Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Trong giới khuê tú Thẩm Tú nổi tiếng ương ngạnh không kiềm chế tính tình, trước kia  cũng từng giao hảo với Liễu Như Yên. Tuy nhiên từ ngày Liễu Như Yên xuất gia, nàng luôn rầu rĩ không vui, cả người giống như một quả pháo đang chờ phát nổ.
Ngày thường đi tới nơi nào cũng ngơ ngác, mọi người nhìn thấy đều không muốn nói chuyện với nàng.
Lúc này, nàng vừa mở miệng, chúng nữ tử không còn ai dám lên tiếng.
Tống Ngọc Ly cảm thấy thú vị, đi đến ngồi xuống bên người Thẩm Tú, lấy một bộ chén đũa sạch sẽ, bình tĩnh ăn cơm.
Mấy ngày nay, nàng thu xếp chuyện thành thân của Ngụy Kinh Hồng, ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không yên, hiện giờ mới coi như được nghỉ ngơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cách ăn cơm của Tống Ngọc Ly rất văn nhã nhưng tốc độ lại khá nhanh, không lâu sau liền ăn hết hai chén cơm, tiếp tục uống thêm một chén canh lớn, lúc này mới uể oải buông chén đũa xuống, dùng khăn che miệng, nấc một tiếng.
Thẩm Tú trừng to mắt ngây ngốc nhìn nàng, lẩm bẩm nói: “Ngươi ăn một bữa cơm giống như đang hành quân vậy.”
Tống Ngọc Ly cười nói: “Ngươi từng thấy tướng sĩ hành quân ăn cơm như thế nào chưa?”
“Lúc trước đã gặp qua, cũng từng ăn cùng các tướng sĩ, một chén canh, một chiếc bánh ngâm vào nước canh, uống một hơi cạn sạch.” Thẩm Tú ngẫm lại rồi nói “Này, không đúng, vì sao ngươi lại chạy tới chỗ ta ngồi ăn?”
“Chỗ của ngươi thanh tịnh.” Tống Ngọc Ly dùng khăn mím môi, lúc này mới thong thả ung dung đứng lên “Cọp mẹ, không ai dám tới gần ngươi.”
Nàng cười nói, rồi sau đó không đợi Thẩm Tú mắng liền chuồn đi nhanh như chớp.
Thẩm Tú trợn mắt há hốc mồm nhìn theo bóng dáng Tống Ngọc Ly.
Tống Ngọc Ly ăn uống no đủ, lại gọi người pha một ly trà tiêu thực, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Ngụy Kinh Hồng là người không chịu nổi cô đơn, hơn nữa lại là lần thành thân thứ hai, nên nàng không nguyện ý đợi một mình trong tân phòng chờ tiệc cưới kết thúc. Nghi thức vừa chấm dứt, nàng liền vào nội thất thay đổi xiêm y, sau đó ra ngoài xã giao cùng các nữ quyến thế gia.
Đến tận đây, rốt cuộc Tống Ngọc Ly mới có thể thành công rút lui, yên tâm đi vào giấc mộng đẹp.
Nàng vốn muốn đi đường vòng đến phòng cho khách trong phủ công chúa, khoảng thời gian này nàng đã sớm thông thạo khắp trong ngoài.
Nhưng mà mới đi được một nửa đã thấy Thẩm Tú một bên ôm cây đợi thỏ.
“Ngươi đi theo ta.” Thẩm Tú thấy Tống Ngọc Ly, không nói hai lời liền giữ chặt tay nàng, đi về hướng hẻo lánh.
Tống Ngọc Ly không hiểu nội tình bị nàng lôi đi, đi loanh quanh lòng vòng cuối cùng dừng lại dưới một góc tường.
Ở góc tường có một cái lỗ, phía bên kia bức tường là đình viện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Tú ra hiệu ý bảo Tống Ngọc Ly im lặng nhìn qua.
Chỉ thấy Lâm Nguyên Nguyên và Tô Cửu Khanh đứng trong viện.
Hình như Lâm Nguyên Nguyên đang gạt lệ.
Tống Ngọc Ly xấu hổ liếc mắt nhìn Thẩm Tú, hạ giọng nói: “Vừa rồi ngươi sốt ruột như vậy, chỉ vì muốn kéo ta tới đây cùng ngươi nghe góc tường.”
Thẩm Tú trừng mắt nhìn Tống Ngọc Ly: “Đừng cho là ta không biết, Tô Cửu Khanh đối với ngươi rõ ràng là có ý tứ!”
Tống Ngọc Ly cảm thấy Thẩm Tú buồn cười, nàng cũng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Thanh âm Lâm Nguyên Nguyên nghẹn ngào, nhưng vẫn gian nan nói: “Không sợ đại nhân chê cười, từ ngày gặp đại nhân tại Văn phủ, ta liền sinh tâm luyến mộ, toàn tâm toàn ý muốn phục vụ đại nhân. Ta biết Lâm gia không phải huân quý, đại nhân chướng mắt ta cũng là điều đương nhiên, nhưng… Nhưng ta vẫn muốn ra sức cố gắng một chút, mặc dù ngày sau không được làm chính thê, chỉ cần có thể đi theo đại nhân, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Hôm nay là ngày đại hôn của Ngụy Kinh Hồng, sảnh ngoài thập phần náo nhiệt, người của Tam hoàng tử và Thái Tử thay phiên nhau kính rượu Tô Cửu Khanh và Tống Tử Nguyên.
Tô Cửu Khanh không kiên nhẫn trốn đến hậu viện hít thở không khí, nhưng không ngờ đến đây lại gặp phải vị cô nương Lâm gia này.
Nếu không phải vừa rồi nàng tự giới thiệu, Tô Cửu Khanh đã không còn nhớ rõ bộ dáng Lâm Nguyên Nguyên thế nào. Hắn mơ hồ nhớ hình như lúc trước hắn cũng đã đưa ra câu trả lời không muốn. Lâm gia biết tin cũng không nhiều lời, nhưng không ngờ tiểu thư Lâm gia còn chưa hết hy vọng.
“Tiểu thư muốn ta nạp tiểu thư làm thiếp?” Tô Cửu Khanh lạnh giọng hỏi.
Lâm Nguyên Nguyên cắn cắn môi: “Từ trước đến nay chưa từng có nữ tử nguyện ý làm thiếp, ta chỉ cầu được đi theo bên cạnh Tô đại nhân …”
“Tiểu thư chỉ cần trả lời là có hay không.” Tô Cửu Khanh ngắt lời Lâm Nguyên Nguyên.
Hồi lâu, một thanh âm như tiếng muỗi kêu vang lên: “Đúng vậy.”
Tô Cửu Khanh cười nhạo một tiếng, nhìn Lâm Nguyên Nguyên từ trên xuống dưới một lượt.
Hôm nay Lâm Nguyên Nguyên tỉ mỉ trang điểm, mặc chiếc váy dài màu trắng, kỳ thật ăn mặc như thế để tham gia hôn lễ có hơi già, tuy nhiên lại vô cùng phù hợp với dung mạo và khí chất của nàng, yểu điệu lượn lờ đứng ở nơi đó, yếu đuối như một cây liễu đung đưa trước gió, tư thái nhã nhặn lịch sự.
“Ta cảm thấy tiểu thư đã nghĩ sai một chuyện.” Tô Cửu Khanh chậm rì rì nói “Ta cự tuyệt hôn sự với tiểu thư không phải bởi vì chướng mắt gia thế của Lâm gia, mà ngược lại nếu bởi vì gia thế thì ngay từ đầu phụ thân ta căn bản sẽ không đề cập chuyện này với phụ thân tiểu thư.”
Lâm Nguyên Nguyên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cửu Khanh.
“Ta không muốn mối hôn sự này, chỉ vì ta chướng mắt tiểu thư.” Hắn không chút để ý nói, vừa nói còn vừa nhẹ nhàng cong khóe miệng “Thỉnh Lâm tiểu thư không cần suy nghĩ nhiều.”
Bên kia tường, Thẩm Tú và Tống Ngọc Ly đồng loạt giữ chặt trái tim.
Tô Cửu Khanh à Tô Cửu Khanh, cho dù biết ngài không thương hương tiếc ngọc, nhưng lời này nói ra cũng quá… thẳng thắn rồi...

“Tô đại nhân…Thật sự …” Thẩm Tú lẩm bẩm, tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn nàng lại không biết nên diễn tả như thế nào.
Ngược lại Tống Ngọc Ly đã quen với điều đó.
Đời trước Tô Cửu Khanh cũng không hiểu phong tình như vậy, dù sao chính hắn đã trực tiếp ném hoa khôi cố tình ngã lên người hắn xuống dưới lầu.
Trong ấn tượng của Tống Ngọc Ly, cách Tô Cửu Khanh đối xử với nữ tử vẫn luôn là như thế, đừng nói là thương hương tiếc ngọc, chỉ đối xử bình thường cũng cực kỳ hiếm thấy.
Đặc biệt là mấy năm sau, bên người hắn có Tống Ngọc Ly, tuy nhiên trước sau vẫn chưa từng cưới chính thê, khiến không ít thế gia động tâm tư, nữ tử “trùng hợp” gặp hắn lại càng như cá diếc qua sông, thế cho nên Tô Cửu Khanh liền luyện thành một loại bản lĩnh.
Đó chính là bất động thanh sắc, bằng tốc độ cực nhanh làm nữ tử khóc lóc chạy đi.
“Ngươi quá xấu.”
“Ngươi quá lùn.”
“Nhìn thấy mặt ngươi ta không vui.”
“Đại sư nói bát tự của chúng ta không hợp.”
Không có đau nhất, chỉ có đau hơn.
Tô Cửu Khanh vẫn luôn không thành thân, thật sự một chút cũng không kỳ quái.
Lâm Nguyên Nguyên không thể tưởng tượng mà nhìn Tô Cửu Khanh, trong khoảng thời gian ngắn ngay cả nước mắt cũng quên chảy xuống, đầu vai nàng ta khẽ run, thần sắc thê lương.
Tô Cửu Khanh nhướng mày, có chút kỳ quái vì sao nàng ta còn chưa đi, vì thế tiếp tục trào phúng nói: “Tiểu thư lớn lên không đẹp, học vấn cũng không xuất chúng, càng không biết giơ đao múa kiếm. Nữ nhân bên người Tô Cửu Khanh ta phải tinh thông mọi thứ. Lâm tiểu thư biết làm gì? Khua môi múa mép sau lưng người khác sao? Điều này nữ tử thế gia khác đều làm được.”
Hô hấp Thẩm Tú cứng lại, duỗi tay nắm lấy cổ tay Tống Ngọc Ly, càng nắm càng chặt.
“Tô đại nhân nói chuyện, cũng quá…”
Tống Ngọc Ly trợn trắng mắt, cố gắng rút cổ tay mình ra, nhẹ giọng nói: “Hắn đang cố ý đuổi Lâm Nguyên Nguyên đi.”
Quả nhiên, nước mắt của Lâm Nguyên Nguyên lại lăn xuống như châu rơi.
Tô Cửu Khanh thấy nàng ta lại khóc thì không ngừng cố gắng: “Tiểu thư vừa nói thế nào về Tống Ngọc Ly, nhưng có một điều ta có thể khẳng định, tiểu thư một chút cũng không bằng nàng ta.”
Tống Ngọc Ly nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Tú: “Lâm Nguyên Nguyên có nhắc tới ta sao?”

Thẩm Tú gật đầu như giã tỏi: “Bằng không ngươi cho rằng vì sao ta phải kéo ngươi tới đây. Mới vừa rồi Lâm Nguyên Nguyên cố ý bố trí ngươi, chính nàng ta cũng cảm thấy Tô Cửu Khanh có ý với ngươi.”
“Vì sao? Ta có điểm nào không bằng Tống Ngọc Ly?” Lâm Nguyên Nguyên nghẹn ngào nói “Ngoại trừ gia thế, rốt cuộc ta có chỗ nào thua  kém?”
“Tiểu thư không đẹp bằng. Nếu tiểu thư muốn thay đổi điểm này, có lẽ phải đầu thai lại mới làm được .” Tô Cửu Khanh nói thẳng không cố kỵ.
Cuối cùng Lâm Nguyên Nguyên cũng không nhịn được, xoay người lệ nóng quanh tròng mà chạy đi.
Tô Cửu Khanh nhìn bóng dáng rời đi của Lâm Nguyên Nguyên cười lạnh một tiếng, sau đó khóe mắt hắn liếc qua một góc tường rồi cũng xoay người rời đi.
Tống Ngọc Ly và Thẩm Tú hai mặt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự xấu hổ trên mặt đối phương.
“Lúc không có ai, Tô Cửu Khanh là người như vậy sao?” Thẩm Tú có chút nghi ngờ hỏi.
Tống Ngọc Ly chớp chớp mắt: “Ta làm sao mà biết được?”
Thẩm Tú cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: “Nhà ta tuy là võ quan, nhưng cũng không phải không nhìn rõ thế cục trong triều!”
Tống Ngọc Ly bày ra thần sắc chăm chú lắng nghe, Thẩm Tú bất đắc dĩ, chỉ đành phải hạ giọng tiếp tục nói: “Lần này Tống gia có thể xoay người là dựa vào lực đẩy của Tô Cửu Khanh từ phía sau, hơn nữa còn có trưởng công chúa tham dự. Hiện giờ trưởng công chúa tóm được Chu Dịch An làm phò mã, vậy Tô Cửu Khanh là vì cái gì?”
Tống Ngọc Ly nhíu mày nói: “Nữ tử khuê các chúng ta, không nên đàm luận chính sự.”
Thẩm Tú nghẹn một hơi trong lồng ngực, chỉ muốn mắng to Tống Ngọc Ly một tiếng.
Không đàm luận chính sự?
Tống Ngọc Ly đâu chỉ đàm luận, chỉ sợ khắp nơi chốn đều có dấu tay của nàng!
Nhưng mà nghĩ đến lời dặn dò của ca ca trước khi rời đi, Thẩm Tú vẫn miễn cưỡng nhịn xuống xúc động muốn trở mặt với Tống Ngọc Ly.
Trước khi đi, Thẩm Hoan nói với Thẩm Tú: “Mặc dù Thẩm gia dựa vào Văn gia, nhưng hiện tại với thế cục trong triều muội không nên chỉ đi theo Văn Ấu Vi. Hiện giờ Hoàng Thượng cố ý cân bằng thế lực, chắc chắn sẽ trọng dụng nước cờ trưởng công chúa này. Nếu có cơ hội, muội tốt nhất nên hóa giải mâu thuẫn với Tống Ngọc Ly, cho dù không làm được bằng hữu tốt thì cũng không thể đắc tội.”
Thẩm Tú có chút không phục: “Tống Ngọc Ly tâm tư lạnh lùng gian xảo, nàng sẽ chịu kết giao với muội hay sao?”
Thẩm Hoan lại cười nói: “Với tính tình kia của muội, có mấy người có thể thật lòng kết giao, nếu có cơ hội muội hãy giúp đỡ nàng ta một chút, sau đó dò hỏi mối quan hệ giữa nàng và Tô Cửu Khanh. Chuyện trong kinh, nàng ta hiểu biết quá sâu, lại có phần gần với Tô Cửu Khanh, nếu nàng ta có thể nói cho chúng ta đôi câu vài lời, bằng đó cũng đủ cho chúng ta dùng.”
Ngày hôm nay , Thẩm Tú kìm nén tính tình nói những lời tốt đẹp với Tống Ngọc Ly, nhưng không nghĩ rằng Tống Ngọc Ly lại đánh Thái Cực với mình.
“Ngươi giả bộ hồ đồ.” Thẩm Tú oán giận nói “Ta thấy Tô Cửu Khanh chính là có ý với ngươi, mới vừa rồi Lâm Nguyên Nguyên nói không ít lời bẫy ngươi, sắc mặt Tô Cửu Khanh càng ngày càng lạnh, nhất định là trong lòng không hề vui vẻ, lúc này mới kích thích nàng ta như vậy.”
“Ngươi có thể nhìn ra sắc mặt Tô Cửu Khanh là vui hay buồn?” Tống Ngọc Ly kinh ngạc nói “Không phải hắn chỉ có một sắc mặt thôi sao?”
Thẩm Tú: “Ta thật sự sắp bị ngươi làm tức chết rồi!”
Tống Ngọc Ly trêu đùa Thẩm Tú, thấy bộ dáng nàng ta tức muốn hộc máu, không khỏi bật cười.
Sao nàng có thể không nhìn ra tâm tư của Thẩm Tú, chỉ là huynh muội Thẩm gia tâm cơ thâm trầm, lại cùng phe với Văn thị. Vì vậy nàng không muốn kết giao sâu với Thẩm Tú.
“Hôm nay cảm ơn ngươi đã nói chuyện thay ta.” Tống Ngọc Ly mỉm cười hành lễ “Chỉ là, có một số việc, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói ra dễ dàng như vậy sao ?”

Thẩm Tú thấy Tống Ngọc Ly muốn đi, nàng ta cũng không còn cách nào, cắn răng một cái, ném ra con át chủ bài cuối cùng.
“Sau khi Trần Khiêm đến biên quan, hắn gửi cho ngươi 3 bức thư, tất cả đều bị người của Hoàng Thành Tư chặn lại. Hắn nhận ra có điều không ổn, bức thư thứ tư này Trần Khiêm liền kẹp trong thư của ca ca ta mang về Thẩm gia, ngươi có muốn hay không?”
Tống Ngọc Ly hơi sửng sốt, nhìn về phía Thẩm Tú.
Thẩm Tú lấy từ trong tay áo ra hai tờ giấy mỏng, quơ quơ trước mặt nàng.
Thẩm Tú nhẹ giọng nói, vẻ mặt thập phần phức tạp “Tống Ngọc Ly, ngươi luôn miệng nói Tô Cửu Khanh không có tình cảm gì với ngươi, nếu vậy, vì sao hắn phải chặn thư của Trần Khiêm ?”
Câu hỏi này thật sự khiến Tống Ngọc Ly mắc kẹt. Nàng nhìn về phía Thẩm Tú, trong ánh mắt có chút mù mịt.
“Tuy Thẩm gia ta có lòng nịnh nọt, nhưng cả nhà ta đều trung thành, tận tụy phục vụ đất nước. Ca ca ta tập võ từ nhỏ, hiện giờ đang ở biên quan, chỉ ngóng trông giành được quân công, ngày sau có thể quang tông diệu tổ.” Thẩm Tú vừa nói, vừa đưa bức thư tới trước mặt Tống Ngọc Ly.
“Hôm nay ta chỉ muốn lấy bức thư này trao đổi một chút tin tức với ngươi, rốt cuộc trưởng công chúa muốn làm gì?” Thẩm Tú không tránh né Tống Ngọc Ly, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tống Ngọc Ly, nhẹ giọng hỏi.
Tống Ngọc Ly nhìn ánh mắt sáng quắc của Thẩm Tú, khẽ cười một tiếng: “Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết một chuyện, không nên quá thân cận với Văn gia.”
Nói xong, nàng cầm lấy lá thư trong tay Thẩm Tú, mà lúc này đây Thẩm Tú cũng không né tránh.
Sắc mặt nàng ta dần dần trở nên tái nhợt, nhẹ nhàng gật đầu.
“Đa tạ.”
Tổ tiên của Thẩm gia vốn cũng từng hiển hách một thời, nhưng cuối cùng bởi vì đứng sai đảng phái mà bị hạch tội, một lần suy bại khiến toàn gia phải di dời ra biên quan. Mãi cho đến đời phụ thân Thẩm Tú, giỏi về luồn cúi, trong tay lại có chút bản lĩnh, đi theo Văn gia, lúc này mới có phần khởi sắc.
Bởi thế mới nói, người Thẩm gia cũng không phải không hiểu gì về hướng gió trong triều.
Trưởng công chúa vừa xuất hiện, người Thẩm gia liền ngửi ra mùi mẫn cảm trong đó, đây là một thế lực dám đắc tội với cả Thái Tử và Tam hoàng tử. Hôm nay Thẩm Tú gián tiếp xác minh chuyện này từ trong miệng Tống Ngọc Ly.
Trưởng công chúa, Tô gia và Tống gia, chỉ sợ là muốn lập một minh chủ khác ngoài Thái Tử và Tam hoàng tử.
Tống Ngọc Ly cẩn thận cất thư tín vào trong ngực, giữa đôi lông mày không che dấu được vẻ u ám.
Nhìn thoáng qua, nàng tin chắc đây chính là bút tích của Trần Khiêm, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Thẩm Tú, trong lòng Tống Ngọc Ly không khỏi sinh ra nghi hoặc.
Cho nên vì sao Tô Cửu Khanh phải chặn thư của Trần Khiêm?
Trong lòng nàng cảm thấy thật kỳ lạ, vừa ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Tô Cửu Khanh đang khoanh tay đứng ở cuối con đường, có lẽ là đang đợi nàng.
“Trốn ở góc tường nghe có rõ không?” Tô Cửu Khanh nhướng mày, giương giọng hỏi.
_______________
Pass chương 35: lust0105
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận