Sư Muội Ngươi Hài Hước Thật Đó


Vạn Bảo Bảo cố gắng dời tầm mắt, mờ mịt nhìn về phía Lượng sư huynh bên cạnh: "Lượng sư huynh, ta làm sao vậy?"

Thấy Vạn Bảo Bảo tỉnh lại, Lượng sư huynh thở phào nhẹ nhõm: "Vạn sư muội ngươi rốt cục tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?"

Vạn Bảo Bảo ngồi dậy trên thảm, giống như mới phát hiện Cừu Ương bên cạnh, khẽ gật đầu chào hắn: "Cừu chân nhân."

Cừu Ương và cô nhìn nhau một lúc mới cười nói: "Vạn sư muội cần phải chú ý thân thể, nếu lỡ đang quét dọn mái ngói mà rơi xuống thì sẽ không may mắn như vậy đâu."

Câu "Vạn sư muội" này của Cừu Ương khiến Vạn Bảo Bảo nổi da gà.

Cô đỡ trán, hơi thở yếu ớt nói: "Làm phiền Cừu chân nhân lo lắng rồi, đầu ta chỉ hơi đau, vả lại hình như có chút sốt."

Vạn Bảo Bảo vừa rồi nằm ở trên thảm phơi nắng, khuôn mặt quả thật có chút nóng.


Cừu Ương nghe vậy nói: "Vừa vặn trong sân của ta có một Hồ Hàn Ngọc, dùng để giải nhiệt là tốt nhất, Vạn sư muội có muốn dùng nước trong hồ lau mặt không?"

Vạn Bảo Bảo: ...!Dùng nước hồ các ngươi ngâm chân lau mặt cho ta?

Không trật đi đâu được, tên này tuyệt đối là nhìn thấu lời nói dối của cô.

Lượng sư huynh ở bên cạnh hỏi: "Cừu chân nhân, không biết nước Hồ Hàn Ngọc này có thể uống được không?"

Trong mắt Lượng sư huynh, ba chữ Hồ Hàn Ngọc nghe qua đã tiên khí bồng bềnh, nhất định là thứ tốt có thể chữa bệnh.

Nói không chừng uống vào thì nhiệt độ cơ thể của Vạn Bảo Bảo sẽ hạ xuống.

Cừu Ương trong mắt hiện lên ý cười, phụ họa nói: "Đương nhiên có thể, đúng như lời ngươi nói, đắp ngoài không bằng mặc trong."

Vạn Bảo Bảo: ...!Lượng sư huynh của ta a, thật sự là ngốc ngốc ngốc!

Vạn Bảo Bảo yếu ớt xua tay nói: "Không làm phiền Cừu chân nhân nữa, bây giờ ta lại cảm thấy hơi lạnh, Lượng sư huynh, chúng ta mau trở về đi."

Lượng sư huynh vừa nghe cô nói lạnh, vội nói với Cừu Ương: "Cừu chân nhân, Vạn sư muội hẳn là bị phong hàn mới có thể lúc lạnh lúc nóng, ta dẫn sư muội trở về cho Bàng sư thúc xem thử."

Cừu Ương không hề miễn cưỡng, nhìn Vạn Bảo Bảo nói: "Cho dù làm việc hay tu luyện thì cũng không được lười biếng ham chơi, quên ăn quên ngủ cũng không được, thân thể là quan trọng nhất."

Vào trong lỗ tai Lượng sư huynh lại là, Cừu Ương dặn dò Vạn Bảo Bảo không được "quên ăn quên ngủ".

Lượng sư huynh gật đầu nói: "Sư muội, ngươi có nghe rõ Cừu chân nhân nói không? Quên ăn quên ngủ là không được!"


Vạn Bảo Bảo: ...!Cô cảm thấy Cừu Ương muốn nói với cô hẳn là nửa câu đầu "không được lười biếng ham chơi".

Vạn Bảo Bảo được dạy dỗ, gật đầu nói: "Đa tạ Cừu chân nhân khuyên bảo."

Cừu Ương cười cười, xoay người rời đi.

Thân ảnh cao ngất dần biến mất ở cuối đường.

Vạn Bảo Bảo thấy hắn đi xa, vội vàng nằm trở lại thảm bay, cả người thở phào một hơi.

Lượng sư huynh lúc này mới phát hiện sắc mặt Vạn Bảo Bảo càng thêm khó coi: "Vạn sư muội, ngươi không sao chứ, mặt ngươi càng ngày càng trắng!"

Vạn Bảo Bảo nhắm mắt suy yếu nói: "Không sao, chỉ là có chút không thoải mái thôi, sư huynh, ngươi cho ta nằm thêm một lát đi."

Mau để cô nằm nghỉ một chút đi.


Nếu không phải cô phản ứng nhanh, bây giờ đã phải uống nước rửa chân rồi!

Lượng sư huynh ngự thảm bay đưa cô về Đại Thông Phô.

Lượng sư huynh vừa đi được hai khắc thì Bàng sư thúc tới.

Vạn Bảo Bảo trong lòng biết mình không có bệnh, vội vàng rời giường nói mình không có gì đáng ngại, ôm chăn đổ mồ hôi là có thể khỏi.

Bàng sư thúc thấy khí sắc cô bình thường, chỉ là thoạt nhìn có chút tiều tụy, liền dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, chuyện tu luyện cũng không kém một canh giờ này.

Vạn Bảo Bảo: ...!Nằm không cũng rất mệt, nhưng sư thúc đã nói như vậy thì cô cũng không thể không nghe theo.

Bàng sư thúc từ chỗ Lượng sư huynh nghe được chân tướng sự tình, nghiêm túc hỏi: "Mới vừa rồi Lượng Vinh nói Quách Chi Sơn cố ý làm khó ngươi, lời này là thật?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận