“Thích” Dịch Quân Phi khẽ cười, bỏ nhãn mác trong tay xuống, hỏi: “Chị, sau này tôi mua cho chị nghìn chiếc, chục nghìn chiếc áo len, chị muốn mặc như thế nào thì mặc thế đấy, được không?”
“Nghìn chiếc, chục nghìn chiếc, tôi làm gì mặc nổi chứ” Lăng Y Mộc phì cười, nói: “Đúng rồi, để tối đo kích thước tay của cậu”
Cô vừa nói vừa lấy một cuốn thước dây, kéo tay anh lại, bắt đầu đo kích thước tay anh.
Lông mày anh khẽ nhíu lại, thông qua tiếp xúc da thịt, anh có thể cảm nhận rõ ràng tay của cô rất lạnh.
“Đừng đan len nữa, tay của chị lạnh quá rồi” Anh nói.
“Cũng còn được mà, ấy, cậu đừng nhúc nhích tay, nếu không đo kích thước không chuẩn đầu” Cô lầu bầu nói, kéo tay anh lại, một lần nữa đặt ngón tay anh vào đúng vị trí cô muốn đo: “Thật ra cũng còn được, tay tôi cũng không có quá lạnh, bây giờ đang ở trong phòng, lạnh hơn nữa cũng có giới hạn, nếu sáng sớm với tối mà ở bên ngoài quét đường thì lúc đó mới lạnh đó, cho dù đeo găng tay nhưng có lúc tay cảm giác đông cứng không còn cảm giác nữa”.
Đôi mắt của Dịch Quân Phi dường như được bao phủ bởi một lớp sương mù vậy, che đậy đi sự áy náy trong đáy mắt của anh.
Thật ra anh có thể dễ dàng để có cách xa cuộc sống này, để cô không cần phải làm công việc cực khổ như thế này nữa.
Có lẽ từ lúc bắt đầu, đối với anh mà nói chỉ là cảm thấy thú vị, cho nên ở bên cạnh cô, gọi cô là chị, nhưng mà bây giờ nếu anh đã có một cảm giác khác với cô, muốn đưa cô vào phe cánh của mình thì đương nhiên anh không cần thiết phải để cô tiếp tục làm công việc cực khổ như thế này nữa.
“Được rồi” Cô đo, ghi lại số đo xong, rồi lại cúi đầu xuống đan len tiếp.
Nhưng mà vì lúc trước ngón tay có bị thương, cho nên động tác không có linh hoạt như thế, tốc độ đan len cũng khá chậm.
“Chị, hôm nay là ngày đính hôn của Tiêu Thiên Định và Hách Dĩ Mạt” Anh đột nhiên nói: “Trên đường tôi về, nhìn thấy con đường mà bọn hộ tổ chức đính hôn còn có chút kẹt nữa, rất nhiều người chạy qua đó xem”
“Tôi biết chứ, tôi lướt mạng có thấy trên đó rồi, từ sớm chỗ đó người đông nghìn nghịt, người khác muốn chen vào cũng chen không nổi” Cô nói, trong giọng nói không nghe ra được chút khác thường nào.
“Chị không cảm thấy mất mát sao?” Mắt anh khẽ ngước lên, quan sát phản ứng của cô.
“Mất mát?” Tay cô ngừng lại, hình như có hơi ngạc nhiên.
“Từ đầu, nếu như chị với Tiêu Thiên Định không chia tay thì tất cả cảnh tượng đẹp đẽ của ngày hôm nay có lẽ nên thuộc về chị” Anh nói.
“Cho dù năm đó tôi không xảy ra chuyện, không có chia tay, thì tất cả những thứ này cũng sẽ không phải của tôi.
Thật ra nhà họ Tiêu chưa từng thật lòng đón nhận tôi, cho dù không có chuyện đó, sớm muộn gì tôi với Tiêu Thiên Định cũng sẽ chia tay” Lăng Y Mộc lại nhìn có vẻ thản nhiên.
Nghĩ lại lúc đó, mỗi lần cô đến nhà họ Tiêu đều hao tâm tổn trí lấy lòng bố mẹ của Tiêu Thiên Định và cả Tiêu Tử Miên nữa, hy vọng có thể hòa nhập vào nhà họ Tiêu.
Nhưng mà kết quả thì sao, cô chỉ bị xem như một trò cười, thậm chí có một lần, trong một buổi tụ họp, cô bị Tiểu Tử Miên châm biếm ngay tại chỗ, nói cô muốn biến thành chim sẻ của phượng hoàng, mãi mãi vẫn là chim sẻ, không thể thành phượng hoàng được.
Mà cô
.