Phụ thân và ca ca đi đã lâu, Hạ Tử Y vẫn còn ngây ngốc đứng một chỗ, tâm hồn phiêu diêu tận đâu đâu, lời ca ca vẫn vang bên tai nàng “ Đây là dấu hôn. Là vết tích nam nhân lưu lại trên người mình yêu ái.”
Ý tứ của ca ca là , Độc Cô Hàn yêu nàng?
Người phu quân vốn không để mắt đến nàng nhiều năm như vậy đột nhiên coi trọng nàng, còn hết lòng sủng ái nàng nữa.
Ừm ừm, đây là chuyện tốt hay xấu nhỉ?
Ca ca nói hắn yêu nàng, nàng cũng không phải ngốc mà không cảm nhận được, theo bản năng nàng mừng rỡ như điên, không còn mong gì hơn nữa. Nàng không cần ngôi vị hoàng hậu, lại càng chẳng thiết cái gì vinh hoa phú quý, chỉ cần biết người nàng yêu nay đã yêu nàng là được rồi. Có hạnh phúc. Nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên, tại sao thái độ của hắn lại chuyển biến to lớn đến vậy?
Ngửa đầu nhìn bầu trời, màu xám xịt giờ pha thêm chút xanh thẳm lâu rồi không thấy, nàng không khỏi cong môi cười. Chắc là do tâm tình tốt hơn cho nên cảm giác cái gì cũng tốt, cả ánh nắng chang chang cũng thật ấm áp.
Xem xem, hắn quả thực là mục tiêu sống duy nhất của nàng.
“ Tử Nhi !!! ” Một giọng nói trầm thấp đầy sủng nịch vang lên. Hạ Tử Y đưa đầu nhìn về phía trước.
Độc Cô Hàn đang đứng cách đó không xa, gương mặt anh tuấn mỉm cười, nhìn bóng hình xinh đẹp trước mặt, trong lòng không khỏi dâng lên vài tia tình cảm ngọt ngào.
“Phu quân !!!” Hạ Tử Y dùng tốc độ thỏ con bổ nhào tới, lao vào vòng tay của hắn.
Mắt thấy tiểu nương tử ngốc nghếch của mình có nguy cơ hôn mặt đất, Độc Cô Hàn tái mặt, hắn vội vã thi triển khinh công, chẳng mấy chốc đã ôm nàng vào lòng.
“ Tử Nhi- - ” Trên mặt Độc Cô Hàn thể hiện rõ sự tức giận , hắn trầm giọng quát Hạ Tử Y.
“ Dạ? ” Hạ Tử Y ngóc đầu lên từ trong lồng ngực Độc Cô Hàn, ánh mắt chăm chăm vào biểu cảm của hắn.
Bàn tay nắm chặt tay nàng, giọng nói khàn khàn mang theo sự trìu mến, “ Chạy nhanh như thế, nàng không sợ bị vấp té như lần trước sao? ”
Hơi thở nam tính quen thuộc khiến nàng an tâm, nhất là sự quan tâm này càng khiến nàng càng thêm say mê.
“ Hoàng thượng - - đừng tức giận ! Lần sau thiếp không dám nữa! ”
Độc Cô Hàn cúi đầu cười, vùi đầu vào gáy nàng, tham lam hưởng thụ mùi hương thơm ngát của mỹ nhân, còn bàn tay ấy à? Nó đang vòng sau lưng nàng chứ đâu. Độc Cô Hàn ôm Hạ Tử Y thật chặt, cứ như sợ nàng sẽ biến mất: “ Nói phải giữ lời!”
Ừm. Thật thơm. Nhưng vẫn hơi gầy, vỗ béo thêm nữa, ôm càng thích hơn...
Hạ Tử Y cười dịu dàng. Nàng ngước nhìn lên, trên trán hắn lấm tấm vài giọt mồ hôi, bây giờ đang giữa chính ngọ, khí trời gay gắt, không trách người hắn mệt mỏi, đến cả người cũng cứng ngắc.
Nàng rút khăn tay mang theo bên người, nhón chân lên, toan lau mồ hôi trên trán hắn, lại đúng lúc Độc Cô Hàn cũng cúi người xuống, hắn nắm tay áo, cũng định lau mồ hôi trên trán nàng.
Hai người, một nhón, một cúi, kết cục, rất tự nhiên... hai đôi môi đụng vào nhau.
Đây chỉ đơn thuần là môi đụng môi, không có bất kỳ kỹ xảo nào, nhưng lại khiến cả Hạ Tử Y cùng Độc Cô Hàn bối rối.
Hạ Tử Y đỏ mặt, lắp ba lắp bắp “Thiếp... thiếp giúp người lau mồ hôi”
Độc Cô Hàn nội tâm lúc này ngượng ngùng không kém Hạ Tử Y, nhưng hắn là nam nhân, da mặt càng phải dày hơn. Hắn ổn định tinh thần, cố giữ giọng mình thật bình tĩnh “Ừm.”
Chỉ “ừm ” một tiếng, đã tốn của hắn bao nhiêu sức lực.
Sau đó phối hợp cúi người xuống để nàng không phải nhón chân. Đôi mắt dịu dàng, nhu hòa nhìn nàng.
Hạ Tử Y chuyên tâm chăm sóc trượng phu, trong lòng rất ấm áp, nàng không quên lời dặn của ca ca trước khi rời đi “Muội ngàn vạn lần không thể ỷ được sủng ái mà sinh kiêu, biết chưa? Bất kỳ trượng phu nào cũng thích thê tử mình nhu thuận, chỉ cần muội toàn tâm toàn ý yêu thương hắn, toàn tâm toàn ý nghĩ cho hắn, cho dù trái tim sắt đá cũng phải tan chảy. ”
Độc Cô Hàn là con người, nên tâm của hắn, cũng vì nàng mà tan chảy, đúng không?
“Sao nàng lại đến đây? Ta đã bảo nàng chờ ta ở Trường Khôn cung rồi mà? ” Độc Cô Hàn vừa lau mồ hôi trên trán nàng, vừa hỏi.
“Thần thiếp... thần thiếp... ” Hạ Tử Y mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn. Tiểu Lưu Tử đứng từ xa, chỉ thấy một khối đỏ đỏ bên cạnh hoàng thượng. Nếu không thấy từ trước có lẽ nói hắncũng không tin, đốm lửa đó là hoàng hậu nương nương đâu.
“Lúc chỉ có hai ta, nàng cứ gọi ta là phu quân, tự xưng là Tử Nhi. ” Độc Cô Hàn hôn lên trán nàng một cái, giọng điệu dịu dàng có thể đánh tan chảy một tảng băng.
Khi nãy Tử Nhi của hắn gọi hắn phu nhân, nghe không tồi, còn có cảm giác ngọt ngọt, ừ, hình như còn trên cả ngọt.
Hạ Tử Y cảm giác cả người nóng lên luôn rồi. Bây giờ không chỉ mặt nàng đỏ, tai nàng đỏ, đến tâm nàng, vì quá ấm áp mà sắp nổ tung ra luôn. Nàng thầm nghĩ: À. Thì ra cảm giác khi núi lửa phun trào là thế.
“Tử Nhi... Tử Nhi ... rất nhớ phu quân. Thiếp... nôn nóng gặp chàng ” Nên đã đến đây từ rất sớm.
Nàng cúi đầu, giọng nhỏ hơn tiếng muỗi, nếu không phải Độc Cô Hàn từ nhỏ có võ công hộ thể, chắc không tài nào nghe được.
Độc Cô Hàn nghe những lời này, chỉ là gật gật đầu, tay thò vào nơi chủ nhân muốn nó đến. Hạ Tử Y giật nảy mình, nhìn bàn tay người nào đó đang đặt nơi cao nhất của mình, không ngừng nhào nặn như nhào bột, nàng dùng ánh mắt ngập nước nhìn người trước mặt “ Đừng làm thế ....”
Đây là điểm khác nhau giữa nàng và Lăng Trang Dung. Lăng Trang Dung khi cùng hắn ân ái bề ngoài giả vờ e thẹn, nhưng thực chất không ngừng tung hê lên với mọi người, ta đây được hoàng thượng ban ơn mưa móc. Hạ Tử Y thì khác, nàng đơn thuần, chỉ nhỏ giọng cầu xin, càng không biết uốn éo mình làm ra những động tác quyến rũ ma mị.
Nhưng nàng càng ngây thơ, càng làm hắn nổ tung. Xuân tình nhộn nhạo khiến nơi đó căng cứng khó chịu. E hèm. Không được. Không được. Độc Cô Hàn, ngươi phải biết kiềm chế. Bây giờ là ban ngày, giữa thanh thiên bạch nhật ( Tác giả: “Á, vậy ý ca nói là tối nay, trong phòng, ca định mần thịt tỷ à. Vậy còn lời thái y bảo nhịn 1 tháng, ca quăng nơi nào? ”
Độc Cô Hàn: “Chính xác. Đây đích thị là ý định của mỗ. Còn về phần thái y gì gì đó, lời mỗ mới là thánh chỉ. Mỗ nói mần được là mần được. Ai dám cãi, mỗ thiến tám đời tổ tông người đó.”
Đồng bào độc giả quần chúng vỗ tay rôm rốp: “Có khí phách. Chúng tôi mỗi người like anh vài chục phiếu.”
Tác giả “... ...” )
Tuy dặn mình cật lực kiềm chế, nhưng Độc Cô Hàn vẫn không nhịn được ai oán nhìn Hạ Tử Y. Hắn đây phải nhịn khổ sở gần 1 tháng. Sờ một chút cũng không được. Tiểu nương tử này của hắn muốn hắn chết vì nghẹn sao?
Tiếp nhận ánh mắt chó con tội nghiệp của người nào đó, tâm tình Hạ Tử Y mềm nhũn. Nữ nhân luôn yêu thương sinh vật yếu đuối, nàng cũng không ngoại lệ. Cuối cùng, vị hoàng hậu tiểu bạch thỏ nào đó im lặng, cúi đầu, dùng gương mặt sung huyết của mình đối diện với hành động ăn đậu hũ trắng trợn của ai đó.
Độc Cô Hàn mải mê đùa nghịch đôi gò thiên tiên của Hạ Tử Y. Ừ. Mềm mềm, mịn mịn, sờ vào thật thích.
Nếu là nữ nhân khác, bị Độc Cô Hàn chơi đùa lâu như thế, đã động tình ( Tác giả: à... à... là ra ... ra... ,quỷ nó, tức là mật dịch ấy. Tác giả thật ngại ngùng), nhưng Hạ Tử Y từ nhỏ chưa từng được quan tâm, chẳng ai chỉ nàng chuyện nam nữ, nàng lại bị thất sủng 3 năm liền, nên phản ứng khi hoan ái càng không có kinh nghiệm, lúc này, trước sự khiêu khích của hắn, nàng càng bất vi sở động (Bất vi sở động: Không có hành động nào), chỉ là thấy ngại ngùng mà thôi.
Không có bữa tiệc nào không tàn, sau một lúc lâu, Độc Cô Hàn dù luyến tiếc cách mấy cũng phải buông Hạ Tử Y ra. Hắn giúp nàng chỉnh trang lại y phục, sau đó nắm tay nàng, dắt vào cỗ kiệu đứng cách đó không xa.
“Hoàng thượng... Chúng ta là... đi đâu? ” Thấy xung quanh có nhiều người, nàng cũng không dám to gan lớn mât gọi hắn là phu quân.
Đi Chiêu An cung Một tên cận vệ cúi người xuống, làm thang cho hoàng thượng, hoàng hậu bước lên. Độc Cô Hàn phất phất tay, ý bảo không cần, hắn đích thân ẵm Hạ Tử Y lên, bế nàng vào trong kiệu.
“Không... không về Vĩnh Thọ cung... ” dùng thiện rồi hẵng đi? Hắn lo toan chính sự cả buổi, hẳn cũng có chút mệt và đói, nàng thật không đành lòng.
Độc Cô Hàn vỗ vỗ nhẹ cánh tay Hạ Tử Y, ý bảo nàng yên tâm,“Không sao, chúng ta đi một lát sẽ về. Đến lúc đó dùng ngọ thiện không muộn. ” Có nhiều trò vui để xem. Hắn cũng không muốn ở đó lâu.