ôm nhau một lúc thì nó cất giọng ôn nhu hiếm có:
-"thôi, xuống canteen! yêu càng nhiều nỗi đau càng lớn, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng được nhân lên , thà vùi chôn ký ức còn hơn nước mắt lăn dài. mày phải học cách che dấu cảm xúc đi "
-"..."mary không nói, đôi mắt ngập nước thật long lanh nhưng lại chứa một nỗi buồn quá lớn. uk nó nói đúng cần chôn vùi ký ức nhưng nỗi đau còn mãi, vết đứt có thể lành nhưng sẽ vĩnh viễn để lại sẹo. mary cất bước, bóng dáng nhỏ bé toát ra một sự cô đơn, khung cảnh buồn thiu , im ắng lạnh người....
---------------------------------------------
ở trên sân thượng
-"mày thật sự muốn làm như vậy?" kan hỏi
-"phải..."kin trả lời kèm theo cái gật đầu chắc lịch
-"cần tao giúp đỡ?"kan hỏi tiếp
-"phải" kin nói
-"vậy đã có kế hoạch?"kan lại hỏi
-"phải" vẫn là câu trả lời nhàm chán
-"phải hoài, nói coi"kan bực bội nói
-"uk...thì như vầy...vầy....blabla...." kin khai toàn bộ ra cho kan
-"tao nghĩ không được đâu"kan nghe xong thì nói
-"vậy mới cần mày giúp chớ, không nói với mày làm chi?" kin nói
-"hừm....tùy mày thôi...nhưng đừng trách tao không nói trước "kan nhếch mép nói rồi bước đi
-" mày thấy sao?" kin hỏi hắn
-"..."hắn không nói gì mà ánh mắt vẫn cứ mờ mịt
-"...."kin bị bơ thì vô cùng tức giận, chân rậm rầm rầm mà đi xuống canteen, một lúc sau hắn cũng rời bước theo sau
----------------------------------
-"honey, em ăn gì?"kan giọng "ngọt sớt" hỏi anna, anna cũng nhanh chóng tham gia
-"honey muốn uống sữa
"anna nũng nịu
-"rồi, honey đợi anh để anh đi lấy nha"kan cười tươi nói mà không thèm nhìn sắc mặt của 4 người bên cạnh :đen thui. nó đứng dậy, lạnh lùng liếc 2 người rồi đi ra quầy mua đồ, kan và anna thấy vậy thì mặt xụ xuống họ chỉ muốn làm cho nó và mary cười thôi mà
----------------------------------
một lúc sau nó bước ra, 2 tay cầm 2 ly cafe tiến lại bàn nó nhưng vừa rời khỏi quầy một lúc thì ba ả kia đi tới và "vô tình" đụng vào người nó làm 2 ly cafe còn nóng kia đổ thẳng xuống người nó, từng lớp da thịt do bỏng mà đỏ ngần. yana thấy vậy thì nở nụ cười nhưng nhanh chóng thu lại, đi tới chỗ nó nói:
-"aiya....thật xin lỗi tụi tôi bất cẩn quá làm đổ cafe của "bạn" rồi. "
-"...."nó không nói gì, tiến thêm vài bước thì mary từ đâu lao ra kéo tay nó lại, nó nhìn vào mắt cô : màu đỏ? nó cũng không nói gì, đi về một bên xem cô "xử " ả như nào. mary lại gần, cô tiến một bước thì bọn họ lùi một bước vì giờ mặt cô đen thui á, bảo sao tụi ả sợ như vậy. tiến thêm vài bước, mary dừng lại, cất giọng lạnh lẽo:
-"tôi chưa cảnh báo mấy người đừng đụng vào tụi này à?"
-"tôi chỉ "vô tình" đụng chúng "bạn" ý, tôi cũng đã xin lỗi rồi mà "bạn"còn muốn gì nữa đây?"mina cất giọng nói
-"tôi?"mary nói rồi quay qua cái bàn gần đó trong lúc đó, ả đã làm rối bù tóc lên và tự tát vào mặt, những ngón tay đỏ in hằn trên khuông mặt, mary cười lạnh, lựa đại một ly nước mà hất thẳng vào mặt ả rồi nói
-"nhẹ mà...nước...."mary đang nói thì giọng nói nam nào đó vang nên
-"cô ấy đã làm gì cô mà cô làm vậy?"kin không biết từ đâu lòi ra , chất giọng chứa sự đau lòng, vài tia chán ghét, Ừ CHÁN GHÉT ĐÓ!
-"không liên quan tới anh"mary cảm thấy tim mình có chút nhói nhưng gạt đi mà nói
-"không liên quan? cô đánh cô ấy như vậy mà còn nói là không liên quan?" kin nói, trong giọng hiện tại chỉ còn lại tia chán ghét
-"tôi không có nghĩa vụ phải trả lời anh"mary lạnh lẽo nói
CHAT....kin do mất bình tĩnh mà đã dáng một cánh tay vào khuôn mặt kia, lấy tay ôm một bên má, mắt hàng ngàn tia lạnh lẽo nhìn vào yana thấy cô ta cười như không, cô nói:
-"đánh tôi? anh nhớ kỹ đi, cái thứ người trắng đen không phân rõ như anh chẳng đáng để tôi quan tâm" nói rồi mary rời đi, kin thật sự hoảng hốt, tại sao lại như vậy?tại sao lại đánh cô ấy?đang trong sự rối loạn, nó cất giọng nói khiên kin đứng hình:
-"anh không xứng đáng" nói rồi nó đuổi theo mary
---------------------------------------------------------
chị ơi em xin lỗi để chị chịu khổ rồi