Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Vì thế Phượng Thiển bi thảm khi bị bại dưới dâm uy của người nọ.

Ngay cả Phượng Thiển cũng không nói, Long Vi tự nhiên cũng không dám lỗ mãng trước mặt đế vương. Còn lại Quân Hàn Tiêu, cuối cùng là thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm kích hướng nhà mình hoàng huynh đầu đi liếc mắt một cái.

Cuối cùng, hoàng huynh vẫn có một chút nhân tính! 

Quân Hàn Tiêu sờ mũi, được rồi, kỳ thật hoàng huynh không nghĩ có người dư thừa chen chân vào giữa hắn và tiểu hoàng tẩu thôi.

Bữa cơm chấm dứt, trừ bỏ tâm hồn của Quân Hàn Tiêu bị tổn thương, còn lại ba người có thể nói khách và chủ đều vui vẻ.

Quân Hàn Tiêu đưa hạ lễ mang đến lên, tâm tình có chút phức tạp dắt Long Vi trở về.

"Long Vi?!" Đi ở trên đường, Quân Hàn Tiêu vẫn không buông tha ý tưởng giảng hòa với nàng.

Việc cấm túc nàng kia, có lẽ, có khả năng là hắn quá phận, tuy rằng đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy, ăn cơm hay không, thật sự không quan hệ đến hắn nhiều lắm.

Nhưng Long Vi giống như không nghe thấy, vẻ mặt cao ngạo đi ở phía trước, dáng vẻ không muốn quan tâm đến hắn.

Cơn tức trong Quân Hàn Tiêu dâng lên: “Này, bổn vương gọi ngươi đấy, có nghe thấy không?"

Long Vi cười lạnh, rốt cục quay người lại, giọng điệu không tốt: “Chuyện gì?"

"Ngươi đi nhanh như vậy làm gì, sợ người khác không biết quan hệ của chúng ta quan hệ không tốt sao?" Quân Hàn Tiêu bị ánh mắt lạnh như băng của nàng nhìn cảm thấy phiền toái, khẩu khí không tốt lắm: "Diễn trò cũng không biết diễn hết chức trách?!"

Long Vi trợn mắt: “Quân Hàn Tiêu, không cần ngươi nhắc nhở, ta cũng biết chúng ta đang diễn trò, ở trước mặt người khác ta cho ngươi mặt mũi, nhưng ở trong này không có ai, ngươi đừng dùng cái loại khẩu khí cao cao tại thượng nói chuyện với ta. Bổn cô nương không ăn nổi bộ dạng này của ngươi!"

Nghĩ tới ỷ vào mình thích hắn liền khi dễ mình.

Thật đúng là coi nàng là quả hồng mềm mặc người vuốt ve sao? 

"Thật tốt, nữ nhân điên này, nếu không phải lúc trước bổn vương có ý tốt lưu ngươi lại, cũng không biết hiện tại ngươi bị người nào ném ra bãi tha ma rồi. Bây giờ ngươi tốt rồi, liền dám nói chuyện với bổn vương như vậy sao?"

Không biết vì cái gì, Quân Hàn Tiêu rất chán ghét dáng vẻ này của Long Vi.

Nữ nhân điên này, rõ ràng ngay từ đầu liền thích đi theo hắn, dán mặt vào mông chạy đằng sau, bất luận hắn nói cái gì đều tốt, tính tình cũng không dám bộc phát trước mặt hắn.

Đến tột cùng là từ khi nào, nàng trở thành dáng vẻ này, mỗi lần mở miệng liền giống như ăn phải thuốc nổ, không một câu có thể vào tai.

Quân Hàn Tiêu nghĩ, chẳng lẽ thân cận với tiểu hoàng tẩu quá, học cả tính tình điêu ngoa rồi hay sao?

Nhưng rõ ràng hoàng huynh vẫn có thể làm tiểu hoàng tẩu kinh sợ, vì cái gì đến lân hắn, lại thành như vậy?!

"Ta có cái gì không dám…." Long Vi giận đến công tâm, nghiến răng nghiến lợi: "Có bản lĩnh hiện tại ngươi chém ta đi, bằng không cũng đừng nói lời vô nghĩa."

Nói xong, nàng không quay đầu lại, đột nhiên Quân Hàn Tiêu đang tức giận hồi thần lại, đâu phải tính tình nhỏ, rõ ràng chính là cọp mẹ.

Trong cung Phượng Ương.

Sau khi hai người Quân Hàn Tiêu và Long Vi đi về, Phượng Thiển vươn tay, cười tủm tỉm nhìn mỗ nam nhân: “Của ngươi đâu?"

Quân Mặc Ảnh nhướng mi "Ừ" một tiếng, khóe miệng nhếch lên, hắn tỏ vẻ hơi kinh ngạc, như là hoàn toàn không rõ Phượng Thiển đang nói cái gì.

Phượng Thiển bĩu môi: “Quân Mặc Ảnh, ngươi đừng nói với ta, vào ngày đặc biệt như hôm nay, ngươi chưa chuẩn bị lễ vật cho ta."

"Ngày đặc biệt?!" Trong đáy mắt của Quân Mặc Ảnh hiện lên mỉm cười, trên mặt lại không chút thay đổi.

"Không phải trẫm đã cho sao? Mấy thứ đồ trang sức trang trí, đều là trẫm tự tay vẽ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui