Song Bích

Vào khoảnh khắc Minh Hoa Thường ngẩng đầu nhìn thấy người đến, ký ức về cả cuộc đời nàng nhanh chóng xẹt qua trong đầu.

Suốt mười sáu năm qua, ngày nào nàng cũng sống rất nghiêm túc, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú đều không thông, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là một người có thể diện. Loại chuyện không phải tử vong nhưng lại hơn cả tử vong này, tại sao lại tàn nhẫn phủ xuống trên người nàng chứ?

Lại cứ là một... trong những người nàng không muốn nhìn thấy nhất.

Một người nàng không muốn nhìn thấy khác ngồi sau tấm bình phong đặt chén trà xuống, ung dung nói: "Lúc ta vừa nhìn thấy muội là đã nghi ngờ rồi, nhưng ta cho rằng muội muội hiếu thảo ngoan hiền nhất của ta không đến mức to gan làm bậy như vậy, mới tình nguyện tin rằng đây chỉ là một sự trùng hợp. Nhưng mà... nhị nương, đây chính là son phấn mà muội muốn đi mua ư?"

Tạ Tế Xuyên buồn cười nhìn vào trong phòng một cái, xoay người, đỡ Minh Hoa Thường dậy: "Được rồi, bớt bớt đi. Đây cũng không phải là những kẻ thô kệch da dày thịt béo kia, nhìn xem ngươi dọa nhị muội muội sợ chưa kìa? Nhị muội muội, vào trong ngồi?"

"Không, không!" Minh Hoa Thường cuống quýt xua tay, nàng liếc nhìn cái túi tiền thêu mai đỏ trong tuyết tinh xảo nhã nhặn trên thắt lưng Tạ Tế Xuyên, biết lần này mình là chuột cưới mèo, bắt rận trên đầu hổ... sắp chết rồi. Minh Hoa Thường cố căng da đầu, xấu hổ cười hỏi: "Tại a huynh, nhị huynh, sao các huynh lại ở đây?"

Thật ra sáng hôm nay lúc gặp Minh Hoa Chương ở trước cửa, Minh Hoa Thường cũng chú ý tới cái túi tiền màu đỏ tím treo trên người hắn, nhưng cái túi tiền này được thêu trúc và kiếm, rất hợp với cái áo bào cổ tròn màu xanh đen của Minh Hoa Chương, Minh Hoa Thường còn tưởng rằng nó là đồ để phối cùng. Ai mà ngờ, hiện thực còn thái quá hơn cả tưởng tượng của nàng chứ?

Tạ Tế Xuyên cười tủm tỉm nhìn Minh Hoa Thường, hỏi: "Câu hỏi này của nhị muội muội rất hay, thế sao muội lại ở chỗ này?"

Minh Hoa Thường không dám bước vào đối mặt với Minh Hoa Chương, nhưng lại không thể rời đi, ấp úng nói: "Muội... Muội đi dạo linh tinh, vô ý đi tới..."

"Vô ý?" Tạ Tế Xuyên cười nói: "Cửa tiệm này không phải hôm nào cũng bán bánh gạo nếp đâu. Muội muội đã tìm đúng chỗ, nói đúng ám hiệu, vào đúng cửa, đây cũng không phải là đi dạo linh tinh là có thể làm được."

Minh Hoa Thường không quay đầu, cũng có thể cảm giác được sau tấm bình phong có một ánh mắt đang nhìn vào lưng nàng, sắc bén giống như lưỡi đao đã được mài sắc. Minh Hoa Thường thở dài, từ bỏ giãy giụa, nói: "Tất cả mọi người đều xuất hiện ở đây, cũng không cần muội nói thêm gì nữa nhỉ? Muội gặp được một người, dựa theo chỉ dẫn của ông ấy tới đây để nhận nhiệm vụ kiểm tra. Các huynh biết..."

Minh Hoa Thường nói xong thì giật mình hít một hơi khí lạnh, nhìn Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên bằng ánh mắt khó tin: "Các huynh không phải là người liên hệ của ta chứ? Các huynh đã gia nhập từ trước rồi?"

Trong khoảng thời gian ngắn Minh Hoa Thường không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với tất cả những chuyện này. Vì tích góp tiền chạy trốn mà nàng vi phạm chuẩn mực đạo đức, gia nhập tổ chức ngầm của Nữ hoàng. Lúc nàng lừa gạt Minh Hoa Chương còn cảm thấy hơi tự trách, kết quả sau khi đến đây... mới phát hiện vị huynh trưởng có tiếng trời quang trăng sáng của mình cũng ở bên trong, nghi là đã trở thành cấp cao, còn đưa cả bạn tốt Tạ Tế Xuyên vào.

Trong lòng Minh Hoa Thường trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng đọng lại thành nỗi thất vọng và đau xót tận xương: "Tại sao huynh có biện pháp này mà lại không nói cho muội? Bài kiểm tra của muội là do các huynh phụ trách à? Có thể nể mặt tình cảm mà trực tiếp cho muội điểm cao không?


Điểm chú ý của Minh Hoa Thường luôn luôn khác người như vậy. Minh Hoa Chương hít thật sâu một hơi, kìm nén cơn giận, đứng dậy kéo tay nàng bước nhanh ra ngoài: "Muội đừng xằng bậy! Nhân lúc bây giờ còn kịp, mau quay về đi."

"Muội không!" Một khi bước ra khỏi cánh cửa này thì lương hưu của nàng cũng bay mất, sao Minh Hoa Thường chịu buông tay cơ chứ. Cũng không biết nàng lấy sức từ đâu ra mà níu lấy tay Minh Hoa Chương, chết sống không chịu ra ngoài: "Chính huynh cũng đã ở trong đó rồi, dựa vào đâu mà không cho muội tham gia? Không muốn mở cửa sau cho muội thì thôi, muội tự thi. Muội cảm thấy muội có thể làm được!"

Tạ Tế Xuyên vén áo ngồi xuống, cầm tách trà Minh Hoa Chương vừa rót lên, thong thả thổi một hơi, hứng thú dạt dào nhìn hai huynh muội này lôi lôi kéo kéo.

Bàn về sức lực thì sao Minh Hoa Thường so được với Minh Hoa Chương. Nàng nghĩ thầm dù sao mình cũng chẳng còn mặt mũi nữa, dứt khoát vò đã mẻ chẳng sợ sứt, trực tiếp nhào lên người Minh Hoa Chương, ôm chặt lấy eo hắn, khóc lóc nói: "Nhị huynh, huynh ở đâu thì muội ở đó. Muội tuyệt đối không rời xa huynh!"

Minh Hoa Chương không kéo Minh Hoa Thường ra được, mặt hắn vốn đã trắng, lúc này càng lạnh lẽo sáng trong như tuyết, khiến đôi mắt đen nhánh kia càng có vẻ thâm trầm. Đôi mắt hắn ánh lên lửa giận, bình tĩnh nhìn Minh Hoa Thường một cái, khẽ gật đầu: "Được."

Minh Hoa Thường còn chưa hiểu rõ là "được" cái gì, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, cả người đã bị Minh Hoa Chương bế lên. Minh Hoa Thường tựa lên vai Minh Hoa Chương, đầu tiên là ngẩn ra mất một lúc, đối diện với ánh mắt giống như đang xem kịch vui của Tạ Tế Xuyên đang ngồi phía sau mới tỉnh táo lại, vội vàng giãy giụa: "Nhị huynh, huynh thả muội xuống!"

Một tay Minh Hoa Chương ôm chặt Minh Hoa Thường đang không chịu yên phận, nhanh chân đi ra ngoài, bước chân vừa nhanh vừa vững, giống như trên người có thêm một người khác không hề ảnh hưởng tới hắn.

Minh Hoa Chương nhìn trông cao gầy, nhưng sức lực lại lớn đến kinh người, một tay vẫn luôn ôm chặt eo Minh Hoa Thường, mặc nàng dùng hết toàn bộ sức lực cũng không thể nhúc nhích mảy may. Minh Hoa Thường hoàn toàn không thể chống lại, nàng càng lúc càng bực bội, giơ tay che mắt Minh Hoa Chương lại, lên tiếng uy hiếp: "Mau thả muội xuống, bằng không đừng trách muội không khách khí!"

Tạ Tế Xuyên thấy vậy thì ho mạnh một tiếng, suýt nữa thì bị sặc nước trà.

Che mắt cũng không ảnh hưởng tới cảm giác phương hướng của Minh Hoa Chương, hắn càng sẽ không đặt câu nói "không khách khí" của nàng vào mắt. Nhưng trong tư thế này, cơ thể cả hai gần sát nhau nhất từ trước tới nay.

Sau khi ánh sáng bị ngăn chặn, những giác quan khác của cơ thể trở nên nhạy cảm một cách lạ thường, vòng eo mềm mại, đôi chân thon dài, thiệt độ cơ thể ấm áp thi nhau chen vào trong đầu hắn. Điểm chết người là, mặt của nàng kề bên gáy hắn, hơi thở khi nhẹ khi nặng phả lên cằm hắn.

Mắt không nhìn thấy, lý trí giống như cũng bị che lại, khoảng cách này thực sự giống như là nàng muốn hôn lên cằm hắn. Minh Hoa Chương không nhịn được dừng lại, Minh Hoa Thường cho rằng lời uy hiếp của mình có tác dụng, đang muốn không ngừng cố gắng thì cánh cửa phía sau bỗng mở ra.

Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường cùng ngừng lại, ngón tay Minh Hoa Thường che kín hai mắt Minh Hoa Chương, vòng eo bị Minh Hoa Chương dùng một tay ôm lấy, vẻ hung ác trên mặt còn chưa kịp thu hồi. Nàng ngạc nhiên nhìn vệt áo đỏ bên ngoài, đầu óc thoáng chốc mất đi phản ứng.

Người bên ngoài thấy cảnh này thì cũng ngẩn người. Nàng không nhịn được lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn tên phòng: "Không sai mà, đây là phòng Mậu. Các ngươi đang làm gì thế?"


Hai người như mới bừng tỉnh khỏi cơn mê, Minh Hoa Thường vội vàng buông hai mắt Minh Hoa Chương ra, Minh Hoa Chương lạnh mặt thả Minh Hoa Thường xuống. Tạ Tế Xuyên uống trà đủ rồi, kịch cũng xem đủ rồi, cười khẽ đứng dậy: "Ôi chao, lại là một người quen. Nhậm tiểu thư, lại gặp nhau rồi."

Nhậm Dao nhìn liếc qua Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường, lại nhìn sang Tạ Tế Xuyên, nhíu mày hỏi: "Chuyện này là thế nào?"

Minh Hoa Chương thầm thở dài, nói: "Vào rồi nói."

Hắn vốn định đưa Minh Hoa Thường về nhân lúc những người khác chưa tới, không ngờ vẫn đụng phải. Đường dây thông tin trong Huyền Kiêu Vệ thông bốn phương tám hướng, Nhậm Dao đã nhìn thấy mặt Minh Hoa Thường, cho dù hiện tại đưa Minh Hoa Thường ra ngoài cũng chẳng còn ích lợi gì, nói không chừng sẽ tạo thành nghi ngờ, rước lấy phiền toái cho Minh Hoa Thường.

Xem ra, chỉ có thể mượn nhờ thủ đoạn khác, ví dụ như kiểm tra, quang minh chính đại đánh rớt Minh Hoa Thường.

Minh Hoa Chương quay người đi vào trong phòng, Minh Hoa Thường nhanh tay sửa sang lại y phục bị xô xệch trên người mình, đi theo vào trong. Nhậm Dao ngờ vực đi ở cuối cùng, tay vẫn luôn đặt trên chủy thủ, hỏi: "Các ngươi không giải thích một chút à?"

Tạ Tế Xuyên như không nhìn thấy sự đề phòng của Nhậm Dao, hắn rót nước trà xong, mỉm cười giơ tay về phía Nhậm Dao: "Nhậm tiểu thư, ngươi có thể tìm tới nơi này, chắc cũng không cần ta nói thêm lời dư thừa nào nữa. Ngồi xuống trước đi."

Ánh mắt Nhậm Dao đảo qua hai người Minh Hoa Chương, Tạ Tế Xuyên, hơi hiểu ra: "Các ngươi đã biết từ trước? Chuyện trong sơn trang cũng là do các ngươi sắp xếp?

Tạ Tế Xuyên bật cười: "Động thủ trên đầu thái tuế, ta không có năng lực lớn thế đâu. Nhậm tiểu thư, nói không chừng sau này chúng ta sẽ là đồng ngũ, ngươi có cần phải đề phòng chúng ta như vậy không?"

Nhậm Dao hừ lạnh một tiếng, vén áo ngồi xuống. So với động tác phóng khoáng hiên ngang của Nhậm Dao, tư thế ngồi của Minh Hoa Thường càng có vẻ nhẹ nhàng. Nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Minh Hoa Chương, dịu dàng ngoan ngoãn, duy trì mỉm cười, hận không thể mất trí nhớ tại chỗ biến thành một vật trang trí.

Sau khi Nhậm Dao ngồi xuống, phát hiện trên bàn bày năm chén trà nhỏ. Nhậm Dao chỉ về cái chén còn thừa, hỏi: "Cái này là cho ai?"

"Như những gì Nhậm tiểu thư thấy." Tạ Tế Xuyên nói: "Chúng ta nhận được thông báo, chấp hành một nhiệm vụ hai người, đồng thời kiểm tra ba người mới. Không ngờ... đều là người quen cả."

Nói xong, Tạ Tế Xuyên nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, hơi cảm khái nói: "Hiện tại, cho dù người tới cuối cùng là Giang Lăng thì ta cũng không thấy bất ngờ đâu."


Nhậm Dao cười nhạo không chút nào che giấu, Minh Hoa Thường cũng cảm thấy bị xúc phạm: "Tạ a huynh thật là biết nói đùa, sao Giang Thế tử có thể..."

Minh Hoa Thường còn chưa nói xong, cửa bỗng bị người đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người ánh vàng rực rỡ bước qua cánh cửa, không kiên nhẫn nói: "Sao lại ẩn giấu ở tít bên trong như vậy, cong cong vòng vòng thật là phiền phức. Có chuyện gì thì mau nói đi, ta còn muốn quay về dắt Bảo Bảo, Bối Bối đi dạo..."

Hắn nói xong, dùng sức dụi mắt, mừng rỡ nói: "Ô, sao lại là các ngươi!"

Không giống Giang Lăng mừng rỡ ra mặt, rõ ràng bốn người trong phòng ngay cả cười cũng không cười được.

Tạ Tế Xuyên thả chén trà xuống, trên mặt vẫn là biểu cảm cười dịu dàng của công tử thế gia, chỉ có người ngồi bên cạnh mới có thể nghe thấy... hắn dùng âm điệu nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy nói: "Hàn Hiệt điên rồi à, biết ông ta thiếu người, nhưng lại dễ dãi đến thế cơ à?"

Minh Hoa Thường thầm "à" một tiếng trong lòng, hóa ra Hàn Tướng quân tên là Hàn Hiệt. Quả nhiên Minh Hoa Chương đã trở thành nhân vật cấp cao, không biết có thể cho nàng đi cửa sau không, như vậy thì nàng cũng không cần phấn đấu, chuyển sang nơi khác tiếp tục ăn no chờ chết.

Cuối cùng là Minh Hoa Chương lên tiếng trước: "Giang Thế tử, ngươi tìm tới nơi này bằng cách nào?"

"Là người kia nói cho ta biết chứ sao." Giang Lăng gãi đầu, cố gắng nghĩ lại: "Hình như là phường Ân Thuận ở cửa Nam..."

Một tia may mắn cuối cùng của Minh Hoa Chương cũng bị dập tắt. Dù hắn có không bằng lòng đi nữa, cấp trên ra lệnh thì hắn cũng không thể không nghe theo. Minh Hoa Chương giơ tay, ngăn Giang Lăng nói tiếp: "Giang Thế tử, không cần nói nữa. Nếu người đã tới đông đủ, vậy thì bắt đầu nói chuyện chính đi."

Cuối cùng cũng muốn nhắc tới nhiệm vụ, Minh Hoa Thường lập tức dựng lỗ tai lên, Nhậm Dao cũng không trợn trắng mắt nữa, nhìn chằm chằm vào Minh Hoa Chương.

Thật ra Giang Lăng không muốn gia nhập Huyền Kiêu Vệ, có thời gian thì cưỡi ngựa đi săn, dạo phố uống rượu, cái nào không hơn Huyền Kiêu Vệ chứ? Nhưng cha hắn mạnh mẽ nhét hắn vào đây, Giang Lăng vốn định đến trình diện rồi thôi, không ngờ người bên trong đều là người quen cả.

Giang Lăng lập tức trở nên vui vẻ, sớm đã ném cảm xúc bài xích Huyền Kiêu Vệ lên tận chín tầng mây, hứng thú bừng bừng sáp lại: "Chuyện gì?"

Minh Hoa Chương thực sự không thể tưởng tượng nổi mình phải làm việc chung với Giang Lăng, điều này khiến hắn sinh ra một loại cảm giác bị nhục nhã. Hắn không cảm thấy tư chất của Giang Lăng đủ để được Huyền Kiêu Vệ chú ý tới, nhưng trên thế giới này còn có một loại năng lực, gọi là cha ta rất có năng lực.

Khả năng cao là Giang Lăng bị Giang An Hầu nhét vào đây, dù sao đây cũng là đội thân binh của Nữ hoàng, rất thích hợp để làm ván cầu để mạ vàng. Minh Hoa Chương không muốn đánh giá những quy tắc ngầm trong chốn quan trường, hắn chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ lần này, sau này hắn đi cầu độc mộc của hắn, Giang Lăng đi đường Dương Quan của Giang Lăng, hai người không có liên quan gì nữa.

Thuận tiện đưa Minh Hoa Thường ra ngoài. Nàng thật là sằng bậy, đây là nơi nàng nên tới ư?

Suy nghĩ Minh Hoa Chương xoay chuyển rất nhanh, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra, lạnh nhạt nói: "Các ngươi có nghe nói về chuyện trong Ngỗi trạch ở phường Sùng Nghiệp có ma quỷ quấy phá không?"


Minh Hoa Thường gật đầu, hôm nàng đi chùa Bồ Đề dâng hương với lão phu nhân có nghe người ta nhắc tới. Nhậm Dao hằng ngày đều đang luyện võ, rất ít đi ra ngoài, nghe nói vậy thì lộ ra vẻ mặt thắc mắc, mà Giang Lăng thì vỗ bàn một cái, hưng phấn nói: "Ta biết! Nghe nói con rối của Ngỗi gia sống dậy, chạy loạn khắp cả tòa nhà! Ta đặc biệt dẫn Bảo Bảo qua đó một chuyến, tiếc là nhìn chằm chằm một buổi chiều mà chẳng thấy gì cả."

Giang Lăng kêu to gọi nhỏ, nước trà trên bàn bị một chưởng này của hắn làm vung vãi rất nhiều. Nhậm Dao trợn trắng mắt, mắng: "Ngươi có thể yên tĩnh một chút không? Nước vẩy lên y phục của ta rồi này."

Minh Hoa Thường thấy thế thì rút khăn của mình ra: "Nhậm tỷ tỷ, cẩn thận bị lạnh, mau lau đi."

Giang Lăng cũng nói xin lỗi, hắn trông thấy Minh Hoa Thường đưa khăn ra thì không nghĩ nhiều, thuận tay nhận lấy: "Xin lỗi, ta không nhìn thấy ngươi ngồi ở đây."

Giang Lăng tùy tiện dùng khăn lau nước trên mặt bàn, Minh Hoa Thường cũng không để ý. Không ngờ sắc mặt Minh Hoa Chương lại đột nhiên thay đổi, Minh Hoa Thường còn chưa nhìn rõ hắn hành động thế nào, chỉ cảm thấy trước mặt lóe lên một bóng hình màu xanh đen, khăn đã bị Minh Hoa Chương cướp lấy.

Tay Giang Lăng trống trơn, hơi ngẩn ra, sắc mặt Minh Hoa Chương lạnh như tuyết, trầm giọng nói: "Lát nữa ta sẽ gọi chủ quán lên lau bàn, làm phiền Nhậm tiểu thư nhịn một lát."

Minh Hoa Thường vội nói: "Cũng được. Nhậm tỷ tỷ, y phục của tỷ bị ướt nhiều lắm không? Nếu không thì ta đi thay y phục với tỷ?"

Nhậm Dao là người đã quen tập võ, đối với nàng mà nói thì trên quần áo bị dính nước chỉ là việc không đáng nhắc tới, chủ yếu là nàng chướng mắt Giang Lăng, mượn cớ nổi giận thôi.

Nhậm Dao xua xua tay, nói: "Không sao, nói chuyện nhiệm vụ trước đi. Các người vừa nói là Ngỗi trạch có quỷ?"

"Đúng vậy." Minh Hoa Thường nói: "Lúc ta chùa Bồ Đề dâng hương, vừa lúc đụng phải hạ nhân nhà bọn họ tới mời chủ trì làm pháp sự. Còn cụ thể thế nào thì ta cũng không biết, còn phải nhờ nhị huynh giải thích nghi hoặc."

Minh Hoa Thường cảm thấy lời nịnh hót này của mình rất tự nhiên hàm súc, có thể gọi là hình mẫu! Không ngờ Minh Hoa Chương lại lạnh lùng lườm nàng một cái, cũng không cho nàng sắc mặt tốt.

Minh Hoa Thường thấy kỳ lạ, tính tình Minh Hoa Chương thật là khó đoán, hắn lại làm sao vậy? Minh Hoa Thường không nghĩ ra, nàng thấy khăn của mình vẫn đang bị Minh Hoa Chương cầm trong tay thì lặng lẽ rút nó lại.

Nàng lấy đồ của bản thân, dù sao cũng không sai đâu nhỉ?

Nàng vừa mới nắm được một góc của cái khăn, Minh Hoa Chương bỗng dùng sức rút khăn ra.

Minh Hoa Thường thực sự là không biết nói gì cho phải, im lặng nhìn sang Minh Hoa Chương, mà Minh Hoa Chương lại ngồi ngay ngắn, cần cổ thon dài trắng nõn, đường nét sườn mặt như băng như ngọc, trong trẻo không gì sánh được, hoàn toàn không nhìn ra tính tình lại xấu xa như vậy.

Minh Hoa Thường thầm "chậc" một tiếng trong lòng, rốt cuộc thì hắn đang giận gì chứ? Thật là khó hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận