Song Tinh


Ngọc Tiêu Kỳ vừa hôn, vừa vuốt ve thân thể mềm mại của mỹ nhân trong lòng.

Có thể nói sao phút nghỉ ngơi vừa rồi.

Cơ thể Ngọc Tiêu Kỳ đã lại phục hồi phong độ rồi.Ở bên này, Hạ Mộng Cầm thấy Hạ Mộng Thúy nằm co ro và im thinh thích thì khẽ lên giọng:– Tướng công ! Chàng chẳng nhớ đến tỷ tỷ này ư ? Tỷ mệt quá muốn được đệ chăm sóc cho một chút.Ngọc Tiêu Kỳ thấy nàng nọ nói vậy thì vội buông Tiểu Thúy Loan ra miệng nói:– Được rồi ! Để ta giúp nàng …Rồi hai tay cậu vươn ra ôm lấy người ngọc vào lòng.Nhưng mà, Ngọc Tiêu Kỳ bỗng giật mình nhận ra người ngọc toàn thân như đang co rúm lại và chân tay nàng lạnh vô cùng.Ngọc Tiêu Kỳ sau phút ngạc nhiên, chợt nghĩ chắc là Hạ Mộng Cầm bị mệt thật nên người nàng mới lạnh lẽo như vậy.Ngọc Tiêu Kỳ nghĩ thế rồi tự cho rằng mình nghĩ vậy là đúng nên cậu vội ôm chặt thân hình nàng nọ vào lòng hơn.Hai tay Ngọc Tiêu Kỳ liên tục xoa vuốt khắp người nàng.

Đặc biệt là ở hai bầu nhũ hoa, cậu chăm sóc vô cùng chu đáo.Thân hình của Hạ Mộng Thúy so với tỷ tỷ của mình là Hạ Mộng Cầm thì cũng không khác gì nhau lắm.

Nếu xét kỹ ra thì hai bầu vú nàng hơi nhỏ hơn cô chị một chút.

Tuy nhiên, nếu để ý kỹ thì họa may mới phát hiện ra được.

Đằng này, Ngọc Tiêu Kỳ làm sao mà ngờ được lại có chuyện trộm long tráo phụng – thay người nọ bằng người kia thế này.

Vì vậy, cậu vẫn ôm chặt nàng nọ vào lòng mà vuốt ve, hôn hít như thường.Ngọc Tiêu Kỳ thì không có vấn đề gì.

Bởi với cậu chuyện chung đụng và và ái ân với mỹ nhân là chuyện bình thường rồi.

Thế nhưng về phần Hạ Mộng Thúy thì nào đâu phải như vậy.


Cả người nàng trước nay đã bao giờ để nam nhân nào sờ mó vào đâu, giờ đây bị hai bàn tay và cái mồm cậu nhỏ tấn công tới tấp thì nàng chới với và hoang man vô tả.Lại nữa.

Ngọc Tiêu Kỳ làm sao mà biết được nàng nọ là gái trinh.

Vì thế cậu thoái mái, đưa tay cậu vào nơi bí hiểm của người con gái mà vần vò, sờ nắn.Của đáng tội.

Bàn tay của Ngọc Tiêu Kỳ quả là có ma lực.

Hai bên mép lồn vun đầy, nẩy nở của Hạ Mộng Thúy cứ nóng bừng lên và từ từ phồng to lên thấy rõ.Hạ Mộng Thúy sướng quá cứ run lên bần bật mà không dám thốt lên lời.

Bàn tay của Ngọc Tiêu Kỳ thì như con rắn uốn lượn đảo hết chỗ này đến chỗ kia trên người mỹ nhân khiến nàng nọ càng lúc càng đê mê ngây ngất.Tiểu Thúy Loan thấy tam tiểu thơ bị cậu nhỏ làm cho tơi bời hoa lá và run lên bần bật thì cũng thích thú ngồi dậy mà nhìn.

Nàng thấy rõ các núm vú đỏ hồng của vị tiểu thơ của từ từ trương nở to lên và mặt mày nàng ta đỏ hồng lên vô cùng.Tiểu Thúy Loan thấy thế cười khẽ nói:– Tiểu thơ ! Sao tiểu thơ không thử thăm khám cái của quý của tiểu tướng công xem sao ?Lời nhắc của Tiểu Thúy Loan làm Hạ Mộng Thúy chợt bừng tỉnh.

Thực tình từ nãy giờ nàng đã cảm nhận thấy bên dưới hạ thể mình có một vật gì cưng cứng cứ chọc vào bụng nàng nóng hổi.

Nàng bởi xấu hỗ mà không dám đưa tay xuống nắm lấy nó thử xem sao.

Nhưng mà lúc này nghe Tiểu Thúy Loan nói vậy, Hạ Mộng Thúy hạ quyết tâm đưa tay xuống dưới sờ vào các vật di động nọ.Hạ Mộng Thúy không đụng vào thì thôi.


Khi nàng nắm được cái thứ đặc dị này của nam nhân trong tay nàng mới phát giác ra đó là một khúc thịt dài như trái chuối.

Nàng vừa kinh ngạc vừa tò mò nên bàn tay nàng cứ sờ sờ bóp bóp thử vào nó xem sao.Nhưng mà Ngọc Tiêu Kỳ thì làm sao mà chịu được.

Cậu lúc này đã hôn hít vào hai bên vú nàng và bắt đầu ngậm lấy đầu nhũ hoa mà bú liếm say sưa.Hạ Mộng Thúy thấy như có một luồng điện chạy dọc theo thân hình, bắt đầu là từ núm vú và kết thúc là nơi cái lồn nàng.

Đó là thứ cảm giác khoái lạc vô cùng, nó khiến nàng tê tái đến bủn rủn cả tay chân.Hai mép lồn của nàng càng lúc càng nở to hơn và nước dâm thủy từng chút từng chút bắt đầu chảy ra.Hạ Mộng Thúy sướng quá chịu không nổi nữa bắt đầu rên lên khe khẽ.Không ngờ tiếng rên của nàng lại khiến cho Ngọc Tiêu Kỳ kinh ngạc.

Phải biết rằng người mù cũng có lúc sáng suốt.

Tuy Ngọc Tiêu Kỳ không nhìn được, nhưng tai của cậu lại ghi nhớ rất tốt giọng nói của từng người.Dù rằng Hạ Mộng Thúy chỉ rên lên khe khẽ, nhưng cậu đã nhận ra ngay nàng nọ nhất định chẳng phải là Hạ Mộng Cầm tiểu thơ.Ngọc Tiêu Kỳ chợt nhớ đến bài học của Tiểu Thúy Loan dạy cho lúc trước.

Thế là chàng bắt đầu từ từ khám nghiệm thân thể của mỹ nhân bí ẩn này.Bắt đầu là từ đôi vú của người ngọc.

Kế đến chàng kiểm tra nơi chỗ kín của mỹ nhân.

Rồi mùi thơm từ cơ thể nàng nọ tỏa ra.


Mỗi thứ một chút, Ngọc Tiêu Kỳ đã khẳng định được nữ nhân trong lòng cậu lúc này nhất định là một người nào đó mà trước nay cậu chưa từng ái ân bao giờ.Một điều nữa, Ngọc Tiêu Kỳ cũng phát hiện ra là nữ nhân này chưa từng biết đến nam nhân.

Vì rằng những cử chỉ của nàng ta hết sức vụng về và lúng túng.Nhưng nàng nọ là ai ? Đây là một điều Ngọc Tiêu Kỳ không sao hiểu nổi.

Rõ ràng Hạ Mộng Cầm và Tiểu Thúy Loan đã cố dấu diếm cậu chuyện này.

Nhưng tại sao họ lại làm như vậy ? Ngọc Tiêu Kỳ cảm thấy rối bù.Tuy nhiên, trò đời, có con mèo nào lại chê mỡ, hơn nữa, đây lại là cục thịt mỡ thật ngon, thật mềm và lại đang dâng đến tận miệng thì bố bảo ai mà không xơi cho được.Ngọc Tiêu Kỳ cũng ở vào tâm trạng như vậy.

Cậu mặc kệ mỹ nhân này là ai.

Cứ làm tới cho sướng cặc cái đã.Ngọc Tiêu Kỳ nghĩ rồi liền ôm chặc lấy nàng nọ vào lòng hơn.

Dùng hết mánh khóe và khả năng có thể để khích thích dục tình nơi nàng.Qủa nhiên sau một hồi hôn hít lẫn vuốt ve, thân thể nàng nọ đã phản ứng mạnh mẽ với sự khích thích của Ngọc Tiêu Kỳ.Cái lồn nàng đã trào khí ra thật nhiều.

Điều này khiến cho Ngọc Tiêu Kỳ càng lúc càng làm hăng hơn nữa.

Đêm nay, cậu nhất định phải tìm mọi cách phá nát cái lồn trinh này mới bỏ công từ nãy đến giờ hì hục phục vụ nàng.Hạ Mộng Thúy đã chịu hết thấu những khích thích cùng cực.

Cơ thể nàng run lên bần bật và miệng liên tục rên lên mỗi lúc một to.Tiểu Thúy Loan và Hạ Mộng Cầm cũng bị hoạt cảnh trước mắt kích thích không kém.

Hai người không ai bảo ai đều đưa tay vào lồn mà móc mà sờ.Bây giờ Ngọc Tiêu Kỳ đã đè ngữa mỹ nhân ra.


Miệng cậu ngậm lấy một bên ngũ phong mà hôn hít, bú liếm trong khi tay cậu nắm lấy đầu khấu con cặc tìm đường vào động đào nguyên.Hạ Mộng Thúy thì bị khích thích quá nhiều đến mê muội.

Nàng ta chẳng còn biết xấu hỗ gì nữa nên giang rộng hai chân ra trong khi tay nàng hướng dẫn Ngọc Tiêu Kỳ đưa cặc vào thẳng lồn nàng.Ngọc Tiêu Kỳ ấn cặc vào cái lồn trinh làm cho nó tách ra từng phân một.

May mắn là nước dâm trong lồn mỹ nhân chảy ra không ít nên đầu cặc mới vào lồn nàng dễ như vậy.Ngọc Tiêu Kỳ tê tái vì sướng do cái lồn trinh quả là quá bót.

Cậu đẩy cặc vào sâu tới đâu là cảm giác ngây ngất tăng lên tới đó.Vì đã có kinh nghiệm do mấy lần phá trinh trước đó, Ngọc Tiêu Kỳ cứ nhịp nhịp con cặc của cậu ra vào một phần bên trong cái lồn của nàng nọ.

Điều này khiến cho mỹ nhân sướng quá mà lại không được thỏa dục tính.

Nàng ta cứ mỗi lúc lại hẩy lồn lên theo nhịp con cặc của Ngọc Tiêu Kỳ như không muốn xa rời.Ngọc Tiêu Kỳ lấy thế thật chắc, rồi trong lúc bất thình lình lúc cái lồn của mỹ nhân đang hẩy lên để đuổi theo con cặc thì đột nhiên Ngọc Tiêu Kỳ dọng mạnh con cặc xuống phía dưới.Bật … một âm thanh nhỏ vang lên cùng với tiếng rú vang vọng của cả hai.Cái lồn trinh đã bị đâm lủng rỉ ra máu tươi, trong khi đó con cặc của Ngọc Tiêu Kỳ đã lún cán vào tận sâu trong lồn nàng.Ngọc Tiêu Kỳ thì sướng rùn rợn như chưa bao giờ sướng bằng.

Chỉ tội cho vị tiểu thơ khả kính tưởng rằng lồn nàng nuốt được con cặc là sướng ai ngờ lồn trinh bị lủng đau thấu trời.Nhưng mà, cơn đau kia chỉ thoáng cái rồi tan đi mất cả.

Chỉ còn đọng lại cảm giác tràn đầy, ngây ngất chưa từng có trong đời.Cái lồn nàng đã ôm gọn lấy con cặc thật là chặt chẽ.

Cái cảm giác thiếu thốn trước giờ đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là sự ngây ngất cứ tăng dần.Ngọc Tiêu Kỳ thấy người ngọc đã lại rên lên khe khẽ thì biết rằng nàng nọ đã hết đau.

Cậu bắt đầu từ tốn nhịp nhàng hướng dẫn giai nhân từng bước từng bước lạc vào thiên thai.Chuyện hai người cụp lạc thế nào khỏi cần kể tiếp cũng có thể tưởng tượng ra được.

Tuy nhiên, sau trận truy hoan, Hạ Mộng Thúy mới chợt nhận ra nàng đã thất trinh về tay tiểu tử Ngọc Tiêu Kỳ mất rồi.Hạ Mộng Thúy đau khổ bật lên tiếng khóc rồi cứ tồng ngồng như vậy chạy ra khỏi phòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận