Song Bích

Minh Hoa Thường ăn khuya xong, bỗng quay sang nói với Chiêu Tài: "Chiêu Tài, ngươi lấy hết túi tiền của ta ra đây."

Chiêu Tài kinh ngạc, đã giờ này rồi, cũng không cần ra cửa, nương tử xem túi tiền làm gì? Nhưng Minh Hoa Thường đã yêu cầu nên Chiêu Tài cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng lật hòm xiểng lấy túi tiền ra.

"Nương tử, đều ở đây cả rồi."

Minh Hoa Thường chọn lựa, nhíu mày hỏi: "Chỉ có mấy cái này thôi à?"

Chiêu Tài chần chờ hỏi: "Nương tử muốn kiểu thế nào? Nô tỳ bảo các nàng đi làm."

Loại đồ dùng bên người như túi tiền không tiện mua ở bên ngoài, đều là nữ quyến các phòng tự mình làm. Minh Hoa Thường không biết khâu vá, túi tiền và túi thơm của nàng đều do nha hoàn bên cạnh thêu.

Dù là nha hoàn của phủ Trấn Quốc Công thì cũng đã quen đi lại trong yến hội, làm túi tiền rất xinh xắn tao nhã, kiêng kỵ nhất là dùng màu đỏ thẫm, vàng đậm. Minh Hoa Thường tìm một lượt, không tìm được cái túi tiền màu đỏ nào phù hợp với yêu cầu của Hàn Tướng quân.

Hàn Tướng quân đã nói rõ là việc kiểm tra không thuộc quyền phụ trách của ông ấy, Minh Hoa Thường không biết người liên lạc, người liên lạc cũng chưa chắc đã từng gặp nàng. Cả hai đều phải nhờ vào túi tiền màu đỏ để chứng minh thân phận. Nếu dùng ít màu đỏ hoặc là quá lịch sự tao nhã, đối phương không nhìn ra thì phải làm sao?

Chuyện này liên quan tới phiếu cơm miễn phí nửa đời sau của nàng, Minh Hoa Thường không dám khinh thường, nói với Chiêu Tài: "Chiêu Tài, ngươi làm cho ta một cái túi tiền màu đỏ thuần, không cần trang trí, chỉ cần là màu đỏ thuần là được."

"Dạ?" Chiêu Tài ngây người, đây là yêu cầu gì thế? Túi tiền chẳng khác nào bộ mặt thứ hai của nương tử, làm thành màu đỏ thuần thì cũng tục quá rồi đó?

Chiêu Tài phát hiện thẩm mỹ của nương tử nhà các nàng càng ngày càng trắng trợn, nói một cách khéo léo: "Nương tử, có phải màu đỏ nổi bật quá không?"

"Thì phải nổi bật mới tốt." Minh Hoa Thường rất hài lòng với ý kiến của mình, nói: "Mau đi làm túi tiền đi, nhất định phải làm xong trong vòng bốn ngày đấy!"

Chiêu Tài hết cách, chỉ có thể nhận lệnh rời đi. Mới qua hai ngày mà túi tiền mới đã được làm xong.

Giống như lời dặn của Minh Hoa Thường, đỏ thuần không điểm xuyết bất kỳ một thứ gì, treo ở trên eo bắt mắt khỏi phải bàn.

Bọn nha hoàn thay nhau tỏ ý rằng có lẽ cái túi tiền này quá tươi tắn, Minh Hoa Thường cũng không để ý, vô cùng vui vẻ treo lên người mình, đi đến đâu cũng mang theo.

Mặc dù Minh Hoa Thường giản dị, nhưng không đến mức không có chút thẩm mỹ nào, nàng cũng biết là cái túi tiền này trông vô cùng vui mừng và trông không văn hóa lắm. Nhưng nếu như năm ngày sau nàng mới đột nhiên treo một cái túi tiền màu đỏ rực như vậy đi ra ngoài, thực sự quá khác thường. Nàng chỉ có thể giả vờ là rất thích nó, ngày ngày đeo bên người, mọi người nhìn quen thì cũng sẽ không chú ý.

Minh Hoa Thường bị khinh bỉ hai câu không nặng không nhẹ, nàng cũng không thèm để ý, chỉ thoáng chốc, ngày hẹn đã đến.

Ngày này, sau khi Minh Hoa Thường thỉnh an xong thì lập tức quay về phòng, ngáp hai cái rồi nói: "Đêm qua ta ngủ không ngon, phải ngủ bù một giấc. Các ngươi ra ngoài trông chừng, đừng vào quấy rầy ta. Nếu có người tới thì các ngươi cứ nói là ta đang nghỉ ngơi, có chuyện gì chờ ta tỉnh ngủ rồi nói."


Đi ngủ giữa ban ngày không tốt cho thanh danh, ai muốn bị dán tên tuổi lười biếng lên người chứ? Nhưng Minh Hoa Thường không thèm để ý, bốn nha hoàn cũng tiếp nhận một cách tốt đẹp, thậm chí tri kỷ buông màn xuống giúp Minh Hoa Thường, đốt huân hương rồi mới rón rén đóng cửa đi ra ngoài.

Minh Hoa Thường giả vờ nằm trong chăn, chờ sau khi người đi ra hết, nàng lặng lẽ xuống giường, đổi sang một bộ Hồ phục không quá nổi bật, nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Nàng đã sớm thăm dò rõ tuyến đường, Minh Hoa Thường quen thuộc đi lại trong phủ Trấn Quốc Công, không kinh động đến ai, chẳng mấy chốc đã tới cửa sau.

Hôm qua nàng đã nghe ngóng, đội ngũ chọn mua của phòng bếp sẽ trở về vào giờ này, nàng trốn trong góc đợi một lúc, chẳng mấy chốc cửa sau đã trở nên náo nhiệt. Minh Hoa Thường thò đầu ra nhìn, chờ đúng thời cơ, rải một nắm đậu nành xuống mặt đất.

Gã sai vặt đang xách gà đi về phía phòng bếp, bàn chân bỗng trượt một cái. Hắn giãy giụa theo bản năng, không khỏi buông lỏng bàn tay đang nắm cánh gà, hai con gà lấy lại tự do, phành phạch bay lên, thoáng chốc lông gà đã bay đầy trời.

Gà kêu quang quác, chạy loạn khắp vườn, tất cả mọi người luống cuống, nô bộc trông coi cửa sau cũng không đoái hoài tới việc trông cửa nữa, vội vàng hỗ trợ bắt gà.

Đám người bận rộn nửa ngày, khó khăn lắm mới bắt được hai con gà, người giữ cửa lau mồ hôi quay về vị trí làm việc của mình. Hắn ta nhìn xung quanh một lượt, trong góc hẻo lánh không có ai ẩn núp, lập tức yên tâm uống nước nghỉ ngơi.

Lúc này Minh Hoa Thường đã chạy rất xa. Nàng ngoái đầu nhìn ra sau, không ai đuổi theo, bèn thả lỏng đi trên đường.

Ha, cho dù nàng nghênh ngang đi qua cửa chính phủ Trấn Quốc Công, có ai có thể nhận ra nàng chứ?

Nàng bước vô cùng tự tin, mới vừa đi hai bước, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói lạnh nhạt quen thuộc: "Nhị nương?"

Bắp chân Minh Hoa Thường khẽ run, nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, giả vờ không nghe thấy, thật ra đang âm thầm tăng tốc. Nhưng giọng nói dễ nghe kia lại nhanh chóng chuyển từ nghi ngờ sang chắc chắn, bình tĩnh nói: "Nhị nương."

Minh Hoa Thường thầm khóc trong lòng, người ngông cuồng ắt có trời trừng phạt, người xưa thật sự không lừa ta.

Quay người lại, Minh Hoa Thường đổi biểu cảm thành vẻ mặt vô tội, lúc nhìn thấy Minh Hoa Chương, thậm chí còn ngạc nhiên mở to hai mắt: "Nhị huynh, sao huynh lại ở đây?"

Minh Hoa Chương im lặng nhìn nàng, người nên hỏi vấn đề này hẳn là hắn mới đúng. Minh Hoa Chương nhìn ra sau nàng, lẳng lặng hỏi: "Muội đi ra ngoài làm gì?"

Có cho Minh Hoa Thường mười lá gan nàng cũng không dám nói là đi gặp tay sai của Nữ hoàng, nàng cười ngại ngùng, nói: "Đi chợ Nam mua son phấn."

"Sao chỉ có một mình muội? Nha hoàn đâu?"

Minh Hoa Thường duy trì nụ cười, hồn nhiên ngây thơ nói: "Muội không cẩn thận để quên đồ, sai nàng ấy quay về lấy, muội đứng đây chờ nàng ấy."

Đôi mắt Minh Hoa Chương sáng ngời bình tĩnh, phản chiếu hình dáng Minh Hoa Thường một cách rõ ràng: "Ồ, để quên thứ gì?"


"Đồ ăn vặt."

"Thế sao muội lại đi ra ngoài?"

"Muội qua bên kia xem đồ ăn."

Minh Hoa Thường đối đáp trôi chảy, không chút do dự, sau khi nói xong nàng yên lặng giơ ngón cái lên với bản thân, đầu óc nàng chưa từng nhanh nhạy như vậy!

Minh Hoa Thường cho rằng lần này đi ra ngoài chắc chắn sẽ là hỏng rồi, nói dối vụng về như vậy, sao Minh Hoa Chương có thể tin được? Chắc chắn nhị huynh sẽ đưa nàng về phủ, hi vọng là đừng làm Minh lão phu nhân biết, nếu không hôm nay nàng thật sự không thể tới đúng hẹn được.

Không ngờ Minh Hoa Chương chỉ khẽ liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi không truy cứu nữa, chỉ nói: "Một mình muội ở bên ngoài thì quá nguy hiểm, muốn đi đâu, ta đưa muội đi."

Minh Hoa Thường bất ngờ, nàng ấp úng, nhanh chóng nghĩ cách: "Không cần. Nhị huynh hẳn là có việc, huynh đi đi. Bọn nha hoàn đi lâu vậy rồi còn chưa tới, ta đi vào tìm các nàng ấy."

Trong lòng Minh Hoa Chương biết thừa Minh Hoa Thường đang nói dối, khó khăn lắm nàng mới chạy ra ngoài được, cứ trở về như vậy thì chắc chắn là nàng sẽ không vui, nhưng để nàng ở bên ngoài thì lại quá nguy hiểm. Minh Hoa Chương dứt khoát nói: "Không sao, tiện đường, ta đi cùng muội."

Nói đến mức này, Minh Hoa Thường lại từ chối nữa là sẽ lộ tẩy. Nàng nghĩ thầm dù sao hiện tại cách thời gian đã hẹn vẫn sớm, cùng lắm thì đến chợ Nam lại nghĩ cách. Nàng nở nụ cười, vô cùng vui vẻ kéo tay Minh Hoa Chương lại, nói: "Vâng, tạ ơn nhị huynh."

Minh Hoa Chương không quen dựa gần người khác như vậy, nhưng hắn nhìn nụ cười của Minh Hoa Thường, giống như đã hoàn toàn đắm chìm trong niềm hân hoan vì có thể đi ra ngoài dạo phố, rốt cuộc cũng không đành lòng đẩy ra. Hắn thở dài nói: "Sau này muốn ra ngoài thì tới tìm ta, đừng chạy loạn một mình."

Minh Hoa Thường nháy đôi mắt to nhìn sang hắn, khẽ "dạ" một tiếng, cười như đang làm nũng lấy lòng: "Nhị huynh là tốt nhất, tạ ơn nhị huynh."

Chợ Nam là khu chợ phồn hoa nhất Lạc Dương, được xây dựng phỏng theo hai chợ Đông Tây của thành Trường An, bên trong bán rau quả bốn mùa, son phấn bột nước, đồ vàng bạc và đồ ngọc, các loại vật báu hiếm thấy của Tây Vực, cần cái gì có cái đó. Minh Hoa Thường từng tới chợ Nam không chỉ một lần, nhưng trước kia người bên cạnh đều là đám nha hoàn tỷ muội, đây là lần đầu tiên nàng đi cùng một nam tử trong đám đông.

Chợ Nam ồn ào đông đúc, dòng người như mắc cửi, người qua lại không ngừng đụng phải Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường bị đụng hai lần, bả vai đã cảm thấy hơi đau, Minh Hoa Chương nhìn thấy thì âm thầm kéo nàng qua đứng trước mặt để bảo vệ nàng.

Người trong phủ Trấn Quốc Công biết bọn họ là huynh muội, nhìn thấy hành động này sẽ không nghĩ nhiều, nhưng những người buôn bán nhỏ bên đường không biết. Bọn họ chỉ cho rằng đây là một đôi tình nhân trẻ tuổi nên nhiệt tình chào hàng.

Minh Hoa Thường bị dồn vào trong đám đông, đằng sau là lồng ngực vững chắc của Minh Hoa Chương, một mùi gỗ thông mát lạnh quanh quẩn bên chóp mũi nàng. Mặt Minh Hoa Chương ửng đỏ, cuối cùng cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Minh Hoa Chương coi nàng là muội muội ruột, một lòng chăm sóc nàng, cũng không có ý gì khác, nhưng Minh Hoa Thường biết rõ... bọn họ không phải. Nàng hơi xấu hổ, nhưng đám đông quá chật chội, cho dù nàng muốn lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với Minh Hoa Chương cũng không được.

May mà chẳng mấy chốc bọn họ đã tới khu bán son phấn. Minh Hoa Thường âm thầm thở phào một hơi, cũng không kịp nhìn tên cửa hiệu, tùy ý chọn một cửa hàng son phấn rồi lập tức đi vào.


Nữ chưởng quỹ ân cần ra đón, ánh mắt của bà ấy đảo qua đôi nam nữ rất trẻ này, hiểu rõ hỏi: "Hai vị đến xem son phấn?"

Minh Hoa Thường nào có muốn mua son phấn gì, nàng vắt hết óc nghĩ cách xem làm thế nào để tách khỏi Minh Hoa Chương, lại nghe thấy Minh Hoa Chương nghiêm túc nói: "Ta không hiểu những thứ này lắm, mang hết những loại son phấn phù hợp với những tiểu nương tử như muội ấy ra đi."

Nữ chưởng quỹ nghe thấy là khách hàng lớn, vui vẻ ra mặt nói: "Hai vị chờ một lát, ta tới liền đây. Nương tử thật là có phúc, bây giờ không có nhiều vị hôn phu bằng lòng đi mua son phấn với nương tử đâu."

Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương cùng ngẩn ra, Minh Hoa Thường thẹn đỏ mặt, vội vàng xua tay: "Không phải không phải, chưởng quỹ ngài hiểu lầm rồi, đây là huynh trưởng của ta."

"Hả?" Nữ chưởng quỹ cũng sửng sốt, bà ấy nhìn lướt qua cả hai bọn họ. Hai người này một người lạnh nhạt một xinh đẹp ngọt ngào, bất kể là tướng mạo hay khí chất thì đều không giống nhau, lại là huynh muội?

Chưởng quỹ vô thức nói tiếp: "Là ruột thịt à?"

Vậy mà Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương lại không trả lời ngay. Nữ chưởng quỹ nhận ra mình đã nói lỡ lời, nhẹ vỗ lên mặt mình một cái, nói: "Xem cái miệng của ta này, chỉ biết nói hươu nói vượn, hai vị đừng bận tâm. Quý khách chờ một lát, ta đi lấy son phấn ngay đây."

Xảy ra chuyện này, chưởng quỹ cũng thấy xấu hổ, nhanh chóng lấy ra một loạt son phấn. Minh Hoa Thường lúng túng hận không thể hồn lìa khỏi xác, nhưng vẫn phải giữ mặt mũi, nhẹ nhàng vui sướng nói: "Nhị huynh xem này, hai màu này màu nào đẹp hơn?"

Trong lòng Minh Hoa Chương cực kỳ xấu hổ, nhưng nhìn dáng vẻ Minh Hoa Thường chẳng để tâm chút nào, thật lòng thật dạ tin tưởng huynh trưởng, hắn đè suy nghĩ xuống, tư thái thong dong lạnh nhạt đứng bên cạnh nàng, thậm chí vì đảo ngược tị hiềm, còn không thể không đứng cách nàng rất gần: "Muội dùng đều đẹp."

Dáng vẻ Minh Hoa Chương quá mức quân tử, lưng Minh Hoa Thường giống như bị bỏng, cứng đờ, cố gắng xem nhẹ mùi hương mát lạnh sau lưng: "Được, vậy thì mua cả."

Minh Hoa Chương im lặng trả tiền, nữ chưởng quỹ cầm đồ đi đóng gói, lúc quay về, nhìn thấy hai huynh muội này đứng sóng vai bên nhau, không nhịn được nói: "Tình cảm huynh muội của hai vị tốt thật đấy."

Minh Hoa Thường lúng túng cười với nữ chưởng quỹ, đang muốn giơ tay nhận lấy túi đồ, lại bị một cánh tay thon dài giành trước.

Minh Hoa Thường quay đầu, thấy đôi mắt Minh Hoa Chương sạch sẽ sáng ngời, như ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, trời hửng nắng sau cơn mưa, nói: "Đi thôi."

Minh Hoa Thường gật đầu, cả hai bước ra cửa hàng son phấn nồng mùi kia, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Minh Hoa Chương hỏi: "Muội còn muốn đi đâu?"

Minh Hoa Thường thấy sắp tới giờ hẹn rồi, lòng nóng như lửa đốt, nói: "Hết rồi. Nhị huynh, làm chậm trễ chuyện của huynh lâu như vậy, muội thật sự rất ngại. Huynh mau đi làm chuyện của huynh đi, muội đi về trước."

Minh Hoa Chương nói: "Ta đưa muội về."

"Không cần." Minh Hoa Thường nào dám để hắn đưa nàng về, cười gượng nói: "Phủ Quốc Công cũng cách chợ Nam không xa, muội tự đi về là được rồi, không dám làm phiền nhị huynh."

Minh Hoa Chương khẽ nhíu mày: "Chuyện này sao có thể gọi là phiền phức được?"

Mắt thấy sắp không còn thời gian, Minh Hoa Thường không quan tâm được quá nhiều, giành lấy bọc giấy trong tay Minh Hoa Chương rồi chạy: "Không có việc gì, muội tự làm được mà. Muội đi trước đây, tạm biệt nhị huynh."


Minh Hoa Thường không quay đầu lại, chạy một mạch đi rất xa mới dám dừng lại. Nàng thở hổn hển, nhìn quanh bốn phía, đến lúc xác định Minh Hoa Chương không đuổi theo mới yên tâm.

Nàng không dám nghỉ ngơi, vội vàng dựa theo địa chỉ kỳ lạ kia, đi tìm người liên lạc.

Phường Ân Thuận ở ngay bên cạnh chợ Nam, nàng vừa đi vừa đếm, quả nhiên tìm được một tiệm cơm treo cờ màu xanh lam ở trong con hẻm nhỏ.

Cuối cùng cũng tìm được, Minh Hoa Thường âm thầm chê, Hàn Tướng quân không thể nói thẳng tên cửa hàng ra à, cứ phải làm phiền phức như vậy. Ngay sau đó Minh Hoa Thường lại ngẩn ra, ý thức được không phải là Hàn Tướng quân ngốc, mà là làm nghề này rất nguy hiểm, nhất định phải dùng cách vòng vo này để bảo vệ người bên trong.

Cũng là đến lúc này Minh Hoa Thường mới ý thức được, một khi nàng bước vào cửa tiệm này, nói ra ám hiệu liên lạc, có nhiều thứ sẽ không quay về được nữa.

Bây giờ nàng còn chưa biết hành động này sẽ mang đến thay đổi gì cho số phận của mình, nàng chỉ biết là, phía sau có một đôi mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào nàng, nàng không thể lùi lại.

Cho dù con đường phía trước là thứ gì.

Sau cùng Minh Hoa Thường nhấc chân lên, ngừng lại trước quầy, dùng giọng nói dịu dàng đặc trưng của thiếu nữ, cười khẽ hỏi: "Chưởng quỹ, còn thừa mấy phần bánh gạo nếp gan dê?"

Một nam nhân trung niên dáng người to mập, dung mạo bình thường ngẩng đầu lên nhìn Minh Hoa Thường một cái, hờ hững nói: "Vừa bán vừa làm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Ngươi muốn mấy cái?"

Minh Hoa Thường không quan tâm tới thái độ lạnh lùng của chưởng quỹ, cười nói: "Một phần."

Chưởng quỹ vứt cho nàng một tấm thẻ gỗ, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tìm một chỗ chờ đi, làm xong sẽ đưa qua cho ngươi."

Minh Hoa Thường nói cảm ơn. Nàng để ý thấy sau tấm thẻ gỗ khắc dòng chữ "phòng Mậu chữ Thiên", nàng im lặng thu hồi thẻ gỗ, đi vào bên trong.

Tiệm cơm này nhìn thì nhỏ, không ngờ bên trong lại có càn khôn khác. Minh Hoa Thường tìm số phòng, chẳng mấy chốc đã tìm được phòng Mậu chữ Thiên.

Cửa phòng khép hờ, Minh Hoa Thường hít một hơi, âm thầm cổ vũ bản thân.

Loại hồ ly già giống như Hàn Tướng quân nàng còn đối phó được, không có gì đáng sợ cả. Nàng ổn định tinh thần, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Cửa phòng mở về góc Tây Bắc, bên cạnh là một bức bình phong hình tranh sơn thủy, có thể nhìn thấy phía sau tấm bình phong có một bóng người mơ hồ đang rót trà. Dáng người hắn thẳng tắp, tư thái tao nhã, cách bình phong nhìn không rõ tướng mạo, chỉ cảm thấy khuôn mặt rất trắng, giống như ngọc thạch.

Minh Hoa Thường vô cùng kinh ngạc, vậy mà lại là người trẻ tuổi? Nàng còn cho rằng trong Huyền Kiêu Vệ đều là người trung tuổi giống như Hàn Tướng quân chứ. Nàng bước lên trước mấy bước, đột nhiên phát hiện y phục của người ngồi sau bức bình phong hơi quen.

Đây không phải là Minh Hoa Chương à?

Minh Hoa Thường vội vàng cúi người, cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc nàng mở cửa không phát ra tiếng động. Nàng nằm rạp xuống mặt đất, lặng lẽ di chuyển ra ngoài giống như một con cua.

Kết quả là vừa đi đến cửa thì cánh cửa bất ngờ bị người đẩy ra từ bên ngoài. Minh Hoa Thường ngẩng đầu, không hề đề phòng chạm vào ánh mắt của đối phương, nghẹn họng.

Người ngoài cửa sửng sốt một lát, nhẹ nhàng cười: "Nhị muội muội, sao muội lại tới đây?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận