Song Tinh


Tiểu Thúy Loan và Hạ Mộng Cầm thấy vậy liền rượt theo.

May mà H.M Thúy vẫn chưa chạy ra khỏi cửa.Hai người vội dìu nàng nọ người xuống ghế ở phía sảnh ngoài.Hạ Mộng Cầm an ủi:– Tam muội ! Muội hãy nín đi! Chẳng phải là tỷ muốn hại muội mà là tỷ muốn làm điều tốt cho muội đó thôi.Hạ Mộng Thúy đưa tay chùi nước mắt nói giọng ấm ức:– Tỷ nói sao ? Tỷ lừa muội thất trinh về tay người ta mà tỷ lại còn nói là làm tốt cho muội sao ?– Tam muội hãy nghĩ lại xem.

Thực tế chuyện muội mất trinh về tay tiểu tướng công có phải là do tỷ ép muội không ? Đó là do muội tự nguyện mà.Hạ Mộng Thúy nghĩ lại quả thật chuyện này cũng là lỗi ở nơi nàng không khống chế được dục tình.Tuy nhiên, nàng vẫn cảm thấy không cam tâm .Hạ Mộng Cầm lại thở dài nói:– Muội cũng biết ! Phụ thân chúng ta đã bỏ việc tuyển chồng cho chúng ta rồi.

Nói thật, tỷ không dám tin từ giờ trở đi trong 3 tỷ muội chúng ta lại có người tìm được ý trung nhân cho mình.

Tỷ cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi.

Phàm là nam nhân trong thiên hạ, không vì tình thì cũng vì tiền.

Chúng ta chót sinh ra trong gia đình giàu có nên việc kiếm chồng lại khó vô cùng, chẳng biết họ có thật tình với mình không.

Tuy lúc đầu tỷ nghĩ vì phụ thân chúng ta quá keo kiệt nên không ai dám đến gần chúng ta.

Nhưng thực tế, rõ ràng do không có của hồi môn lúc về nhà chồng nên chúng ta có được ai đoái hoài đến đâu.

Tỷ nghĩ rồi.

Hiện nay, chúng ta không còn chọn lựa nào khác.

Chi bằng ngày đêm hưởng ái ân, cực lạc với tiểu tử Ngọc Tiêu Kỳ còn hơn.Tiểu Thúy Loan cũng xen lời vào nói:– Tam tiểu thơ chớ lo lắng.


Ngọc Tiêu Kỳ là người rất tình cảm.

Chúng ta đối xử với y tận tình thì y cũng thương yêu chúng ta như vậy.

Hơn nữa, tiểu thơ thử nghĩ, nếu phải lấy chồng là phải về làm dâu nhà người ta, còn bây giờ tiểu thơ có chồng mà lại được ở tại nhà mình chẳng phải là sướng hơn nhiều ư ?Hạ Mộng Thúy nghe hai chủ tớ bọn họ mỗi người mỗi ý, hết lời an ủi nàng thì cũng nguôi ngoai phần nào.

Nàng thấy mấy lời của bọn họ cũng không phải là không đúng.

Hơn nữa, nói thật ra nàng cũng đã bén mùi ái ân kia rồi.

Nếu bây giờ bảo nàng từ bỏ chuyện ấy thì cũng tiếc nuối lắm.Vậy là từ đó, Ngọc Tiêu Kỳ lại có thêm một tiểu nương tử nữa về làm vợ.

Ban đầu, tam tiểu thơ Hạ Mộng Thúy còn xấu hổ dấu diếm thân phận thật của nàng.

Thế nhưng chỉ sau vài trận ái ân.

Tình cảm của họ lại thêm khắng khít.

Hạ Mộng Thúy đã tự thổ lộ thân phận của mình cho Ngọc Tiêu Kỳ được rõ.Nhưng sự đời lắm lúc không được như ý.

Hạ Mộng Cầm không thể viện mãi lý do học cách câu cá mà đòi hỏi Ngọc Tiêu Kỳ ở lại nơi ở của nàng.Do vậy, đôi lúc Ngọc Tiêu Kỳ cứ ở lỳ bên chỗ của Hạ Mộng Cầm mà không về nhà nữa.Ngọc Thanh Thanh ban đầu còn không mấy chú ý.

Nhưng việc làm này cứ tái diễn thường xuyên khiến nàng nọ bắt đầu lo lắng.Ngọc Thanh Thanh lo sợ rằng do Ngọc Tiêu Kỳ mù lòa nên không biết cách hầu hạ Nhị tiểu thơ nên mới bị tiểu thơ giữ rịt lại nơi ở của nàng mà trừng phạt.Ngọc Thanh Thanh lo lắng mà không biết làm sao.


Dù gì thân phận của nàng chỉ là tỳ nữ cho người ta thì làm sao mà dám lên tiếng phản kháng.Một hôm, Ngọc Thanh Thanh đem tâm sự của mình phân bày với chủ nhân là Tam tiểu thơ Hạ Mộng Thúy.

Nàng muốn nhờ tiểu thơ Hạ Mộng Thúy ra mặt giúp đỡ giùm mình.Hạ Mộng Thuý nghe xong cũng phải giật mình.Nếu mà Ngọc Thanh Thanh biết được mấy lúc gần đây tiểu đệ mình là Ngọc Tiêu Kỳ thường xuyên ái ân với tam tiểu thơ Hạ Mộng Thúy thì không biết lúc đó nàng sẽ kêu trời như thế nào đây.Hạ Mộng Thúy nghe rõ câu chuyện vội vàng báo tin cho mấy người kia được rõ.Tiểu Thuý Loan nghe rồi liền nói:– Tam tiểu thơ là chủ nhân của cô ta.

Tiểu thơ nghe rồi cứ lờ đi là xong.

Việc gì mà phải lo lắng.Hạ Mộng Thúy nghe vậy nhăn mày có vẻ không hài lòng.Hạ Mộng Cầm lắc đầu nói:– Không được ! Chuyện này nếu tam muội cư xử không khéo thì việc sẽ đến tai lão phu nhân chứ chẳng chơi.

Phải biết lão phu nhân cũng rất yêu thích Ngọc Thanh Thanh.

Nếu bây giờ nàng ta bức xúc mách lại chuyện này với lão phu nhân thì rất phiền hà to.Hạ Mộng Thúy gật đầu khen phải:– Tiểu muội cũng biết việc này.

Dù sao chúng ta cũng phải có cách gì đó mới được.Ba người nghĩ mãi không ra cách gì khả dĩ.

Cuối cùng họ đành phải tạm thời để Ngọc Tiêu Kỳ trở về nhà cậu.

Đây là một quyết định vô cùng khó khăn và tiếc nuối đối với các vị cô nương.Mới đó mà đã hơn 3 tuần trăng.

Kể từ khi Ngọc Tiêu Kỳ về lại căn nhà nhỏ, sống cùng với Ngọc Thanh Thanh, thì chuyện trai gái kia đã không còn được như ý nữa.

Không phải nói cũng đủ biết con cặc cậu đã bức bối, khó chịu như lúc nào.


Thỉnh thoảng, để giảm sự khó chịu, cậu thường tự tìm một chỗ khuất bóng người mà thủ dâm một mình.Ngọc Thanh Thanh cũng không trò chuyện nhiều với cậu em như trước nữa.

Câu chuyện xảy ra giữa hai chị em vẫn làm nàng không sao gỡ bỏ được sự thẹn thùng, bối rối.

Những lúc đêm về, nàng không khỏi đôi lúc nhớ đến cảm giác ngây ngất, đê mê nơi hạ thể khi bàn tay như có ma thuật của cậu em rờ vào.Ngọc Thanh Thanh bởi mang mặc cảm loạn luận nên chẳng dám nói chuyện gì nhiều với Ngọc Tiêu Kỳ.

Hai người ngoài lúc gặp nhau khi ăn tối, còn thì thỉnh thoảng cũng chỉ chào nhau khi giáp mặt.

Họ khách sáo với nhau như thể họ chỉ là hai người dưng xa lạ mà thôi.Do bởi Ngọc Tiêu Kỳ mù lòa, lại ít tiếp xúc với ai, nên trong lòng cậu càng lúc càng trở nên buồn bã, cô đơn.

Cảm giác đó cộng với nỗi nhớ nhung cái lồn non của mấy vị tỷ tỷ làm cho Ngọc Tiêu Kỳ khó chịu không sao tả được.Bấy giờ trời đã bắt đầu lập đông.

Khí hậu đã lạnh lên nhiều rồi.

Ngọc Thanh Thanh bảo tiểu đệ mang thêm áo ấm vào người đề phòng cảm lạnh.

Ngọc Tiêu Kỳ mình khoác thêm một cái áo thật dầy rồi lầm lũi bước đến bên hồ.Cái hồ nhỏ nơi Ngọc Tiêu Kỳ thường ngồi câu cá là một con lạch, lưu thông với một nhánh sông, thuộc về phía hạ lưu.

Vì vậy, hầu như có cá đến quanh năm.

Tuy nhiên, giờ này thời tiết thật không thuận lợi.

Khí trời lạnh lẽo, cá cũng không thấy xuất hiện, Ngọc Tiêu Kỳ đã 03 ngày liền không câu được con cá nào.Buổi chiều hôm đó, có một người thiếu nữ đi đến bên hồ tìm Ngọc Tiêu Kỳ, đó chính là tỳ nữ Tiểu Thúy Loan.Tiểu Thúy Loan mình mặc áo bông, chân mang hài nhỏ nhanh nhẹn bước đi trên con đường lất phất tuyết rơi.

Khuôn mặt nàng đỏ hồng vì lạnh.

Hai mắt long lanh nhìn khắp xung quanh.Nàng thấy Ngọc Tiêu Kỳ đang ngồi co ro bên cạnh bờ hồ, cái thân thể nhỏ nhắn và thân thiết kia đập vào mắt nàng khiến người thiếu nữ không khỏi cảm khái, thương hại.Tiểu Thúy Loan chạy vội lại bên Ngọc Tiêu Kỳ gọi lớn:– Kỳ đệ, sao đệ lại ăn mặc như vầy ? Thật là không đủ chống lạnh.Ngọc Tiêu Kỳ thấy Tiểu Thúy Loan nói vậy nhưng cậu cũng không quay người lại.Ngọc Tiêu Kỳ nói sẵng:– Tỷ tỷ định đến lấy cá ư ? Hôm nay đệ không bắt được con nào đâu.Tiểu Thúy Loan đang vui vì gặp mặt Ngọc Tiêu Kỳ, không ngờ cậu lại đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy khiến người thiếu nữ hết sức ngạc nhiên.Tiểu Thúy Loan quan tâm hỏi:– Kỳ đệ, tỷ không phải định đến lấy cá đâu.


Chẳng qua tỷ nhớ đệ nên đến thăm thôi.Ngọc Tiêu Kỳ căn bản trong lòng buồn bực lâu rồi.

Cậu nghĩ các cô nương kia đã chán cậu rồi nên chẳng ai đến chỗ cậu nữa.

Do đó, khi gặp được Tiểu Thúy Loan cậu cũng chẳng tỏ ra vui mừng gì.Tiểu Thúy Loan cố nhìn vào khuôn mặt Ngọc Tiêu Kỳ mà không được.

Nàng thấy Ngọc Tiêu Kỳ hôm nay rất lạ.

Gặp mặt nàng rồi mà vẫn chẳng tỏ vẻ vui mừng, lại còn ngồi im như phỗng quay mặt nhìn ra hồ nước.Tiểu Thúy Loan suy nghĩ hồi lâu vẫn không sao hiểu được.

Tuy vậy nàng vốn dĩ là người biết nhường nhịn và đã có kinh nghiệm đối phó với Hạ Mộng Cầm tiểu thơ.

Do vậy, nàng thấy Ngọc Tiêu Kỳ có vẻ hờ hững thì liền không nói gì nữa bước đến ngồi xuống bên cạnh cậu.Hai người ngồi im hồi lâu.

Ngọc Tiêu Kỳ nhận thấy Tiểu Thúy Loan không nói lời gì thì sốt ruột lên giọng hỏi:– Tỷ tỷ có việc gì lại đến đây ?Tiểu Thúy Loan nhìn sang khuôn mặt Ngọc Tiêu Kỳ.

Nàng thấy mặt cậu có vẻ gầy hơn, nhưng nét thơ ngây thì dường như đã giảm bớt đi ít nhiều.Tiểu Thúy Loan thủng thẳng nói:– Tỷ nhớ đệ nhưng không dám đến thăm.

Vì gần đây gia trang có chuyện, nên mọi người đều lo lắng.Ngọc Tiêu Kỳ kinh ngạc hỏi:– Tỷ nói sao ? Gia trang có chuyện gì vậy ?Tiểu Thúy Loan đưa tay nhặt một hòn sỏi ném ra phía bên kia bờ hồ rồi kể:– Vừa rồi trang chủ có thông báo cho các gia nhân phải tăng cường phòng bị vì có kẻ muốn đột nhập vào trang để ăn trộm.Ngọc Tiêu Kỳ ngạc nhiên.

Cậu biết Hạ gia trang võ sĩ rất đông.

Tại sao kẻ nào lại dám liều lĩnh đột nhập vào nơi này cho được.

Một điều làm Ngọc Tiêu Kỳ thắc mắc nữa là tại sao Hạ lão trang chủ lại biết được việc này mới thật lạ kỳ.Trong lòng nghĩ vậy, cậu liền hỏi Tiểu Thúy Loan nguyên nhân rốt cuộc là thế nào.Theo lời kể của Tiểu Thúy Loan thì sự việc bắt đầu từ khi lão trang chủ đi buôn bán ở phương xa về..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận