Trần phi là sủng phi mới tiến cung mấy năm nay, là người có chút quan hệ với Liễu gia, vừa vào cung liền biết điều đứng cùng phe với Hoàng Hậu, dần dần được nhận hoàng ân, trở thành tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng.
Vị sủng phi kia chính là người giúp Liễu Như Yên lấy được loại thuốc này, Liễu gia vừa xảy ra chuyện, nàng ta liền vội vàng ra tay xử lý.
Mà cung nhân này đúng là tâm phúc nàng ta đưa từ trong nhà vào cung, vô cùng tận tâm tận lực.
“Tô đại nhân, nô ty phụng mệnh lệnh của Hoàng Thượng.” Cung nhân kia thấy Tô Cửu Khanh không chịu thả người, tức giận nói.
“Thật trùng hợp, ta cũng làm theo mệnh lệnh của Hoàng Thượng điều tra rõ việc này, hay là ngươi nói Hoàng Thượng định giao chuyện này cho Trần phi điều tra?” Tô Cửu Khanh thong thả ung dung nói, nhìn tư thế là muốn thảo luận dài ngắn với cung nhân kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cung nhân thấy Tô Cửu Khanh mềm rắn đều không ăn, trong lòng nàng ta xoay chuyển vô số ý niệm, cười nói: “Tô đại nhân nói quá lời, chúng ta nói trắng ra là đều làm việc cho Hoàng Thượng, Trần phi nương nương cũng đặc biệt phái ngự y tới tương trợ, hiện giờ ngự y đã bắt mạch, điều tra ra manh mối, Tô đại nhân chỉ cần tiếp tục phá án là được.”
“Tra ra manh mối?” Tô Cửu Khanh lặp lại mấy từ này “Chỉ bằng lời nói một bên của ngự y? Ta sao biết được người này có thể bị người nào mua chuộc nói bậy hay không?”
Tống Ngọc Ly vừa được chẩn ra “Có thai”, Liễu Như Yên liền biết người trong nhà có tâm giúp nàng. Mặc dù nàng ta cảm thấy kinh hoàng, nhưng nhìn Tô Cửu Khanh một lòng bảo về Tống Ngọc Ly, trong lòng nàng ta không khỏi nảy sinh ý xấu.
“Tô đại nhân, hiện giờ chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng ngài lại không chịu thẩm vấn Tống Ngọc Ly, có phải bởi vì ngài và Tống Ngọc Ly có tư tình gì hay không? Thời điểm ở Đại Lý Tự, Hoàng Thành Tư xuất lực giúp đỡ Tống gia trong vụ kiện với Trâu gia, tất cả mọi người đều biết. Ngày ấy ở Văn gia, ngài cũng tìm mọi cách bảo vệ nàng ấy.”
Thẩm Tú nhìn Liễu Như Yên, lần đầu tiên phát hiện bằng hữu tốt của mình lại là người như vậy, một bên bất động thanh sắc hãm hại mình, một bên còn có thể đổi trắng thay đen vu khống người khác như vậy.
“Liễu Như Yên, ngươi có xấu hổ hay không, rõ ràng là ngươi……” Thẩm Tú nhìn không thuận mắt, cả giận nói.
Liễu Như Yên không nghĩ tới trong thời khắc mấu chốt như thế này, bằng hữu tốt của mình lại không nói chuyện giúp mình. Nàng ta không khỏi hơi sửng sốt, chỉ đành căng da đầu tiếp tục nói dối: “Lời ta nói đều là sự thật.”
Cung nhân kia nghe lời này, cười lạnh một tiếng, mượn lừa xuống núi: “Tốt, Tô đại nhân, ngài đây là lấy quyền lực mưu cầu lợi ích cá nhân sao.”
“Ngươi đúng là mồm mép lanh lợi.” Tô Cửu Khanh lạnh lùng nói, hắn phất phất tay, ý bảo hai thị vệ Hoàng Thành Tư tiến lên một bước, trói cung nhân và ngự y kia lại, mặt khác bịt kín miệng bọn họ.
Liễu Như Yên đứng một bên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, dù sao nàng ta cũng không nghĩ tới Tô Cửu Khanh sẽ trực tiếp làm như thế.
“Trói hai người kia lại, Tống Ngọc Ly ta sẽ tự mình thẩm vấn.” Tô Cửu Khanh lười nhác nói.
Cố Yên đứng bên người Tô Cửu Khanh, chần chờ nhìn hắn một cái, hỏi: “Đại nhân, như vậy có ổn không, tốt xấu gì bọn họ trên danh nghĩa vẫn là người của Hoàng Thượng phái tới.”
Tô Cửu Khanh trừng mắt nhìn Cố Yên không nói chuyện.
Không lâu sau, bên trong doanh trướng chỉ còn lại hai người Tống Ngọc Ly và Tô Cửu Khanh.
Tô Cửu Khanh ra vẻ nghiêm túc nói: “Tống tiểu thư, nói một chút đi, chuyện nàng có thai hai tháng là như thế nào? Đứa nhỏ này của ai?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Ngọc Ly trợn mắt nhìn Tô Cửu Khanh, cả giận: “Ngài có thể đứng đắn một chút hay không ? Chu Dịch An sao rồi ? Hoàng Thượng dự định xử lý chuyện này như thế nào? Ngài đã nghĩ ra cách gì chưa?”
Liên tục nhận được hàng loạt câu hỏi, Tô Cửu Khanh không hiểu sao lại lộ ra một nụ cười, hắn nhịn không được hỏi: “Nàng không sợ ta thật sự tin lời ngự y kia sao?”
“Nếu một chút tài mọn như vậy đã có thể lừa gạt được Tô Cửu Khanh, ta đây mới phải coi thường ngài!”
Hôm nay Tống Ngọc Ly mặc một thân trang phục cưỡi ngựa, mái tóc buộc cao phía sau đầu, khác hẳn với hình tượng trang điểm tỉ mỉ rửa mặt chải đầu của quá khứ, trông nàng có vẻ vô cùng linh động, tràn đầy năng lượng.
Với cách trang điểm như vậy, hơn nữa còn cộng thêm thần sắc có chút bực bội khiến nàng trở nên đặc biệt có sinh khí.
Tô Cửu Khanh nhìn vào mắt, không khỏi bật cười.
“Lời Chu Dịch An nói Hoàng Thượng đều đã nghe, việc đến nước này, vụ án làm rối loạn khoa cử chắc chắn sẽ bị hạ lệnh điều tra rõ, phụ thân nàng sẽ không có việc gì.” Tô Cửu Khanh nhẹ giọng nói.
Toàn bộ quá trình đối thoại của Chu Dịch An và Hoàng Thượng, Tô Cửu Khanh vẫn luôn theo sát bên cạnh. Hắn khá hiểu tính tình Hoàng Thượng, nghe khẩu khí của Hoàng Thượng hắn liền biết khả năng thành công vô cùng cao.
Đặc biệt là sau khi trưởng công chúa Ngụy Kinh Hồng nhận được tin lập tức đuổi tới đây, dùng cả tình cảm và lý lẽ để thuyết phục Hoàng Thượng, lên án mạnh mẽ tội gian lận khoa cử. Đồng thời còn để lộ ra một chút thiên vị đối với Chu Dịch An, nàng nói diện mạo của hắn có mấy phần tương tự phò mã quá cố.
Phò mã Sài Ninh từng là cấp dưới đắc lực được Hoàng Thượng nhìn trúng, Hoàng Thượng nghe lời này lại càng thêm động tâm.
Tống Ngọc Ly nhìn bộ dáng trịnh trọng của Tô Cửu Khanh, nàng chậm rãi thở phào một hơi. Nàng có chút không kịp phục hồi tinh thần, càng có chút không dám tin tưởng, rằng nàng thật sự làm được, nàng thật sự giúp phụ thân có cơ hội rửa sạch oan khuất.
Nàng vừa suy nghĩ, vừa nhịn không được cắn chặt môi, đỏ hốc mắt.
Từ ngày Tống gia xảy ra chuyện tới nay, nàng chưa lần nào rơi nước mắt. Nhiều ngày bôn ba nhờ cậy như vậy, nàng cũng cắn răng kiên trì, cho dù phải chịu tủi nhục nàng cũng cố gắng nuốt xuống chưa bao giờ có nửa câu oán hận.
Nghĩ đến cái chết thảm của Tống Tử Nguyên ở đời trước, và một đường gian khổ ở đời này, rốt cuộc Tống Ngọc Ly cũng không nhịn được, bả vai nàng run nhè nhẹ, đột nhiên duỗi tay nắm lấy vạt áo Tô Cửu Khanh, nhẹ nhàng dựa lại gần.
Lúc này, nàng thật sự cần một người ở bên cạnh nhìn nàng phát tiết ngũ vị tạp trần của những ngày qua ra ngoài.
“Cảm ơn, Tô Cửu Khanh, cảm ơn ngài.” Nàng nhẹ giọng nói.
Tô Cửu Khanh cúi đầu, nhìn vạt áo dần dần hiện ra vết nước. Từ góc độ của hắn, vừa lúc có thể nhìn thấy giọt nước mắt treo trên lông mi của Tống Ngọc Ly đang run nhè nhẹ.
Giọt nước mắt tinh tế trắng nõn nhuộm ánh sáng giống như trân châu.
Tô Cửu Khanh theo bản năng nuốt ngụm nước miếng, lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn đưa cho Tống Ngọc Ly.
“Đừng khóc, nếu lát nữa nàng mang đôi mắt đỏ hồng này đi ra ngoài, chỉ sợ người bên ngoài đều cho rằng nàng thật sự có thai đấy.”
Tống Ngọc Ly bật cười.
Thấy cảm xúc của nàng dần ổn định, Tô Cửu Khanh mới tiếp tục hỏi: “Những cảm xúc còn lại đợi phụ thân nàng được ra ngoài hãy phát tiết đi. Nàng nghĩ nên giải quyết chuyện lọ thuốc này như thế nào.”
Tống Ngọc Ly vừa lau khô nước mắt, vừa tùy ý cười nói: “Còn phải phiền đến Tô đại nhân và Hoàng Thành Tư.”
Nàng chớp chớp mắt, thúc giục nói: “Tô đại nhân cố gắng điều tra càng nhanh càng tốt, trả lại sự trong sạch cho ta. Rốt cuộc hung thủ đã gần ngay trước mắt.”
Tô Cửu Khanh cười nói: “Nàng đoán được?”
“Trần phi nương nương vội vàng giải vây giúp Liễu gia như vậy, lấy thực lực hiện giờ của Liễu gia, chỉ sợ không làm được tới mức này.” Tống Ngọc Ly giảo hoạt chớp chớp mắt, khẽ cười nói “Cũng chỉ có Liễu Như Yên ngu ngốc kia mới dám nhúng tay vào chuyện như vậy. Lúc trước tốt xấu gì cũng chỉ là đức hạnh không tốt, hiện giờ e rằng nàng ta sẽ trở thành đồng phạm mưu hại con vua.”
Tô Cửu Khanh nhìn bộ dáng khoe khoang đắc ý của Tống Ngọc Ly, không khỏi cười nhẹ thành tiếng.
Hắn nhịn không được duỗi tay kéo tóc Tống Ngọc Ly.
Tống Ngọc Ly nhất thời bị đau “Ai da” một tiếng, trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Ngài làm gì vậy?”
Tô Cửu Khanh cười nói: “Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của nàng, ta không thấy vui.”
Tống Ngọc Ly chán nản, nhìn hắn mà không còn lời nào để nói.
“Như vậy, với thế cục này, nàng đã nghĩ ra cách phá giải chưa?” Tô Cửu Khanh sợ Tống Ngọc Ly thật sự tức giận, vội nói sang chuyện khác.
Tống Ngọc Ly gật đầu: “Liễu Như Yên không phải ngốc. Chỉ cần để nàng ta hiểu được, vì giữ mạng nàng ta tự nhiên sẽ chặt đuôi cầu đường sống.”
Mà lúc này, Thẩm Tú và Liễu Như Yên vẫn đang bị giam giữ trong một doanh trướng khác.
“Liễu Như Yên, ngươi cũng quá đê tiện vô sỉ rồi.” Thẩm Tú cả giận nói “Không ngờ ta lại làm bằng hữu với người như ngươi!”
Liễu Như Yên cười lạnh nói: “Thẩm Tú, ngươi không cần giả bộ làm người tốt, lúc trước ngươi đối xử với Tống Ngọc Ly còn ác hơn ta nhiều.”
“Ta không thích nàng ta, đương nhiên muốn khi dễ nàng. Nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ đẩy nàng ta vào chỗ chết, huống chi nàng ta vốn vô tội. Nhất định là nhà ngươi mua chuộc ngự y kia, thật sự khiến người ta khinh thường!” Thẩm Tú cả giận nói.
Nàng vừa dứt lời, bên ngoài doanh trướng liền có người vén rèm lên, hai người tập trung nhìn, không phải Tống Ngọc Ly thì là ai.
Bởi vì chuyện của Tống gia có khởi sắc, nên tâm tình Tống Ngọc Ly rất tốt, nàng ngậm ý cười nhìn hai người: “Thẩm Tú, ta thật sự không nghĩ tới, ngươi sẽ nói chuyện giúp ta.”
Sắc mặt Thẩm Tú lập tức âm trầm: “Ngươi sắp chết đến nơi rồi, nhưng tâm tình đúng là không tồi chút nào.”
“Đang êm đẹp, ngươi đừng tùy tiện nguyền rủa ta.” Tống Ngọc Ly hơi mỉm cười, đi đến trước mặt Liễu Như Yên, trong tay cầm một viên thuốc phá thai.
Liễu Như Yên tránh né ánh mắt Tống Ngọc Ly, nhìn về nơi khác: “Ngươi và Tô Cửu Khanh thật sự có tư tình, nhưng lại có thể đi lại khắp nơi như vậy. Cho dù các ngươi bắt trói cung nhân và ngự y thì thế nào? Có bản lĩnh liền giết người diệt khẩu đi, dù sao mọi người đều biết hai người họ từng tới nơi này.”
Tống Ngọc Ly cười nói: “Liễu Như Yên, nếu ngươi không ngốc chắc hẳn cũng biết nguyên nhân Hoàng Thành Tư tham gia vào chuyện nhỏ nhặt như lọ thuốc phá thai này là gì. Mưu hại con vua chính là tội lớn, ngươi không động não suy nghĩ xem vì sao Trần phi lại muốn giúp ngươi thoát thân?”
Liễu Như Yên giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Ngọc Ly. “Rốt cuộc thuốc này ở đâu mà có?” Tống Ngọc Ly thong thả ung dung nhẹ giọng hỏi “Ngươi không ngại nhớ lại một chút chứ.”
Nàng vừa nói, vừa nhét viên thuốc vào lòng bàn tay Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên nắm chặt viên thuốc, như cầm phải một củ khoai lang phỏng tay. Trên mặt đỏ đỏ trắng trắng một hồi lâu, giữa trán dần dần thấm ra mồ hôi lạnh.
Nàng ta hiểu ý tứ trong lời nói của Tống Ngọc Ly.
Đúng vậy, nếu Trần phi không liên quan đến chuyện này, vì sao nàng ta lại chịu giúp Liễu gia, giúp mình như vậy?
Vô luận là tội mưu hại con vua hay là tội khi quân đều phải tru di cửu tộc.
Mà đáng lẽ vấn đề Liễu gia phải đối mặt, vốn dĩ chỉ là nhục nhã mất danh dự gia đình. Cái nào nặng cái nào nhẹ, Liễu Như Yên sao có thể không hiểu?
Nàng ta tái mặt, nước mắt trong mắt dần dần chảy ra khỏi hốc mắt.
“Ta nói, ta đều nói.” Nàng ta khóc lóc, rồi sau đó khai ra nha hoàn mua thuốc, phương thức liên lạc với người bán, và cả địa điểm giao dịch.
Tô Cửu Khanh đứng ngoài doanh trướng, nghe lời này liền dẫn người đi vào ghi chép. Đợi viết xong nét chữ cuối cùng, Tô Cửu Khanh dứt khoát nói: “Như vậy, trừ Liễu Như Yên, hai người có thể đi rồi.”
Thẩm Tú nghe lời này thì cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi không thèm liếc mắt nhìn Liễu Như Yên một lần, tựa như Liễu Như Yên là đồ vật đáng ghê tởm gì đó.
Trước khi đi Tống Ngọc Ly nhìn Liễu Như Yên nói: “Có cần phái người thông báo với cha của đứa bé hay không, nói không chừng sẽ có vài phần cơ hội sống sót”
Liễu Như Yên lạnh lùng nói: “Ta không cần ngươi thương hại.”
Tống Ngọc Ly nghe lời này xong cũng không nói nhiều, lập tức xoay người rời đi.
Nàng rời khỏi doanh trướng Hoàng Thành Tư, Tô Cửu Khanh không yên tâm về nàng, liền đi theo nàng từ xa.
Hai người một trước một sau, không ai nói với nhau lời nào.
Không quá mấy bước, hai người nhìn thấy Trần Khiêm đang sốt ruột đi lại quanh doanh trướng.
Trần Khiêm thấy nàng ra ngoài, nhịn không được vọt tới trước mặt Tống Ngọc Ly.
“Tống tiểu thư, nàng không có việc gì chứ?”
Không đợi Tống Ngọc Ly mở miệng, thanh âm trào phúng của Tô Cửu Khanh đã vang lên phía sau: “Bộ dáng vừa rồi của Trần công tử có chút giống chú chó nhỏ nhìn thấy chủ nhân.”
Tống Ngọc Ly quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tô Cửu Khanh, nghĩ thầm người này nói bậy gì đó.
Tô Cửu Khanh lại không chút nào để ý trừng lại nàng.
Trần Khiêm ngẩn người, dần dần đỏ mặt: “Mẹ ta cũng nói cha ta như thế.”
Tô Cửu Khanh:……