Trải qua tất cả công đoạn, Lâm Nhàn cảm giác xương cốt của mình đều giãn hết cả ra.
Nhất là cô gái massage cho hắn, nhan trị lên tới 90 điểm, dù là đặt ở Nam tài thì cũng được tính như nữ thần.
Tay nhỏ mềm mại như không xương nhưng không ngờ là sức lực lại không yếu, thanh âm nhu hòa, mang theo của vùng sông nước phong tình Giang Nam.
Nếu không phải do chưa ăn hết Nhan Tiểu Mạn thì tối nay Lâm Nhàn rất có thể sẽ hẹn cô gái này ra ngoài chơi.
Về phần chơi cái gì, đương nhiên là ‘đá bóng’ rồi!
Giờ này khắc này, Lâm Nhàn cảm thấy cả người thần thanh khí sảng, bước đi lâng lâng.
Hắn mặc quần áo tử tế đi ra đại sảnh, Vương Trạch Cảnh nháy mắt ra hiệu: "Lâm ca, có phải thiếu một công đoạn hay không?"
"Cậu coi nơi này là động gái sao?"
Lâm Nhàn trợn mắt nhìn gã, tức giận nói: "Muốn xxoo gì đó thì tự tán đi, tán được coi như cậu bản lĩnh."
Trong tiệm Spa như vậy, tùy tiện tìm bất kì nhân viên nữ nào cũng là nữ thần ở bên ngoài.
Ngay cả hai em gái đón khách ngoài cửa cũng là tiêu chuẩn hoa khôi ở Nam tài.
Nữ thần cao cấp sẽ vì vài ngàn khối mà bán thân sao?
Thằng này rõ là quá mơ hão.
Nghe vậy, Vương Trạch Cảnh hơi thất vọng.
Gã cũng biết, muốn dựa vào một vạn tiền tiêu vặt hàng tháng mà cua được mấy em ở đây thì nhất định là nằm mơ giữa ban ngày.
Trương Khải vẫn còn trong trạng thái phấn khởi, trên mặt mũi tràn đầy dư vị, nói: "Em gái đấm bóp cho tôi quả thực ngọt ngào, đáng tiếc, không xin được số WeChat của em ấy."
"Đây chính là cuộc sống của người có tiền sao? Cuối cùng cũng được thể nghiệm một lần!" Lôi Hồng Quang cảm khái.
Sáu người trở lại túc xá đã là hơn chín giờ đêm.
Lâm Nhàn nấu cháo điện thoại với Nhan Tiểu Mạn một lát, sau đó cùng với Vương Trạch Cảnh, hai người bắt đầu quá trình leo lên Thách Đấu.
Đương nhiên, Lâm Nhàn gà hết chỗ khen, tuy nhiên hắn chơi rất vui vẻ, chí ít cứ để cho hắn quẩy ở mid là được.
...
Ký túc xá nữ sinh.
Lăng Ấu Ngư mặc áo ngủ Pikachu rộng thùng thình, ôm điện thoại, lật qua lật lại trên giường.
Trên màn hình điện thoại di động chính là giao diện tán gẫu giữa cô và Lâm Nhàn.
Chỉ có điều trên giao diện trống rỗng, chỉ có một tin nhắc nhở của hệ thống.
"Bạn đã add friend Lâm Nhàn, bây giờ có thể bắt đầu tán gẫu…"
Dường như là hạ quyết tâm, Lăng Ấu Ngư ngồi bật dậy, cấp tốc đánh mấy chữ: Có đây không?
Thế nhưng rất nhanh, cô liền xóa bỏ hai chữ này.
Sau khi ngoác miệng ra trầm tư chốc lát, cô lại gõ chữ: Cậu ăn tối chưa?
Bây giờ đã trễ như vậy, hắn khẳng định đã ăn rồi!
Nghĩ tới đây, Lăng Ấu Ngư lại lần nữa xóa sạch.
Cô bé để điện thoại di động xuống, gãi gãi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ khổ sổ.
Phiền quá à!
Rốt cuộc nên nói gì mới tốt?
Suy tư thật lâu mà vẫn không có kết quả, Lăng Ấu Ngư đột nhiên nghĩ ra, mở ra giao diện tìm kiếm, gõ: Nên nói chuyện phiếm với nam sinh mình thầm mến như thế nào để mình vừa có thể tỏ vẻ hài hước vừa rất có nội hàm?
Gõ enter, lập tức xuất hiện vô số kết quả.
Chỉ có điều rất nhiều kết quả là nói tinh linh, hơn nữa đại đa số còn là quảng cáo.
Đúng lúc này, một kết quả tìm kiếm hấp dẫn sự chú ý của cô.
"Bạn có thể dùng vài câu nói duyên dáng, hoặc là những câu chuyện cười thú vị, trong lúc tán gẫu, thỉnh thoảng nói mấy thứ đó, như vậy có thể cho thấy bạn vừa hài hước lại vừa có nội hàm."
Ai, hình như cái này rất tốt.
Lăng Ấu Ngư cười cười, lại bắt đầu tìm kiếm câu nói duyên dáng, chọn lựa một hồi lâu, rốt cuộc mới ưng ý một câu, lập tức rồi phát cho Lâm Nhàn.
Sau khi làm xong, Lăng Ấu Ngư dùng ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm giao diện tán gẫu, chờ đợi Lâm Nhàn trả lời.
...
Kết thúc một ván, Lâm Nhàn hô qua sát vách: "Lão Vương, cậu mua mấy thứ rẻ rách gì thế, chẳng có chút dame nào."
"Không phải cậu bảo tôi lên tank sao?" Vương Trạch Cảnh đáp trả mà nhức cả trứng.
Có sao?
Lâm Nhàn sững sờ, ngay sau đó liền nghiêm túc khuyên bảo: "Lão Vương, cậu phải học được biến hóa, mua trang bị không thể quá cứng nhắc."
Đúng lúc này, điện thoại rung.
Lâm Nhàn cầm lên xem xét, là Lăng Ấu Ngư phát WeChat cho mình.
Ấn mở, hắn đột nhiên ngơ ngẩn.
"Nếu như, tất cả vết thương đều có thể khỏi hẳn. Nếu như, tất cả tình cảm đều có thể hoàn mỹ.... Nếu như, vẫn có thể gặp gỡ tại thành phố nào đó. Đơn thuần mỉm cười. Có chút hạnh phúc. Tùy ý ôm. Tốt biết bao nhiêu. Thế nhưng chỉ là nếu như."
Đây là cái quỷ gì?
Hắn khẽ nhíu mày, trực tiếp trả lời: "Nhanh tắm rửa rồi ngủ đi, đừng nghĩ mấy thứ vớ vẩn này nữa."
Để điện thoại di động xuống, Lâm Nhàn hô: "Lão Vương, tranh thủ thời gian vào trận, tốc độ vào trận mới nào!"
...
Ngày thứ hai.
Lại là huấn luyện quân sự vừa buồn tẻ vừa không thú vị.
Điểm khác với mấy ngày trước là hôm nay không còn tiếp tục tư thế hành quân, mà là đổi sang luyện tập đi nghiêm.
Lăng Ấu Ngư vẫn duy trì thói quen mỗi ngày đưa nước dưa hấu cho hắn, chỉ là cảm xúc của cô dường như không quá cao.
Thời gian vội vàng trôi qua, nửa tháng huấn luyện quân sự cuối cùng đã kết thúc.
Các tân sinh viên trắng trẻo hôm nào đều đã biến thành nguyên một đám da đen.
Ngoại lệ duy nhất chính là Lâm Nhàn.
Chẳng những mỗi ngày hắn đều kiên trì thoa kem chống nắng, mà còn thường xuyên đến tiệm Spa Dục Hồng Y để thư giãn.
Không thể không thừa nhận, hiệu quả thực sự rất tốt, mặc dù vẫn chẳng thể tránh khỏi hơi đen một chút, tuy nhiên đã tốt hơn những sinh viên khác nhiều lắm.
Hôm nay là ngày, mai và mốt trùng hợp là hai ngày nghỉ cuối tuần.
Lâm Nhàn chuẩn bị lập tức xuất phát đi Ma đô, sử dụng [ thẻ nhiệm vụ Tú Sắc Khả Xan ], sau đó tìm cơ hội ăn hết Nhan Tiểu Mạn, cuối cùng là tiện đường mua một chiếc Ferrari.
Nghĩ qua nghĩ lại, hình như những việc cần làm nhiều quá đi thôi.
Sáng sớm, Lâm Nhàn đến văn phòng của Tề Giai.
Thấy hắn đi tới, Tề Giai lập tức đập cái trán, bất đắc dĩ nói: "Cậu không phải lại muốn xin phép nghỉ chứ?"
Trong khoảng thời gian này, Lâm Nhàn thường xuyên xin phép nghỉ để đi Spa khiến Tề Giai hết sức đau đầu.
Hiện tại nhìn thấy hắn, Tề Giai đã hình thành phản xạ có điều kiện.
Lâm Nhàn cười nói: "Tề giảng viên, lần này là thật sự có chuyện!"
"Lần nào cậu cũng nói như vậy!"
Tề Giai đặt cây viết trong tay xuống, vuốt vuốt mặt, hỏi: "Lần này xin ngủ bao lâu?"
"Ba ngày! Thứ hai là về rồi!"
Tề Giai nhíu mày: "Ba ngày? Cậu không tham gia bữa tiệc chào đón người mới ngày mai thì cũng được đi, thế nhưng ngày mốt có buổi họp lớp, dù sao cậu cũng phải trình diện chứ? Tôi chuẩn bị đề bạt cậu làm lớp trưởng đấy!"
"Đừng!"
Lâm Nhàn vội vàng khoát tay: “Tôi nào có thời gian rỗi làm lớp trưởng, hơn nữa lớp chúng ta nhiều nữ sinh như vậy, nam sinh như tôi làm lớp trưởng quả thật không tiện. Tề giảng viên nên chọn nữ sinh làm lớp trưởng thì tốt hơn!"
"Đành vậy!"
Tề Giai xem như triệt để từ bỏ, rút ra một tờ đơn xin phép nghỉ, vừa nhanh chóng kí tên vừa hỏi: "Cậu đến Ma đô làm gì?"
"Ách... Mua xe!"
Lâm Nhàn hơi nghĩ ngợi, có vẻ như chỉ có lý do này là hơi phù hợp một chút.
Hắn không thể nói đi Ma đô để ăn hết bạn gái và hoàn thành nhiệm vụ!
Tề Giai thuận miệng hỏi một câu: "Mua loại xe gì mà phải cố ý đến tận Ma đô?"
"Ferrari!"
"Bỏ đi. Coi như tôi không có hỏi!"