Sư Muội Ngươi Hài Hước Thật Đó


Lượng Vinh chính là đạo hiệu của Lượng sư huynh.


Khóe mắt Vạn Bảo Bảo hơi rũ xuống, ốm yếu nói: "! Đệ tử không biết.

"

Bàng sư thúc ngữ khí chậm rãi: "Là Quách Chi Sơn bảo ngươi mấy hôm trước đi Nhị Linh Sơn quét dọn phòng đúc kiếm, ngày hôm qua lại một mình đi dọn dẹp viện của Cừu chân nhân, hôm nay lại đi Chủ Phong làm việc?"

Vạn Bảo Bảo do dự.


Bàng sư thúc hòa ái nói: "Ngươi có gì cứ nói với sư thúc, ta sẽ tự phán xét.

Ngươi không nói xấu người khác, chẳng qua là ăn ngay nói thật mà thôi.

"

Vạn Bảo Bảo do dự một lúc mới gật đầu, làm như đã hạ quyết tâm: "Đúng vậy, là Chi Sơn bảo đệ tử đi làm việc.


"

Bàng sư thúc vừa nghe lời này, còn có cái gì không rõ.


Bình thường mà nói, các tiểu đệ tử luyện tập đạo pháp cơ bản mới là chuyện quan trọng, đi những ngọn núi khác quét dọn chẳng qua một tháng luân phiên một lần.


Quách Chi Sơn vì sao làm như vậy, Bàng sư thúc cũng có thể đoán ra đại khái.


Buổi tối, Quách Chi Sơn bị Bàng sư thúc gọi đi.


Một lát sau liền có tiểu đệ tử đến truyền lời, nói là bảo Vạn Bảo Bảo cũng qua đó.


Vạn Bảo Bảo nằm cả buổi chiều, ngay cả cơm tối cũng là Chu Linh mang về cho cô.

Nằm cũng nằm đủ rồi, cô phải đi chấm dứt chuyện này, đỡ cho tiểu nha đầu kia lại bày ra thủ đoạn gì nữa.


Không đáng sợ, nhưng khó chịu.


Nếu cứ bắt cô liên tục đi Chủ Phong, vậy nói không chừng sẽ thường xuyên gặp được Cừu Ương.


! Cái này không thể được, gặp Cừu Ương nhiều sẽ tổn thọ.


Vạn Bảo Bảo bị dẫn tới thư phòng của Bàng sư thúc, vừa mới vào phòng đã thấy Quách Chi Sơn đứng một góc.


Quách Chi Sơn bình thường tự cao tự đại, lúc này cắn môi dưới, hốc mắt đỏ bừng đứng ở đó, thấy Vạn Bảo Bảo đến liền gắt gao trừng cô.



Chà, xem ra là bị dạy dỗ rồi.


Chỉ dựa vào lòng tự trọng cao như núi của Quách Chi Sơn, đêm nay trở về nói ít cũng phải khóc hai trận, chắc chắn còn tìm cớ xin nghỉ học vài ngày.


Vạn Bảo Bảo thi lễ với Bàng sư thúc trước.


Bàng sư thúc còn chưa lên tiếng, Quách Chi Sơn đã nức nở la lên: "Ngươi nói xấu ta! Ta đâu có để ngươi một mình đi quét dọn viện của Cừu chân nhân!"

Mặc dù không phải Quách Chi Sơn bảo cô một mình đi quét dọn viện của Cừu Ương, nhưng ngày hôm qua chỉ còn viện của hắn là chưa quét, suy cho cùng cũng là cô ta phân phó.


Vạn Bảo Bảo không muốn nhiều lời với cô ta, nhìn về phía Bàng sư thúc chậm rãi nói: "Hôm qua là Lượng sư huynh dẫn đệ tử đi Chủ Phong, trước khi đi, Chi Sơn chưa từng nói cho đệ tử biết phải quét dọn nơi nào, cũng không nói cần có mấy người, đợi tới Chủ Phong, là Lượng sư huynh dẫn đệ tử đi tìm Lữ chân nhân, khi đó chỉ còn lại viện của Cừu chân nhân là chưa được quét dọn.

"

Bàng sư thúc nhìn sang Lượng Vinh, Lượng Vinh vội vàng gật đầu nói: "Đúng là như thế, đệ tử mang Vạn sư muội đi tìm Lữ chân nhân, nếu không sư muội ngay cả đi đâu cũng không biết.

"

Vạn Bảo Bảo trong lòng nghĩ: Chi Sơn, nhanh lên, nhanh gào thêm hai tiếng làm nóng bầu không khí đi!

Cục diện ba mặt một lời này, cũng không phải ai lớn tiếng thì người đó liền có lý.



Ngược lại là người thất thố, tư duy logic và năng lực biểu đạt theo không kịp sẽ bị mất lợi thế.


Bàng sư thúc không nghe còn không sao, sau khi nghe xong cau mày nói: "Chi Sơn, Vạn Bảo Bảo vì sao cái gì cũng không biết? Lần đầu tiên đi Chủ Phong phải dặn dò những việc gì, ta có từng nói cho ngươi hay chưa?"

Quách Chi Sơn cũng bị tức muốn chết, trong lúc nhất thời không còn để tâm gì nữa, cũng quên mất mình là người có lỗi trước.


Cô ta nghẹn ngào nói: "Đệ tử biết, biết.

"

Bàng sư thúc: "Biết vì sao ngươi không nói!"

Quách Chi Sơn thuộc loại cứng đầu điển hình, càng bị mắng lại càng cứng đầu, gồng mình đứng đó trông có vẻ rất kiên cường.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận