Song Bích

Minh Hoa Thường cũng không dám ở lại một mình, nàng vội vàng đứng dậy, đi theo Tạ Tế Xuyên ra ngoài.

Minh Hoa Chương phát hiện có người nghe lén thì lập tức đuổi theo. Người nghe trộm có vẻ vô cùng hiểu rõ địa hình, lẩn trái tránh phải, lợi dụng những rừng cây um tùm và tường vây trong sơn trang một cách triệt để. Hắn ta chui vào trong rừng cây, không ngừng quay đầu nhìn xung quanh, may mà phía sau lưng trống rỗng, xem ra đã cắt đuôi được thiếu niên kia.

Nam tử thở phào một hơi, hắn ta đang muốn rời đi thì một bóng người đột nhiên nhảy từ trên bờ tường bên cạnh xuống. Bóng người vừa nhanh vừa nhẹ, linh hoạt giống như một bông tuyết đang bay xuống, nhưng động tác nhấc chân lại cực kỳ mạnh mẽ, đạp thẳng lên eo nam tử kia một phát.

Đòn đánh này xuất quỷ nhập thần, nam tử hoàn toàn không kịp chuẩn bị, bị đánh trúng. Hắn ta nặng nề ngã xuống đất lăn một vòng, không đợi hắn ta hô đau, đòn đánh tiếp theo đã tới.

Minh Hoa Chương dự đoán trước động tác của nam tử, không tiếp tục đuổi theo mà giả vờ bị mất dấu, thật ra đã phục kích sẵn ở sau tường. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn. Nam tử này đi tắt qua lối mòn bên này, bị Minh Hoa Chương bắt ngay tại trận.

Sau khi Minh Hoa Chương đánh ngã nam tử, đang muốn ra tay bắt lại, không ngờ người đang nằm trên mặt đất giống như không hề có sức đánh trả lại bất ngờ ra tay, vẩy một nắm bụi mù về phía Minh Hoa Chương. Minh Hoa Chương lo lắng đây là khói độc, lập tức lùi lại phía sau, nam tử nhân cơ hội này bò từ dưới đất dậy rồi nhanh chóng chạy trốn.

Khi phải đối mặt với sự sống chết thì con người sẽ bùng nổ tiềm lực đáng sợ, dù là trên người nam tử còn đang bị thương nhưng bước chân chạy trốn lại giống như đang bay. Hắn ta vừa liều mạng chạy vừa quay đầu, nhìn thấy thiếu niên kia bị kẹt ở chỗ cũ, chưa từng đuổi theo. Hắn ta đang đắc ý thì phía trước chợt truyền đến một cơn gió mạnh, tốc độ quá nhanh, đến nỗi không khí phát ra tiếng xé gió vù vù.

Nam tử theo bản năng tránh sang bên cạnh, lúc này hắn ta mới nhìn rõ thứ trước mặt là một cây thương tua đỏ. Chưa đợi hắn ta đoán ra tình huống, đã nhìn thấy mũi thương kia lóe lên ánh sáng bạc, lập tức lướt về phía hắn ta như rồng bơi.

Binh khí chú trọng càng dài thì càng mạnh, thương được gọi là vua của các loại binh khí. Người trong nghề dùng đao kiếm chống lại thương còn nguy hiểm, huống chi nam tử chỉ là một tên gà mờ tay không tấc sắt?

Mũi thương vừa nhanh vừa mạnh, hất lên từng tầng tuyết ở những nơi đi qua, tua đỏ trong sương tuyết giống như rắn dữ ra khỏi động, hoàn toàn không thể dự đoán được phương hướng. Chẳng mấy chốc nam tử đã không kịp tránh né mà ngã xuống mặt đất. Hắn ta muốn đứng lên, nhưng vừa mới nhúc nhích thì một cơn gió mạnh đã đánh về phía cổ họng hắn ta, cuối cùng vừa nguy hiểm vừa chính xác dừng lại ngay trước làn da hắn ta.

Nam tử sợ đến mức toàn thân bủn rủn, Nhậm Dao xoay mũi thương, ở trên cao liếc nhìn xuống nam tử: "Chạy tiếp đi. Ta xem ngươi còn giả thần giả quỷ thế nào?"

Minh Hoa Chương chậm rãi đi từ phía sau tới: "Còn chưa tra rõ mọi chuyện, giữ người sống."

Vừa rồi lúc Minh Hoa Chương mai phục sau tường, vừa hay nhìn thấy Nhậm Dao đuổi tới. Hắn xua tay với Nhậm Dao, ra hiệu cho nàng ấy đi ra phía trước chặn đường, cho nên lúc nam tử dùng thuốc bột không rõ ràng ám hại, Minh Hoa Chương mới không đuổi theo.

Chính việc hắn giả vờ như bị trúng thuốc bột cũng là một phần của kế hoạch dụ địch. Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên lần theo tiếng đánh nhau đuổi tới. Hơi thở của Tạ Tế Xuyên vững vàng, nhưng Minh Hoa Thường lại không được như vậy, nàng thở hồng hộc hỏi: "Bắt được không?"


Nàng vừa nói xong, lập tức nhìn thấy nam tử áo nâu bị thương đang chống tay trên mặt đất.

Bọn họ ở bên này vừa đuổi theo vừa đánh nhau, động tĩnh không nhỏ, cũng đã làm kinh động những người khác. Chẳng qua bao lâu, mấy người Minh Hoa Chương đã xuất hiện trong sảnh đường, trình bày với Thái Bình Công chúa, Ngụy Vương, Định Vương và những vị Quận vương khác đang ngồi ở ghế trên: "Các vị điện hạ, người này đứng ngoài phòng chúng ta nghe lén, hành vi lén lút, cực kỳ đáng ngờ. Thần nghi ngờ vụ án ma quái xảy ra gần đây có liên quan tới hắn ta."

Ngụy Vương "ồ" một tiếng, ý tứ không rõ hỏi: "Ý ngươi nói là chuyện kỳ quái xảy ra hai ngày nay không phải do ma quỷ gây ra, mà là có người giả thần giả quỷ?"

Minh Hoa Chương hơi cụp mi, nói: "Thần cũng không phải là mệnh quan triều đình, không dám nói bừa. Nhưng người này có dáng vẻ đáng ngờ, nếu nghiêm khắc thẩm vấn hắn có lẽ sẽ có thu hoạch.

Trong hành lang vây đầy người đến đây để tìm hiểu tin tức, những công tử tiểu thư nào to gan một chút thì đích thân có mặt, nhát gan thì phái nha hoàn thân cận tới. Đám người xì xào bàn tán: "Thật hay giả? Chẳng lẽ không có ma, đều là có người giả bộ?"

Sắc mặt Thái Bình Công chúa rất kém, dù trang sức của bà ấy vô cùng xa hoa, nhưng cũng có thể nhìn ra tinh thần bà ấy rất tệ.

Thái Bình Công chúa nói không tin quỷ thần, nhưng thị nữ bên cạnh lại liên tục bị ma quỷ hại chết, bà ấy vẫn sợ hãi. Thái Bình Công chúa nghĩ đến việc có người giả thần giả quỷ bên cạnh bà ấy, khiến bà ấy sợ đến mức không dám ra ngoài, mất mặt trước mặt đông đảo khách khứa thì giận không kiềm được, vỗ mạnh lên tay vịn ghế rồi nói: "Nói! Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Sau khi chủ nhân lên tiếng, lúc này nam tử áo nâu đang quỳ trên mặt đất mới dám mở miệng: "Công chúa điện hạ, tiểu nhân bị oan! Tiểu nhân chỉ đến viện mà nương tử của phủ Trấn Quốc Công và phủ Bình Nam Hầu ở để hỏi ý kiến về đồ ăn buổi tối, chẳng biết tại sao lại bị bắt tới đây. Tiểu nhân chỉ là một gã chạy vặt, thành thật làm việc trong phủ Công chúa, không dám có suy nghĩ gian dối nào. Sao có năng lực giả thần giả quỷ được? Xin Công chúa minh xét!"

Nam tử khóc lóc thảm thiết, nhìn rất ra dáng ra hình, người vây xem hơi dao động: "Chuyện này, rốt cuộc ai mới là người nói thật?"

Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên, Nhậm Dao đứng đằng sau nam tử kia, nàng ngẩng đầu nhìn về phía huynh trưởng đang đứng một mình ở phía trước, khẽ nói: "Công chúa điện hạ, lắng nghe từ nhiều phía thì rõ ràng, mà tin tưởng một bên thì rối trí. Không bằng gọi cả những người khác tới, hỏi xem hai ngày qua người này đã làm những gì. Ai đúng ai sai thì nghe xong sẽ biết."

Hiện tại Thái Bình Công chúa cũng không còn chủ kiến nữa, bèn giơ tay bảo người đi gọi quản sự. Quản sự nhanh chóng đi tới, sợ hãi chắp tay: "Lão nô tham kiến Công chúa, Vương gia."

Thái Bình Công chúa không kiên nhẫn phất tay: "Được rồi. Bản cung hỏi ngươi, ngươi có biết nam tử trên mặt đất này không?"

Quản sự liếc nhìn sang, cẩn thận trả lời: "Lão nô nhận ra! Hắn ta tên là Dương Nhị, ban đầu làm việc vặt trong phủ Công chúa, vườn Phi Hồng thiếu người nên đã dẫn theo hắn ta tới. Những ngày này hẳn hắn ta phải chạy việc ở phòng bếp.”


Không ngờ lại giống với lời của Dương Nhị, Thái Bình Công chúa lại hỏi: "Thế hai ngày nay hắn ta làm gì?"

Quản sự nhíu mày ngẫm nghĩ, nói: "Hôm qua lúc khách khứa mới đến, nơi nào cũng thiếu người, lão nô không chú ý hắn ta đang làm gì. Đêm qua sau khi... xảy ra chuyện, Công chúa không cho người đi dạo bên ngoài, lão nô bèn đuổi bọn họ về phòng sớm. Sáng nay trên núi xảy ra tuyết lở, các khách quý đều đến lấy than, hắn ta khuân đồ, đưa đồ suốt đến tận chạng vạng tối. Lão nô thấy hắn ta quen đường các viện, bèn sai hắn ta đi hỏi thăm khách quý xem buổi tối muốn ăn gì, để lão nô báo cho phòng bếp chuẩn bị."

Đám đông vây xem gật đầu, đúng là bọn họ có nhìn thấy Dương Nhị đến hỏi thực đơn. Minh Hoa Chương hỏi: "Từ lúc mọi người về phòng tối qua đến giờ Thìn hai khắc hôm nay hắn ta ở đâu?"

Dương Nhị không ngừng kêu oan: "Lang quân oan uổng, tiểu nhân vẫn luôn ngủ trong phòng, bảy người cùng phòng đều có thể làm chứng ạ!"

Thái Bình Công chúa phái người đi kiểm chứng, người quay về bẩm báo: "Thưa điện hạ, lời Dương Nhị nói không sai. Đêm qua sau khi quay về hắn ta vẫn luôn ở trong phòng, cũng không ra ngoài. Mãi đến giờ Thìn ba khắc nhà kho thiếu người thì quản sự mới gọi hắn ta qua nhà kho hỗ trợ. Sau đó hắn ta ở nhà kho suốt, không hề rời đi một mình."

Hướng phát triển này hoàn toàn ra ngoài dự đoán của Nhậm Dao, nàng vốn cho rằng đã bắt được kẻ xấu, không ngờ tối qua người này vẫn luôn có nhân chứng. Ngụy Tử chết vào khoảng từ canh bốn đến giờ Thìn hai khắc. Nếu như Dương Nhị không đi ra ngoài thì kẻ giết người sẽ là ai?"

Chẳng lẽ là ma quỷ thật ư?

Đám đông xung quanh cũng trở nên rối loạn, bọn họ cho rằng đã bắt được hung thủ nên lúc này mới dám đi ra ngoài, ầm ĩ nửa ngày hóa ra đều là giả? Nhậm Dao không thể tiếp nhận tình huống này, nói: "Có khi là bọn họ thông đồng làm chứng giả? Khi Trì Lan chết có để lại chữ viết, chỉ cần để hắn ta viết chữ, so sánh nét chữ là biết có phải hắn ta hay không!"

Có người cau mày nói: "Đó rõ ràng là chữ do ma quỷ để lại..."

Nhậm Dao nghiêm túc nói: "Nếu hắn ta giết người thì chính là chữ do hắn ta để lại!"

Nhậm Dao giương mi dựng mắt, giống hệt nữ Tu La đằng đằng sát khí trong phật đường, rất nhiều người bị khí thế này của nàng dọa sợ. Nhưng mà quản sự lại lộ ra thái độ khó xử, chắp tay nói: "Nhậm nương tử, ngài có điều không biết, tên Dương Nhị này chưa từng đi học, ngay cả chữ cũng không biết thì sao mà viết được?"

Nhậm Dao ngẩn ra, giống như nhìn thấy được vẻ đắc ý chợt lóe lên trên mặt Dương Nhị, sau đó hắn ta lại thay đổi thành vẻ mặt sợ hãi, hoảng sợ nói: "Nhậm nương tử tha mạng, tiểu nhân thật sự không biết chữ, ngài chớ có vu oan giá họa."

Sự thật chứng minh đây chỉ là một hiểu lầm, nhưng sắc mặt đám người trong sảnh đường, bao gồm cả Thái Bình Công chúa lại không thả lỏng mà càng tệ hơn. Đám người lập tức tản ra, đề phòng và căm thù lẫn nhau: "Ta còn nói là thật sự tìm ra cái gì chứ, hóa ra chỉ là phán đoán của các ngươi! Con quỷ kia còn đang ở bên ngoài tìm kẻ chết thay. Có phải các ngươi cố ý lừa chúng ta ra để dễ bề đổi an bình cho bản thân không?"


Nhậm Dao dùng sức chớp mắt, Dương Nhị đứng trước mặt vẫn bày ra vẻ mặt sợ hãi, nhưng Nhậm Dao dám khẳng định vừa rồi hắn ta thực sự nở nụ cười! Nàng nổi giận đùng đùng, chỉ vào Dương Nhị nói: "Chắc chắn là hắn ta! Cho dù không phải hắn ta thì cũng là đồng bọn của hắn ta. Chỉ cần thẩm vấn hắn ta là có thể biết chân tướng!"

Dáng vẻ Dương Nhị như thể sợ bị đánh cho nhận tội, quỳ trên mặt đất không ngừng kêu khóc, xin Thái Bình Công chúa, Định Vương làm chủ. Nhậm Dao có lý mà nói không rõ, tức giận đến mức muốn tìm thương đích thân thẩm vấn kẻ này.

"Đủ rồi." Sắc mặt Thái Bình Công Chúa rất khó coi, bà ấy quát một tiếng, lạnh lùng phất tay áo đứng dậy: "Chỗ của bản cung cũng không phải là phố xá cho các ngươi càn quấy. Nhốt Dương Nhị lại, chờ sau khi đường núi thông thì dẫn về Đại Lý Tự thẩm vấn. Đây là việc trong phủ bản cung, không cho phép người ngoài khoa tay múa chân, tất cả những người còn lại đều giải tán đi."

Cái câu "người ngoài" này đang ám chỉ ai thì quá rõ ràng rồi, Nhậm Dao tức giận đến nỗi còn định nói tiếp, Minh Hoa Thường nắm chặt lấy tay nàng ấy rồi khẽ lắc đầu.

Nhậm Dao nén giận đi ra ngoài, bước chân giống như có thù oán với sàn nhà vậy, giẫm cực kỳ vang dội: "Rõ ràng là ta có nhìn thấy, sao không ai tin ta chứ?"

"Ta tin." Minh Hoa Thường khẽ nói: "Nhưng chúng ta không có chứng cứ, cưỡng ép thẩm vấn người của phủ Công chúa sẽ chỉ đắc tội Thái Bình Công Chúa và Định Vương thôi. Nhậm tỷ tỷ, chúng ta không cần phải lấy trứng chọi đá, tỷ tạm thời nhẫn nại một chút."

Mặc dù Minh Hoa Thường không nhìn thấy Dương Nhị có vẻ mặt khác thường nào, nhưng nàng hiểu rõ Nhậm Dao. Dù mới chỉ quen biết hai ngày nhưng nàng đã nhìn rõ Nhậm Dao là một người tính tình nóng nảy, bộp chộp, trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát. Nàng giận dữ chỉ vào Dương Nhị, quá nửa là thật sự nhìn thấy gì đó.

Nhưng không có chứng cứ thì nói gì cũng vô dụng. Nhậm Dao không nói, nhưng vẫn tức giận không chỗ phát tiết: "Thế chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy hay sao?"

Minh Hoa Chương đi ở cuối cùng. Không giống với Nhậm Dao lòng đầy căm phẫn, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, giống như việc bỏ công bỏ sức ra làm nhưng lại khiến bản thân mang tiếng không ảnh hưởng gì tới hắn.

Minh Hoa Chương nói: "Đương nhiên là không thể bỏ qua rồi. Theo thời gian hai vụ án xảy ra thì khả năng cao hung thủ là người nội bộ. Ta dám khẳng định chắc chắn hung thủ đang ở trong sơn trang, chắc chắn hắn còn giữ công cụ gây án và chứng cứ bên cạnh."

"Khó là khó ở chỗ này." Tạ Tế Xuyên đi bên cạnh ung dung giội nước lạnh: "Đây là sơn trang của Thái Bình Công Chúa đấy, ngươi dám đắc tội nữ nhi được Nữ hoàng thương yêu nhất, cưỡng ép điều tra người và đất của bà ấy à?"

Điều này giống như đã biến thành một vòng lặp vô hạn, chỉ cần điều tra sơn trang là có thể tìm ra hung thủ, nhưng không xác định hung thủ là ai thì có ai dám lục soát địa bàn của Thái Bình Công Chúa chứ?

Nhậm Dao càng nghe càng bực bội, hận không thể một đấm đánh chết tên khốn giả thần giả quỷ sau lưng chuyện này. Đám bọn họ vừa đi vừa nói, sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân rầm rầm.

Nghe tiếng bước chân mạnh mẽ này, Minh Hoa Thường đã đoán được là ai. Quả nhiên, sau lưng truyền tới giọng nói vô cùng quen thuộc của Giang Lăng: "Minh nhị lang, Minh nhị nương, đừng đi, chờ ta một chút!"

Bước chân cả bốn người không hẹn mà cùng tăng tốc, nhưng vẫn bị Giang Lăng đuổi kịp. Hắn ta đuổi theo nửa vòng vườn, chạy thở hồng hộc: "Các ngươi đi nhanh thật đấy! Sao các ngươi lại bắt được Dương Nhị? Sao lại cảm thấy hắn ta là hung thủ?"


Thật là chuyện không muốn nhắc đến lại cứ bị nhắc, bọn họ đang buồn phiền vì chuyện này đây, Giang Lăng lại cứ phải nhắc tới chuyện này. Nhậm Dao vốn đang rất tức giận, tên công tử bột này còn muốn tới châm chọc khiêu khích. Nhậm Dao xụ mặt, không chút nể tình bước nhanh về phía trước.

Giang Lăng liếc nhìn ra phía trước, cảm thấy khó hiểu hỏi: "Sao nàng ta lại đi rồi?"

Minh Hoa Thường vẫn giữ vững nụ cười, nghĩ thầm Giang Lăng thật sự không hổ là công tử bột hạng nhất Lạc Dương, chưa bao giờ phải nhìn sắc mặt người khác, cũng không hề có tự giác rằng bản thân đã đắc tội người khác.

Nàng biết Giang Lăng chỉ đơn giản là muốn hỏi thăm, cũng không có ý chế giễu. Nhưng trong tình huống này, lại kết hợp với lời hắn ta nói, người nghe có thể nghĩ thế nào chứ?

Minh Hoa Thường qua loa nói một câu khách sáo rồi rảo bước đuổi theo Nhậm Dao. Giang Lăng đứng sau lại vẫn dây dưa giống như không nhìn ra ánh mắt của người khác. Trong bốn người có một kẻ tức giận bỏ đi, một người mượn cơ hội chạy, một người khác lạnh lùng từ trước đến nay khinh thường quan tâm chuyện đạo lí đối nhân xử thế, Tạ Tế Xuyên có thể làm sao đây, chỉ có thể mỉm cười ứng phó Giang Lăng.

Lúc bọn họ pha trà thì trời đã tối, sau đó lại bắt người và thẩm vấn, từ chỗ của Thái Bình Công Chúa đi ra thì đã là đêm khuya. Nhậm Dao đi ở đằng trước bước chân như bay, Minh Hoa Thường chạy chậm ở phía sau, mãi đến khi đã đến ngoài viện Minh Hoa Thường mới đuổi kịp Nhậm Dao.

Minh Hoa Thường vịn lên cửa sân, mệt mỏi thở hổn hển: "Nhậm tỷ tỷ, tỷ đi nhanh thế!"

Nhậm Dao mặt không đỏ thở không gấp, hiện tại nàng ấy đã sớm mất hứng uống trà rồi, đẩy cửa phòng mình ra rồi lập tức đi vào: "Ta không quen nhìn tên công tử bột kia, ngay cả ở cùng một chỗ với hắn cũng cảm thấy không khí bị ô nhiễm. Sao muội lại đuổi theo?"

Minh Hoa Thường há mồm thở dốc, thu hoạch lớn nhất của chuyến đi tới vườn Phi Hồng chính là nàng nhận ra mình vô dụng tới mức nào. Nàng vừa do dự nghĩ sau khi quay về có phải nên phấn đấu không, vừa thở không ra hơi khuyên Nhậm Dao: "Chẳng qua là mối duyên bèo nước gặp nhau khi dự tiệc thôi, đợi sau này quay đầu lại chưa chắc đã gặp lại hắn ta, cần gì phải giận dữ? Nhậm tỷ tỷ bớt giận, khiến bản thân bị tức điên thì không đáng đâu."

Nhậm Dao cũng biết đạo lý này, nhưng gia tộc nàng có tiếng tình tính nóng nảy, không khống chế nổi. Nàng ấy thở hồng hộc quay về phòng, phát hiện chẳng biết tại sao mà đệm chăn lại rũ xuống.

Nàng ấy không khỏi nói thầm là ai sơ ý như thế, góc chăn đều đã rũ xuống trên mặt đất. Nàng ấy đi qua sửa sang đệm chăn, lơ đễnh nói chuyện với bên ngoài: "Ta biết, nhưng nhìn hắn vẫn… Á!"

Minh Hoa Thường đang lau mồ hôi, trong phòng bỗng truyền đến một tiếng gào. Nàng sợ đến nỗi run cả tay, khăn tay chậm rãi rơi xuống mặt đất. Nàng không kịp nhặt, vội vàng vọt vào trong phòng: "Nhậm tỷ tỷ, tỷ sao thế?"

Minh Hoa Thường thấy rõ hình huống trong phòng thì con ngươi bỗng co lại.

Chỉ thấy ở trên giường, chăn gấm mà tối qua nàng và Nhậm Dao đắp đang hơi nhô lên, ở một nửa bên đã được xốc lên lộ ra một nữ tử mặc đồ đỏ.

Nàng ta cứng đờ nằm trên giường của bọn họ, máu thấm xuống đệm chăn. Đầu nàng ta nghiêng ra phía ngoài, trên mặt như đang cười, mà điều đáng sợ nhất vẫn là hai lỗ thủng đen như mực phía trên.

Nàng ta bị móc mất đôi mắt, không nhúc nhích nhìn về phía cửa. Trong lúc hoảng hốt thậm chí Minh Hoa Thường còn cho rằng nàng ta đang nhìn mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận