng lại trực tiếp lôi hắn ta ra khỏi cửa phòng.

Giang Lăng chỉ cảm thấy mình bị một nguồn lực mạnh treo lên, hắn ta to giọng gào mấy tiếng, nhưng bàn tay đặt sau cổ hắn ta vẫn lạnh lùng vô tình giống như kìm sắt. Thậm chí Giang Lăng còn cảm thấy hắn ta bị xách theo xuống bậc thang. Minh Hoa Chương nghiêm mặt, nói: "Nhị nương, đóng cửa."

Minh Hoa Thường giòn giã đáp một tiếng, lưu loát đóng cửa phòng Ngụy Tử lại, thậm chí còn dùng cái khóa đồng để bên cạnh khóa lại. Nhậm Dao lạnh lùng nhìn bóng người đang bị kéo xuống giống như lợn chết của người nào đó, nói: "Thật mất mặt."

Chuyện càng mất mặt hơn là sau khi Minh Hoa Chương buông tay, Giang Lăng lảo đảo đứng vững chân, nhưng vẫn không dám tức giận. Hắn ta hục hặc sửa sang lại cổ áo, vẻ mặt hung ác buông lời đe dọa: "Ngươi chờ đấy, nhất định sau này ta sẽ cho ngươi biết mặt!"

Minh Hoa Chương giơ tay vỗ vỗ ống tay áo, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng xa cách, trước mắt không chứa nổi một hạt cát như trước, thậm chí còn chẳng thèm nhìn hắn ta một cái.

Giang Lăng không phục "hừ" một tiếng, lẩm bẩm: "Lúc đầu ta cũng không muốn nhìn, ai thèm nhìn phòng mà quỷ từng ở chứ. Hừ, chẳng thú vị gì cả, ta về dắt Bảo Bảo đi dạo."

Giang Lăng nghênh ngang rời đi, Minh Hoa Thường nhìn về phía đồ chim cút đang đi ra tư thế con cua đằng trước, hỏi: "Nhị huynh, giờ chúng ta phải làm sao?"

Thị nữ giấu trong bóng tối, nhắm chặt mắt, chỉ còn thiếu nước nói thẳng các ngươi mau đi đi. Nhìn dáng vẻ này của nàng ta thì cũng không hỏi ra được gì, Minh Hoa Chương lặng lẽ thở dài, nói: "Chúng ta cũng đi trước đã."

Minh Hoa Chương dẫn đầu đi ra ngoài, Minh Hoa Thường theo sát phía sau, Nhậm Dao thở phào một hơi rồi đuổi theo.

Minh Hoa Chương có lòng điều tra những người Ngụy Tử đã từng gặp qua, thế nhưng hiện tại người trong sơn trang đều cảm thấy bất an, không ai bằng lòng mở cửa trả lời. Mới chớp mắt đã tới giờ Thân, trời đã trở nên âm u nhưng họ vẫn chưa thu hoạch được gì.


Hoàng hôn phủ xuống núi Mang, khiến ngọn núi càng có vẻ lạnh lùng vô tình, Minh Hoa Chương biết có hỏi tiếp thì cũng chỉ lãng phí thời gian, không cần phải phí công nữa. Hắn chú ý tới Minh Hoa Thường lặng lẽ giơ tay hà hơi, trong lòng biết từ sớm đến giờ nàng không ăn được bữa cơm nào tử tế, chắc chắn không chịu nổi, bèn nói: "Những nơi có thể đi thì đều đi cả rồi, chúng ta đi về trước đã."

Người trong vườn Phi Hồng thần hồn nát thần tính, khỏi cần nói, tối nay vẫn nên ở cùng nhau cho an toàn. Sau khi bốn người quay về viện cho khách khứa thì đều hơi trầm mặc.

Minh Hoa Thường lại lần nữa cảm thấy may mắn vì mình là một cái thùng cơm, trước khi lên núi không chuẩn bị những thứ đẹp chứ không xài được như y phục trang sức, thi từ ca phú, mà là chuẩn bị đồ ăn thức uống.

Mặc dù vườn Phi Hồng có dự trữ đủ thức ăn, nhưng hiện tại lòng người bàng hoàng, Thái Bình Công chúa ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn nhớ chuẩn bị thức ăn cho đám khách khứa bọn họ?

Hộp cơm của Minh Hoa Thường lại lần nữa có tác dụng lớn. Mặc dù không phải đồ ăn nóng, nhưng hơn ở chỗ sạch sẽ an toàn, còn no bụng, ở thời điểm trước mắt thì còn quan trọng hơn tất cả mọi việc.

Bốn người bọn họ đều xuất thân từ nhà Công Hầu thế gia, dù là Nhậm Dao nhìn không câu nệ tiểu tiết nhất, cũng được bồi dưỡng lễ nghi khi dùng cơm từ nhỏ. Bốn người yên lặng nhanh chóng dùng bữa xong, Minh Hoa Thường thấy tâm trạng của mọi người đều hơi trầm lắng, bèn sai Chiêu Tài cất hộp đồ ăn đi, hỏi: "Chiêu Tài, chỗ tuyết lúc sáng ta bảo ngươi gom lại vẫn còn chứ?"

"Vẫn còn ở đó."

"Vừa lúc. Đi lấy sương hoa(*) và ấm bùn đỏ tới đây, tuyết đầu mùa sạch sẽ mát lạnh, dùng để pha trà là thích hợp nhất. Nhớ là lấy sương hoa bách hợp đấy."

(*) Tích những giọt sương trên cánh hoa vào buổi sáng lại, thường dùng để pha trà.

Chiêu Tài đã sớm quen những suy nghĩ kỳ lạ này của Minh Hoa Thường, thản nhiên "vâng" một tiếng. Minh Hoa Thường quay đầu, hứng thú bừng bừng nói: "Lên núi không tiện mang theo quá nhiều đồ sợ xe bị nặng, ta chỉ mang theo một cái ấm bùn nhỏ, miễn cưỡng có thể nấu trà hoa. Tay nghề ta không tốt, nhưng được cái tuyết trên núi Mang trong lành. Nhị huynh, Tạ a huynh và Nhậm tỷ tỷ có thể nể mặt uống một chén không?"

Nhậm Dao nhíu mày, nàng rất ít tiếp xúc với nữ tử, nhưng bây giờ các nương tử ở thành Trường An Lạc Dương đi ra ngoài đều phải tự chuẩn bị ấm bùn ư? Tạ Tế Xuyên tò mò hỏi: "Nhị muội muội, chẳng lẽ là muội có năng lực biết trước ư? Sao lại mang theo nhiều đồ thế?"

Minh Hoa Thường đơ mặt phàn nàn: "Nếu ta có thể biết trước thì hai ngày trước đã không lên núi."

Tạ Tế Xuyên gật đầu, rất tán thành: "Cũng đúng! Hiện tại ta cũng vô cùng hối hận. Sao lúc trước nhận được thiệp mời lại không kéo được mặt mũi xuống mà từ chối chứ?"

Nhậm Dao không thể nhịn được nữa, hỏi: "Bên ngoài liên tục có người chết, các ngươi không sợ à?"

"Sợ thì thế nào, không sợ lại thế nào, tóm lại là người thì phải ăn cơm uống nước." Minh Hoa Thường vẫy tay, ra hiệu cho Chiêu Tài đặt đồ pha trà xuống chỗ này, rồi mân mê dụng cụ rất thành thạo: "Vui vẻ cũng là một ngày, không vui cũng là một ngày, tại sao không để cho bản thân thoải mái một chút chứ? Mọi người có kiêng gì không?"


Nhậm Dao nghe vậy thì ngẩn ra. Trong thế giới của nàng ấy thì việc rảnh rỗi chắc chắn là một tội ác. Luyện võ cũng được, học tập cũng được, dù sao thì nhất quyết phải có chuyện để làm.

Nhưng Minh Hoa Thường lại ngược lại hoàn toàn với nàng ấy. Dù ở trong sơn trang ma quái căng thẳng như vậy thì Minh Hoa Thường vẫn có thể cầm một cái ấm bùn ra, quanh co lòng vòng chỉ để đun nước uống.

Dường như Minh Hoa Thường rất dễ cảm thấy sung sướng.

Tạ Tế Xuyên một tay chống má, lẳng lặng nhìn Minh Hoa Thường sắp xếp bộ đồ trà. Giờ phút này nụ cười tủm tỉm vẫn luôn treo trên mặt hắn lại thu lại hiếm thấy, nghiêm túc nói: "Kẻ địch sắp tới, trò chuyện không ngơi, ta thấy nhị muội muội còn có phong thái cũ của Tạ thị hơn ta."

Lời này quá nặng, Minh Hoa Thường vội vàng chối từ: "Tạ a huynh coi trọng ta quá. Ta chỉ là một nữ tử bình thường, không dám bôi nhọ Tạ thị phong lưu. Chiêu Tài, ngươi trông lửa đi, Như Ý, mang tuyết ra đây."

Như Ý lưu loát đáp lời, Tạ Tế Xuyên nghe thấy lời này thì quay đầu nhìn sang Như Ý, cười giỡn nói: "Nàng ta gọi là Chiêu Tài, ta còn tưởng ngươi tên Tiến Bảo chứ."

Như Ý nghiêm túc trả lời: "Đúng là có Tiến Bảo, lần này nàng ấy không tới."

Tạ Tế Xuyên vốn định nói đùa, không ngờ lại nói đúng thật. Hắn che mắt, cười ngã trước ngã sau: "Nhị muội muội, muội đúng là một người kỳ lạ."

Minh Hoa Chương khẽ thở dài, nói với Minh Hoa Thường: "Muội đấy, hễ muội chuyển ba phần tâm tư sang việc học tập thì sao cha phải buồn phiền chứ?"

Minh Hoa Thường lắc đầu vô cùng đáng thương, nói: "Chuyện này đâu có giống nhau! Lúc ăn uống muội rất vui vẻ, nhưng lúc học cầm kỳ thi họa muội chẳng vui chút nào. Hơn nữa... không phải còn có nhị huynh à?"

Minh Hoa Thường dễ như trở bàn tay bày ra dáng vẻ này, Minh Hoa Chương tiếp xúc đến ánh mắt không biết là đang làm nũng hay đang oán trách của nàng thì ngây ra.

Tạ Tế Xuyên giống như cười mà không phải cười liếc Minh Hoa Chương một cái, cười nói: "Nhị muội muội, nước sôi rồi."

Minh Hoa Thường vội vàng cúi đầu nhìn, đúng thật, nước đã sôi rồi. Nàng thành thạo nghiền trà, rót nước, thêm sương hoa, một loạt động tác giống như đã từng làm vô số lần.

Hoa bách hợp vị đầu đắng sau ngọt, thanh tâm an thần, thích hợp với tình cảnh hôm nay nhất. Nàng hớt bọt lên, rót chén trà đầu tiên rồi bưng cho Minh Hoa Chương: "Chén thứ nhất kính nhị huynh. Muội muội kém cỏi, chẳng làm nên trò trống gì, sau này xin nhị huynh khoan dung nhiều hơn."


Nhậm Dao không có huynh đệ tỷ muội, không nhìn nổi những cảnh buồn nôn như này nhất. Nàng ấy hít một hơi, cảm thấy ê cả răng: "Lúc huynh muội các ngươi ở nhà đều nói chuyện như vậy hả?"

Minh Hoa Thường vẫn cười tủm tỉm, nhìn Minh Hoa Chương đầy mong đợi. Minh Hoa Chương chậm chạp giơ tay, nhận lấy chén trà. Minh Hoa Thường lại rót thêm một chén nữa, đưa cho Nhậm Dao: "Hai ngày này Nhậm tỷ tỷ cũng giúp đỡ ta rất nhiều, một chén này ta kính Nhậm tỷ tỷ."

Minh Hoa Thường không trả lời Nhậm Dao, nếu như là huynh muội ruột thì tự nhiên là không cần khách sáo như vậy, nhưng nàng không phải. Hiện tại nàng chỉ hi vọng có thể tạo quan hệ với Minh Hoa Chương, tương lai lúc thiên kim thật trở về, tốt xấu gì hắn cũng có thể thả cho nàng một con đường sống.

Nhậm Dao vừa mới nói người ta xong, chỉ chớp mắt lại đến lượt mình, thế lại khiến nàng ấy ngượng ngùng. Ngón tay nàng ấy hơi co lại, mất tự nhiên nhận lấy chén trà, nói: "Được rồi được rồi, tiện tay thôi mà, không cần phải nói những lời sến súa này."

Cuối cùng, Minh Hoa Thường trịnh trọng rót thêm một chén nữa, đưa tới trước mặt Tạ Tế Xuyên trong ánh nhìn hài hước của hắn: "Một chén này kính Tạ a huynh."

Tạ Tế Xuyên cố ý nói: "Ta cuối cùng?"

"Trà ngon không sợ trễ, lễ nhẹ nhưng tình trọng." Minh Hoa Thường biết rõ Tạ Tế Xuyên đang trêu nàng, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Những năm này từng nghe về danh tiếng của Tạ a huynh, cuối cùng bây giờ mới được gặp một lần, quả thật có phong thái chi lan ngọc thụ. Trước kia không gặp Tạ a huynh quả là tổn thất của ta, mong Tạ a huynh nể tình ta bị tổn thất, đừng so đo với ta."

Minh Hoa Thường nói đến nước này, Tạ Tế Xuyên lại không nhận lấy thì lại thành không hợp lẽ. Hắn buông tiếng thở dài, giơ hai tay nhận lấy chén trà Minh Hoa Thường đưa tới, nói: "Nhị muội muội biết ăn nói quá, ta cũng bắt đầu ghen ghét lang quân tương lai của muội rồi.". Truyện Việt Nam

Minh Hoa Chương nhẹ nhàng uống một ngụm trà, nghe vậy thì lập tức lia ánh mắt sắc như dao qua. Hơi nước mờ mịt lượn lờ trước mặt hắn, càng lộ ra phong thái lạnh lẽo thấu xương, dung nhan như vàng tựa ngọc.

Tạ Tế Xuyên bị lườm thì cảm thấy rất oan uổng, hô lên: "Trước sau gì nhị muội muội cũng phải gả chồng đúng không? Ta chỉ nói thật thôi mà, lời này ngươi cũng không thích nghe?"

Minh Hoa Thường thấy tình thế không đúng, vội nói: "Được rồi, được rồi, bây giờ ta còn nhỏ, chưa từng nghĩ tới chuyện nhân duyên. Nhị huynh, huynh thật sự cảm thấy mấy ngày nay là quỷ rắn giết người ư?"

Lúc này sắc trời đã tối, không tiện ra ngoài, nhưng hiện tại đi ngủ thì cũng sớm quá, nên Minh Hoa Thường mới chuẩn bị trà thư giãn, vừa pha trà vừa trao đổi tin tức.

Nhậm Dao sắp uống cạn cả một chén trà rồi, bỗng nhiên nghe thấy quỷ thì động tác chợt cứng đờ. Nàng ấy nghiêm mặt nhìn sang Minh Hoa Chương, không biết là muốn nghe thấy câu trả lời khẳng định hay phủ định ở chỗ hắn.

Minh Hoa Chương trầm ngâm một lát rồi nói: "Người chết như đèn tắt, nếu như hồn ma có thể giết người thì trong thiên hạ còn lấy đâu ra được nhiều án oan như thế? Thật ra ta cảm thấy là có người có tật giật mình, mượn lời đồn về quỷ thần để thao túng lòng người."

Nhậm Dao chần chờ: "Thế nhưng... sáng nay tất cả mọi người đều nhìn thấy được chữ viết bằng máu của Ngụy Tử, gai đen không có ở kinh thành, nếu không phải ma quỷ thì sao những thứ này có thể xuất hiện được?"

"Mà điều này lại chính là sơ hở." Minh Hoa Chương nói: "Nếu thật sự theo cách nói là tìm kẻ chết thay, kẻ giết Ngụy Tử chính là hồn ma của Trì Lan, vậy thì sao một nha hoàn chưa từng rời đi Lạc Dương như Trì Lan lại nhận ra gai đen, còn cố ý mang nó tới để trói người chứ?"

Nhậm Dao hơi hiểu ra: "Ý ngươi là... đối phương cố ý?"


"Hiển nhiên." Minh Hoa Chương lạnh lùng "hừ" một tiếng. Thiếu niên có cần cổ thon dài, phong thái như băng, cốt cách như ngọc, ánh mắt bễ nghễ và khinh thường, giống một con mèo Ba Tư mắt hai màu quý báu, cao ngạo là chuyện đương nhiên: "Dân gian có nhiều lời đồn ma quái như vậy, chỉ chết một người mà thôi, không bịa ra quỷ núi quỷ tuyết, lại cứ sắp xếp ra một con quỷ rắn ở cách xa ngàn dặm. Nếu không phải là có người cố ý dẫn đường, sao có thể truyền khắp sơn trang chỉ trong một đêm? Mặc dù gai đen là đặc sản chỉ có ở đường tây Giang Nam, nhưng đường tây Giang Nam rộng lớn như thế, tại sao lời đồn lại trực tiếp tập trung vào Cát Châu chứ?"

Giống như có người nào đó vội vã muốn cho người trong sơn trang tin tưởng việc... Cát Châu có ma quỷ.

Rốt cuộc thì Cát Châu có điểm gì đặc biệt, đáng giá liên lụy hai mạng người, quanh co vòng vo như vậy?

Tạ Tế Xuyên cụp mi nhìn chằm chằm vào nước trà, rất lâu không nói gì. Minh Hoa Thường không biết rõ về lãnh thổ Đại Chu lắm, càng không nhận ra điểm khác nhau giữa gai đen và bụi gai bình thường. Nàng chỉ cảm thấy hứng thú với chuyện nhìn thấy ban sáng: "Theo cách nói của nha hoàn nhìn thấy tận mắt và người ở cùng viện với Ngụy Tử, thời gian Ngụy Tử chết rơi vào khoảng giữa canh bốn đến giờ Thìn hai khắc. Ta nhớ là hôm qua lúc nhìn thấy Ngụy Tử thì nàng ta mặc áo ngoài màu lam ngắn tay, phối với váy dài màu xanh cây thông. Hôm nay đi nhìn phòng của nàng ta, đồ đạc bên trong chủ yếu cũng thiên về màu lạnh. Vậy tại sao lúc nàng ta chết lại mặc y phục màu đỏ thẫm chứ?"

Nhậm Dao nghe vậy thì không hiểu giữa hai chuyện này có liên quan gì tới nhau: "Y phục thôi mà, có khi là hung thủ thay cho nàng ta. Chuyện này có gì quan trọng đâu."

Minh Hoa Thường lại mím môi không nói, dường như nàng đã rơi vào trong một thế giới huyễn hoặc khó hiểu. Ở chỗ này, nàng không phải Minh Hoa Thường, mà là hung thủ với khuôn mặt mơ hồ, giới tính không rõ.

Rốt cuộc là nàng nghĩ như thế nào, mới có thể thay quần áo cho Ngụy Tử chứ?

Nhậm Dao không quan tâm tới những chi tiết nhỏ này, tiếc nuối nói: "Tiếc rằng đêm qua sau khi xảy ra chuyện, Thái Bình Công chúa cũng sai người rửa sạch chữ viết ở hiện trường tử vong của Trì Lan, nếu không thì trực tiếp so sánh chữ viết cũng có thể có manh mối."

Minh Hoa Chương nghe đến đó thì khẽ nhướng mày, nhìn sang Tạ Tế Xuyên. Tạ Tế Xuyên giả vờ nghe không hiểu, nhưng không chịu nổi ánh mắt của Minh Hoa Chương quá nóng bỏng. Hắn giả chết cũng vô dụng, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: "Thật là xúi quẩy, lúc ngươi nhớ tới ta thì có thể có chút chuyện tốt không?"

Minh Hoa Chương không đếm xỉa tới, nói: "Từ nhỏ hắn đã có tiếng là thần đồng, đã gặp qua là không quên được, chỉ nhìn một lần là có thể viết lại chữ của người khác. Thử Ly, lấy giấy bút tới đây."

Nhậm Dao lắp bắp kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ có người lại có thể làm được việc như thiên phú chỉ tồn tại trong sách vở: "Thật á?"

Tạ Tế Xuyên nhíu mày đầy ghét bỏ, rất hi vọng đây là giả. Minh Hoa Chương thường mang theo bút mực, giống như Minh Hoa Thường lúc nào cũng mang theo đồ ăn, chẳng mấy chốc Thử Ly đã mang giấy Tuyên Thành tới. Tạ Tế Xuyên tự biết không tránh khỏi, cam chịu chấm bút: "Kết bạn không cẩn thận, thật sự là kết bạn không cẩn thận mà."

Tạ Tế Xuyên vừa mới đặt bút, ngoài viện loáng thoáng truyền đến âm thanh thứ gì bị va đổ. Âm thanh này rất nhỏ, nhưng lỗ tai Minh Hoa Chương khẽ động, ánh mắt chợt trở nên sắc bén: "Ai?"

Minh Hoa Thường bị kéo ra khỏi trạng thái kỳ lạ kia. Nàng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh lướt qua chóp mũi, ngay sau đó phía sau chợt có gió tuyết thổi vào, bóng Minh Hoa Chương đã xông vào trong màn tuyết.

Nhậm Dao cũng nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, nhấc cây thương của mình lên rồi chạy ra ngoài: "Là bọn đạo chích nào giả thần giả quỷ ở đây, làm bà đây sợ đến mức cả đêm không ngủ được. Đồ chó chết, để mạng lại!"

Nhậm Dao cũng hùng hổ xông ra, Minh Hoa Thường sững sờ đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác hỏi: "Sao vậy?"

Tạ Tế Xuyên đứng dậy, nói: "Có lẽ là chờ được quỷ rồi. Đi nào, đi ra xem xem."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận