Sống lại với chồng cũ sau khi ly hôn

Sau này anh sẽ không xuất hiện ở trước mặt em nữa.
 
Câu nói này rất có trọng lượng nhưng hiển nhiên là Từ Triều Tông không cân nhắc đến tình hình thực tế.
 
Mạnh Thính Vũ gọi cơm xong, lúc bưng khay ăn đi tìm chỗ ngồi cùng Tiền Tĩnh, từ xa xa đã nhìn thấy Từ Triều Tông đi về phía bên này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai người bọn họ học cùng trường, cho dù khác học viện nhưng tỉ lệ chạm mặt vẫn rất cao, chẳng hạn như giờ phút này. Cô nhìn Từ Triều Tông, nghĩ thầm, lúc trước là do cô ếch ngồi đáy giếng, cho rằng loại chuyện sống lại này chỉ có cô gặp phải nhưng bây giờ suy nghĩ ổn định lại, có thể dễ dàng nhìn ra Từ Triều Tông đã không còn là cậu thiếu niên mười chín tuổi kia.
 
Có điều vẫn quen thuộc mà xa lạ.
 
Trong trí nhớ của cô, anh khi sự nghiệp đạt tới đỉnh cao luôn ung dung không vội, bình tĩnh tỉnh táo. Nhưng bây giờ nhìn vào, hai đầu lông mày nhiễm vẻ u ám, đối mặt với anh như có một loại cảm xúc đậm đặc nặng nề cuốn tới ào ạt.
 
Xem ra, anh sống lại không giống như cô, mỗi ngày cô vui vẻ hạnh phúc, hình như anh sống không được như ý cho lắm.
 
Thật ra cũng có thể hiểu được, để một doanh nhân ba mươi bảy tuổi đã đạt tới đỉnh cao đột ngột trở lại thời sinh viên hai bàn tay trắng, cảm giác thất bại do chuyện đó mang tới đủ để đánh tan người có tố chất tâm lý không cứng rắn.
 
Cũng giống như hì hục thi lên đại học, kết quả là vừa mở mắt ra đã về tới thời tiểu học.
 
Thật sự là đòi mạng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Triều Tông cũng nhìn thấy Mạnh Thính Vũ, mặt anh không đổi sắc nhìn cô mấy lần rồi dời ánh mắt đi.
 
Hiển nhiên anh cũng nhớ tới "Lời nói hùng hồn" thốt ra với cô vào buổi tối ngày tết nguyên đán, kết quả là chưa tới nửa tháng đã bị vả mặt.
 
Hai người chỉ coi đối phương là người xa lạ, không buồn nhìn thêm một cái, coi đối phương như không khí mà lướt qua.
 
Sau khi biết anh sống lại, Mạnh Thính Vũ không có cách nào coi anh là bạn cùng phòng của bạn trai.
 
Từ Triều Tông cũng không có cách nào coi Mạnh Thính Vũ là bạn gái của bạn cùng phòng.
 
Quan hệ của bọn họ, làm kẻ thù thì không đáng, cũng chỉ đành làm người xa lạ.
 
Sau khi Mạnh Thính Vũ và Tiền Tĩnh tìm được chỗ trống và ngồi xuống, Tiền Tĩnh thở dài một cái, hạ giọng hỏi: "Từ Triều Tông đó không phải là bạn cùng phòng của Thịnh Thao hả? Hai người còn từng ăn cơm với nhau, anh ta còn từng giúp cậu mang đồ mà? Tại sao gặp nhau lại không chào hỏi?"
 
Hôm nay Mạnh Thính Vũ gọi sườn xào chua ngọt, ngước mắt nói với giọng điệu bình thường: "Vậy thì đã sao, người xa lạ mà thôi."

 
"Đừng nói."
 
"Người xa lạ quen thuộc nhất."
 
Hai người đồng thời mở miệng.
 
Mạnh Thính Vũ bất đắc dĩ chống cằm, biểu cảm rất nhức đầu: "Chị gái ơi chị nghĩ gì vậy."
 
"Nhưng trông hai người thật sự không giống như không quen nhau mà." Tiền Tĩnh cũng có trực giác của mình: "Dù sao tớ cũng luôn cảm thấy hai người có chuyện gì đó, nói đi mà, yên tâm, miệng tớ kín lắm, bây giờ cậu nói cho tớ biết, năm phút sau tớ sẽ quên ngay, tớ là óc cá vàng."
 
"Thật sự không có chuyện gì." Mạnh Thính Vũ bẻ đầu ngón tay tính toán: "Thêm cả lần gặp mặt lúc nãy, nếu như đó là chạm mặt, tớ và anh ta chỉ từng gặp nhau bốn lần."
 
Tiền Tĩnh truy hỏi: "Bốn lần nào."
 
"Lần đầu tiên là trong tiệc sinh nhật của Thịnh Thao, ngày đó anh ta tặng đồ cho tớ là lần thứ hai."
 
Tiền Tĩnh nổi hứng: "Lần thứ ba là lúc nào?"
 
Mạnh Thính Vũ nhớ tới đêm hôm đó anh cố chấp tới gần, mặt không đổi sắc nói: "Lần thứ ba là cô của tớ nhờ anh ta đưa điện thoại cho cha tớ, gặp ở dưới nhà tớ một lần. Thật đấy, chỉ có mấy lần này, có thể có chuyện gì được?"
 
"Phải không." Tiền Tĩnh không tin: "Nhưng tớ vẫn cảm thấy giữa hai người có gì đó."
 
Tiền Tĩnh ngẩng đầu lên nhưng bị dọa cho hết hồn, vội vàng rụt cổ lại: "Quả nhiên không thể nói sau lưng người khác. Từ Triều Tông cách chúng ta gần lắm."
 
Mạnh Thính Vũ thật sự không có gì tò mò về Từ Triều Tông.
 
Nên cô cũng không quay đầu tìm Từ Triều Tông, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
 
Tiền Tĩnh phát hiện, Từ Triều Tông quét về phía các cô mấy lần liền, cau mày, vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng ánh mắt... thật sự không tính là rõ ràng.
 
"Ánh mắt của anh ta phức tạp thật đấy." Tiền Tĩnh thấp giọng: "Tớ luôn cảm thấy anh ta đang nhìn cậu."
 
Đương nhiên Mạnh Thính Vũ cũng cảm thấy có một ánh mắt như vậy, thỉnh thoảng sẽ dừng ở sau lưng cô.
 
Bọn họ ở bên nhau rất nhiều năm, quá đỗi quen thuộc lẫn nhau.

 
Ánh mắt của đối phương, biểu cảm của đối phương, thậm chí là tất cả mọi suy nghĩ, chỉ cần để ý chút thì có gì mà không biết chứ?
 
Mạnh Thính Vũ nhìn về phía Tiền Tĩnh, cười nói: "Nếu cậu chán quá thì có thể phân tích xem trong mắt anh ta có mấy phần giễu cợt, mấy phần trào phúng, mấy phần lạnh lùng."
 
Tiền Tĩnh lắc đầu: "Cái này tớ phân tích không ra, có điều tớ cảm thấy rất kỳ lạ, có chút không hiểu. Là vậy, Thịnh Thao thích cậu, người có mắt đều nhìn ra được, Từ Triều Tông này thật kỳ lạ, có đôi khi cảm thấy anh ta thích cậu, có khi lại cảm thấy anh ta không thích cậu."
 
Mạnh Thính Vũ cạn lời: "..."
 
Cái quái gì vậy.
 
Cô cũng không hiểu tại sao Tiền Tĩnh lại có hứng thú với chuyện này như vậy, như thể ước gì cô và Thịnh Thao và cả Từ Triều Tông đều có chút quan hệ, tốt nhất là ba người bọn họ diễn một vở tam giác tình yêu máu chó đến cực điểm mới hay.
 
Phim Hàn không đủ để Tiền Tĩnh xem nữa rồi hả?
 
Sau khi qua Tết, bọn họ cũng chuẩn bị chào đón tuần thi cử, lúc Tiền Tĩnh có áp lực rất lớn sẽ dành thời gian xem phim truyền hình. Hiển nhiên bộ phim hôm qua cày đã cho Tiền Tĩnh linh cảm dồi dào, ánh mắt của cô ấy sáng lên: "Tớ biết rồi!"

Mạnh Thính Vũ bị cô ấy làm cho hết hồn: "Cậu biết cái gì thế?"
 
"Tớ biết phải hình dung như thế nào rồi." Tiền Tĩnh nói: "Trực giác nhạy bén nói với tớ, anh ta như thể đang xuyên thấu qua cậu để nhìn về phía người khác. Tớ hình dung như vậy đã rất chuẩn xác rồi, tớ quả là thiên tài văn học!"
 
"Khi anh ta xuyên qua cậu nhìn thấy một người khác, anh ta sẽ thể hiện ra mặt thích, khi anh ta ý thức được cậu vốn không phải là người đó, anh ta sẽ - lạnh như băng." Tiền Tĩnh đắm chìm trong thế giới ngôn tình của mình: "Tớ hình dung như vậy tuyệt lắm đúng không? Đợi sau khi tớ về, tớ sẽ nói ý nghĩ này cho Giai Kỳ nghe, chắc chắn cậu ấy có thể múa bút viết một câu chuyện ngược luyến!"
 
Mạnh Thính Vũ lặng lẽ vén tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn: "Nhìn nè, da gà này chính là kiệt tác của cậu."
 
Tiền Tĩnh còn muốn nói thêm gì đó, Mạnh Thính Vũ gắp một miếng sườn từ trong khay đặt vào trong khay của cô ấy, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Chị ơi chị đừng nói nữa, nếu còn nói tiếp hôm nay tớ không ăn nổi cơm mất. Cho cậu một miếng sườn, mua năm phút yên tĩnh của cậu."
 
Tiền Tĩnh đắc ý cắn một miếng sườn, vừa làm động tác OK vừa nói lúng búng: "Chốt kèo."
 
Nếu như Từ Triều Tông nghe thấy phân tích của Tiền Tĩnh, nhất định sẽ gật đầu tán thành.
 
Sự tổng kết này quá chính xác quá hợp lý.
 
Đúng là bây giờ Từ Triều Tông đang rất mâu thuẫn, trong lòng anh biết rõ, Mạnh Thính Vũ trong lòng anh và người mà bây giờ anh nhìn thấy không phải là cùng một người nhưng anh vẫn sẽ không nhịn được mà nhìn về phía Mạnh Thính Vũ, tựa như muốn nhìn một người khác. Đến lúc anh nhìn cô, ý thức tỉnh táo trong đầu lại nói cho anh biết - Thôi đi, đây không phải là Mạnh Thính Vũ của anh.

 
Đừng nhìn nữa.
 
Sẽ không có ai là cô cả.
 
*
 
Buổi chiều Từ Triều Tông không có tiết. Tính tình của anh còn lẻ loi một mình hơn cả thời điểm này ở kiếp trước nhưng sau khi đi vào tòa nhà dạy học, vẫn gặp phải Thịnh Thao và Ân Minh.
 
Bài học hôm nay rất quan trọng, cho dù là bệnh nhân nghiện net như Ân Minh cũng không dám trốn, chỉ đành phải ngoan ngoãn tới lớp. Thịnh Thao đang bàn với Ân Minh xem làm thế nào để mua lại đồ trong gian hàng của Mạnh Thính Vũ mà không khiến cho cô nghi ngờ. Từ Triều Tông đi chậm hơn mấy bước, lắng nghe với vẻ mặt không biểu cảm. Đúng là Thịnh Thao không phải là một người xấu, trái lại anh ta còn rất tốt, bàn về chuyện yêu đương này, Thịnh Thao thích hợp hơn anh lúc mười chín tuổi, chỉ là thỉnh thoảng Thịnh Thao sẽ có một mặt kiêu căng.
 
Ví dụ như hành động mà anh ta giấu Mạnh Thính Vũ này.
 
Cũng may Thịnh Thao không ngốc, biết chuyện này không thể để Mạnh Thính Vũ biết.
 
Ân Minh nói cảm thán: "Anh có tâm thật đấy, có điều anh cũng không cần phải cẩn thận như vậy, nếu như cô ấy phát hiện, chắc chắn sẽ bị anh làm cho cảm động đến mức không cần không cần."
 
Từ Triều Tông: "..."
 
Thịnh Thao lắc đầu: "Tôi không muốn cô ấy cảm động, tôi chỉ muốn để cô ấy vui vẻ."
 
Từ Triều Tông không nghe nổi nữa. Anh tăng tốc bước chân, vượt qua Thịnh Thao và Ân Minh bước lên mấy bậc thang. Ân Minh thấy anh còn gọi một tiếng: "Từ Triều Tông, cậu đi nhanh như vậy làm gì?"
 
Đương nhiên sẽ không được đáp lại gì cả.
 
Bọn họ đi lên tầng, cũng sẽ có người xuống tầng, Từ Triều Tông đi quá nhanh, đụng phải một nữ sinh, anh vươn tay ra đỡ theo bản năng, sau đó ngước mắt lên nhìn...
 
Không ngờ là Lý Hồng Quân.
 
Từ Triều Tông biết bạn cùng trường của anh có người giấu tài, có rất nhiều người tài ba ở mọi lĩnh vực trong tương lai, đương nhiên hiện tại những người này còn rất non nớt, sự thành công của bọn họ sau này đều là nhờ trải qua trăm ngàn thử thách, vậy nên trước mắt anh cũng không có ý định kéo ai cùng hợp tác. Trên phương diện công việc, Từ Triều Tông luôn bình tĩnh như vậy.
 
Lý Hồng Quân cũng như vậy, sau này cô ấy giỏi giang không có nghĩa là bây giờ giỏi giang. Trước khi sống lại Từ Triều Tông vẫn đang thuyết phục, anh biết bây giờ đứng ra chủ động kết bạn với Lý Hồng Quân, vậy thì anh sẽ dễ dàng kéo Lý Hồng Quân về đội hơn so với kiếp trước - nhưng anh sẽ không làm như vậy.
 
Thành phố lớn như thành phố Yên chưa bao giờ thiếu người tài.
 
Từ Triều Tông sẽ không tốn thời gian tốn công sức đi đầu tư vào người khác, nếu như nhất định phải lựa chọn, sao anh phải bỏ gần tìm xa, bây giờ trên thị trường càng có nhiều người tài hơn.
 
Không ai là không thể thay thế.
 
Cái anh để ý là lợi ích và trả giá.
 
Cho dù anh muốn kéo Lý Hồng Quân, vậy cũng phải đợi đến khi Lý Hồng Quân trở thành Lý Hồng Quân trong trí nhớ của anh.

 
"Xin lỗi nhé." Từ Triều Tông đợi cô ấy đứng vững rồi nhanh chóng buông tay, nói lời xin lỗi chân thành.
 
Lý Hồng Quân đáp: "Không sao."
 
Thịnh Thao đi lên mấy bước, thấy là Lý Hồng Quân thì rất ngạc nhiên: "Lý Hồng Quân, cô cũng đi học ở đây hả?"

Lúc này Lý Hồng Quân mới nhìn thấy Thịnh Thao, cô ấy ôm sách gật đầu, trả lời: "Học môn tự chọn ở đây, tan học rồi."
 
Sau khi nói xong, cô ấy nhìn đồng hồ một cái, khách khí nói với Thịnh Thao: "Tôi còn có việc, đi trước nhé, lần sau Thính Vũ tổ chức đi ăn rồi trò chuyện tiếp."
 
Thịnh Thao cười: "Được."
 
Từ Triều Tông cứng người quay đầu nhìn theo.
 
Lý Hồng Quân vừa mới nói gì, Thính Vũ? Trùng tên? Không có khả năng lắm, cô ấy nói với Thịnh Thao mà...
 
Có chuyện gì vậy?
 
Lúc này Mạnh Thính Vũ không nên cũng không có khả năng quen biết Lý Hồng Quân, hai cô ấy không có bất kỳ sự trùng hợp nào trong vòng sinh hoạt. Sau này Mạnh Thính Vũ quen biết với Lý Hồng Quân còn là do anh giới thiệu. Bây giờ anh còn không quen Lý Hồng Quân, Mạnh Thính Vũ làm sao quen biết với cô ấy?
 
Giọng nói của Ân Minh truyền đến: "Đó là ai vậy?"
 
Thịnh Thao trả lời: "Học viện Luật, là bạn của Thính Vũ. Tôi cũng chỉ từng gặp một lần."
 
Anh ta vừa nói xong, phát hiện Từ Triều Tông đứng ở bậc cầu thang không nhúc nhích. Cũng chặn mất đường đi lên của anh ta.
 
"Từ Triều Tông?" Thịnh Thao gọi anh một tiếng.
 
Từ Triều Tông chậm rãi nhìn về phía anh ta, ánh mắt đen như mực khiến Thịnh Thao nghi ngờ không thôi.
 
Đã xảy ra chuyện gì à? Tại sao lại cảm thấy dáng vẻ của Từ Triều Tông không đúng lắm?
 
Ân Minh cũng nghi ngờ mà nhìn anh.
 
Từ Triều Tông lùi lại một bước, dựa vào tường, cụp mắt, một hồi lâu sau, dường như bọn họ nghe thấy một tiếng cười khẽ không hiểu ra sao.




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận