Từ khi đến Lợi Châu, Tô Cửu Khanh càng thêm bận rộn hơn so với ngày thường, làm chư hầu một phương cũng không nhẹ nhàng, vừa phải giữ gìn quan hệ với triều đình, vừa phải hòa nhập với địa phương, cũng may Tô Cửu Khanh sống trong quân nhiều năm, cũng xem là có chút uy vọng.
Nhưng gần đây hình như người Nhung có chút dị động, Tất Lặc Cách càng lớn tuổi, không ít thủ lĩnh trong tộc càng ngo ngoe rục rịch, Tô Cửu Khanh chính là nhân vật đứng ra hòa giải duy trì thế cân bằng giữa hai bên.
Mấy ngày như thế, tới khi hắn quay về, Tống Ngọc Ly lại chạy đến nông thôn thu mua hàng da, mà Tô Cửu Khanh ở nhà ngây người một ngày, lại đi kiểm tra biên phòng.
Chính vì vậy nên hai người mới không gặp nhau hơn 10 ngày.
Hôm nay bão tuyết kéo đến biên giới phía Bắc, chỉ sợ sẽ ở lại đây tầm một tháng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên người mang Tô Cửu Khanh theo từng trận khí lạnh chui vào bên cạnh Tống Ngọc Ly, nàng chỉ cảm thấy cả người nổi đầy da gà, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
“Trên người huynh toàn khí lạnh.”Tống Ngọc Ly vừa nói vừa duỗi tay đẩy Tô Cửu Khanh, nhưng lại bị hắn nắm lấy cổ tay.
Tống Ngọc Ly bị Tô Cửu Khanh kéo vào trong ngực.
Hắn cúi đầu hôn lên trán Tống Ngọc Ly, nửa vui đùa nửa uất ức nói: “Ta ra roi thúc ngựa, gấp gáp trở về, thế mà nàng lại ghét bỏ ta.”
Tống Ngọc Ly bật cười.
“Huynh đang làm nũng sao?”
Trong bóng tối, nàng không nhìn rõ sắc mặt Tô Cửu Khanh, chỉ lẳng lặng dựa vào trong ngực hắn, bàn tay nằm trong tay hắn.
Tô Cửu Khanh cúi đầu cắn môi nàng, cả giận: “Đúng vậy, ta đang làm nũng.”
Ngay sau đó, không đợi Tống Ngọc Ly nói chuyện, Tô Cửu Khanh đã hung hăng hôn lên môi Tống Ngọc Ly.
Tô Cửu Khanh hơi bực, Tống Ngọc Ly vĩnh viễn giữ bộ dáng bình tĩnh thành thục, thật sự khiến hắn có chút tức giận.
Tống Ngọc Ly bị Tô Cửu Khanh hung hăng hôn xuống, không nói thêm được gì, môi hắn hung hăng đè trên môi nàng, đầu lưỡi đảo qua mọi ngóc ngách trong miệng nàng, dẫn dụ nàng dây dưa cùng hắn.
Nụ hôn lặp đi lặp lại như vậy khiến Tống Ngọc Ly không khỏi có hơi đỏ mặt.
Thân thể Tô Cửu Khanh cũng nóng dần theo, mái tóc ẩm ướt bị hơi nóng trên người hong khô.
Tứ chi dây dưa, Tống Ngọc Ly mơ mơ màng màng được Tô Cửu Khanh ôm vào lòng.
Trên người Tô Cửu Khanh dần dần nóng như cái bếp lò, Tống Ngọc Ly chỉ cảm thấy toàn thân như bị hắn nướng chín.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lúc lâu sau, Tô Cửu Khanh mới thả môi Tống Ngọc Ly ra.
“Ta nhớ nàng.” Tô Cửu Khanh cười nói, duỗi tay sờ sờ vầng trán Tống Ngọc Ly “Không có nàng ở bên cạnh, trong lòng ta luôn cảm thấy hốt hoảng.”
“Đường đường là Trấn Bắc vương, nói như vậy có chút mất mặt.” Tống Ngọc Ly cười nói.
Tô Cửu Khanh ôm chặt Tống Ngọc Ly hơn, cắn môi nàng. Tống Ngọc Ly bị đau, kêu rên một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.
Hai người ngồi dậy.
Gương mặt Tô Cửu Khanh gần ngay trước mắt, con ngươi màu lưu ly dần dần trở nên tối sầm.
Hắn chạm môi vào môi Tống Ngọc Ly, nhỏ giọng hỏi: “Nhớ ta không?”
Tống Ngọc Ly trừng mắt nhìn hắn.
“Không nhớ.” Nàng cả giận, tuy nhiên trong giọng nói của Tống Ngọc Ly lại mang theo một phần nhu mì, thập phần không có khí thế.
Tô Cửu Khanh cười nhẹ một tiếng, hắn không giận mà vung tay lên, trên người Tống Ngọc Ly chỉ còn lại một kiện trung y.
“Nếu đã như vậy, sẽ không còn cơ hội cho nàng xin tha.” Tô Cửu Khanh cười nói.
Tống Ngọc Ly kêu lên một tiếng, duỗi tay ngăn cản hắn.
Nàng giống như con thuyền nhỏ trôi dạt trên đại dương, bị sóng biển đánh quay cuồng, gió tuyết bên ngoài rít gào, nhưng Tống Ngọc Ly lại cảm thấy trong phòng nóng muốn lấy mạng.
Nàng tức giận cắn mạnh lên vai Tô Cửu Khanh.
Tô Cửu Khanh không cảm thấy đau, trong giọng nói còn mang theo ý cười, hắn hôn lên giọt mồ hôi bên thái dương nàng, cười nói: “Nhớ ta không?”
Tống Ngọc Ly hung hăng lại cắn thêm một ngụm: “Không nhớ!”
Nàng cả giận.
Người này dám uy hiếp nàng!
Tô Cửu Khanh cũng không bực bội, hắn chỉ càng ôm Tống Ngọc Ly chặt hơn.
“Nàng dầu muối không ăn như vậy từ khi nào? Có thể thấy được là ta đã quá dung túng nàng.” Tô Cửu Khanh cười nói.
Tống Ngọc Ly nhướng mày nhìn hắn, hừ một tiếng: “Chính là vậy, thì sao?”
Vốn chính là như thế.
Nữ tử đã gả cho người, nếu có thể càng thêm kiêu căng thì mới chứng tỏ rằng trượng phu nàng thương nàng, nếu càng ngày càng ẩn nhẫn thì cuộc sống đâu còn ý nghĩa gì.
Tuy nhiên chính vì thế, Tô Cửu Khanh lại càng có lý do lăn lộn với nàng.
Không biết đã qua bao lâu, Tống Ngọc Ly chỉ cảm thấy mình giống như bị đặt trên giá nướng, sau khi bị lặp đi lặp lại tra tấn liên tục hồi lâu mới mất hết sức lực ngã ở trên giường.
Tô Cửu Khanh nằm trên người Tống Ngọc Ly, ánh mắt hung ác, hắn liếm liếm lỗ tai Tống Ngọc Ly, thấy gương mặt nàng đỏ ửng tựa ráng chiều, cả giận: “Nhớ ta không?”
Tống Ngọc Ly thật sự bị hắn làm cho sợ hãi, đành phải hậm hực nói: “Có nhớ, có nhớ được chưa?”
Nàng theo bản năng cuộn tròn thân mình, nhưng cổ tay lại bị người kia giữ chặt.
Tô Cửu Khanh cười nói: “Không thành tâm.”
Khóe mắt Tống Ngọc Ly đỏ lên, nàng ngẩng đầu nhìn Tô Cửu Khanh, hơi thở của hai người giao hòa vào nhau.
Nàng duỗi tay ôm lấy cổ Tô Cửu Khanh, tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Phu quân, ta nhớ chàng.”
Ngay sau đó, Tô Cửu Khanh giống như dã thú cắn chặt lấy con mồi của mình.
Tống Ngọc Ly giận: “Huynh đúng là tên cầm thú!”
Tô Cửu Khanh cười ha ha: “Giờ nàng mới biết thì quá muộn rồi.”
Một đêm này, trong chăn không có lúc nào ngừng nhấp nhô, rốt cuộc Tô Cửu Khanh cũng hung hăng phát tiết ra nỗi nhung nhớ trong suốt mười mấy ngày qua.
Ngày hôm sau, Tống Ngọc Ly ngủ đến sau giờ ngọ mới tỉnh lại, Tô Cửu Khanh nằm bên cạnh nhìn nàng.
Đợi nàng mơ màng mở mắt ra, Tô Cửu Khanh liền hôn lên mí mắt nàng, giống như một con chó lớn ngửi tới ngửi lui trên người nàng.
Tống Ngọc Ly bật cười, duỗi tay đẩy hắn ra.
Tô Cửu Khanh cũng không giận, chỉ cười nói: “Tỉnh rồi?”
Tống Ngọc Ly “Ừm” một tiếng, giọng nói hơi khàn khàn.
“Tuyết ngừng rơi chưa?” Tống Ngọc Ly hỏi.
“Chưa.” Tô Cửu Khanh đáp.
Rồi sau đó, hai người đồng thời im lặng không nói gì.
Ngoài cửa sổ gió tuyết đan xen, tiếng gió gào thét giống như dã thú đang gào rống.
Hai người lẳng lặng nằm trên giường, trong phòng là một mảnh ấm áp.
Tống Ngọc Ly lười biếng gối đầu lên cánh tay Tô Cửu Khanh, cảm nhận được sự bình yên hiếm có.
Một lát sau, hai người mới đứng dậy, gọi Tước nhi đưa chút thức ăn vào.
Vừa ăn, Tô Cửu Khanh vừa câu được câu không nói chính sự với Tống Ngọc Ly.
“Trận tuyết này chỉ sợ sẽ kéo dài đến tháng sau, tuyết ngừng cũng là lúc người Nhung cạn kiệt lương thực, bọn họ chắc chắn sẽ tới quấy nhiễu biên giới.”
Tống Ngọc Ly nghe lời này, trong lòng hiểu rõ.
“Lợi Châu còn dư lương thực, trong đó có ba phần ở cửa hàng nhà chúng ta, ta có thể cho bọn họ mượn trước.”
Tô Cửu Khanh gật đầu nói: “Chỉ là người Nhung là tộc người man di, nếu cho bọn họ mượn, e rằng sẽ có một vài bộ lạc không giữ chữ tín.”
Tống Ngọc Ly hiểu nỗi bận tâm của Tô Cửu Khanh, gật đầu: “Ta sẽ nghĩ ra một vài hiệp nghị, phải ký tên ấn dấu vân tay mới có thể mượn lương thực. Bên cạnh đó còn có Tất Lặc Cách ở giữa tác động, chắc hẳn sẽ có chút tác dụng.”
Tô Cửu Khanh yên lòng: “Đành phải đi một bước tính một bước vậy.”
Muốn biên cảnh giữa người Nhung và Đại Hạ yên bình, nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản. Người Nhung quấy nhiễu biên cảnh, bởi vì thảo nguyên lạnh lẽo, không có lương thực, vật tư thiếu thốn. Tô Cửu Khanh đả thông con đường giao thương giữa hai nước, chính vì để người Nhung nếm được lợi ích của việc buôn bán.
Có thể hòa khí trao đổi vật tư lương thực, nghĩ như thế nào cũng thoải mái hơn việc liếm máu trên đao kiếm.
Tuy nhiên trăm ngàn năm qua, người Nhung đã quen thói chém giết, nếu muốn sửa đổi thói quen này chỉ sợ không phải chuyện có thể giải quyết trong một sớm một chiều.
Tô Cửu Khanh và Tống Ngọc Ly đã chuẩn bị tốt tâm lý chiến đấu trường kỳ.
Trong một tháng này, cả hai người đều ở yên trong nhà không bước chân ra ngoài, chỉ ở nhà đọc sách hoặc bàn chuyện chính sự, thời gian còn lại gần như đều triền miên trên giường.
Tô Cửu Khanh giống như căn nhà cũ bị bốc cháy, cộng thêm thân thể cường tráng khỏe mạnh như dã thú trong mùa xuân, mỗi lần đều khiến Tống Ngọc Ly mệt mỏi kiệt sức, mở miệng xin tha.
“Đời trước huynh không như vậy.” Tống Ngọc Ly nằm trên giường dùng chăn bọc kín thân thể, tức giận đá cả Tô Cửu Khanh và gối đầu xuống giường.
Tô Cửu Khanh mỉm cười: “Đời trước trong lòng luôn có tâm sự, hiện giờ cái gì cũng hiểu rõ, đương nhiên phải nỗ lực nhiều hơn nữa.”
Hắn nhặt gối đầu, bò lên giường, tự nhiên xốc chăn của Tống Ngọc Ly lên, đắp chăn cho cả hai người.
“Nốt lần này.” Tô Cửu Khanh dỗ dành nói.
Tống Ngọc Ly nghiến răng nghiến lợi: “Ta không thèm tin lời nói ma quỷ của huynh!”
Một tháng sau, gió tuyết ngừng thổi, Tống Ngọc Ly kiểm kê kho lương thực, chuẩn bị áp tải đến biên quan.
Người Nhung phải ứng trước một ngàn con dê để đổi lấy lương thực trong năm tới, nếu không thể giao dê đúng hạn, Tô Cửu Khanh sẽ đóng cửa các con đường thông thương hiện có.
Đến lúc đó, muối ăn, hương liệu, tơ lụa đều không để lại cho người Nhung, mà một khi tiếp tục có gió tuyết, chỉ sợ người Nhung sẽ bị đói chết không ít.
“Ta muốn đi cùng huynh.” Tống Ngọc Ly nói.
Đây là kết quả sau khi nàng suy nghĩ cặn kẽ.
Xét cho cùng, con đường thông thương với người Nhung vẫn luôn được xử lý ở cửa hàng của Tống Ngọc Ly. Nàng đã sớm muốn trải nghiệm con đường này từ lâu, thân là bà chủ phía sau màn, ngay cả con đường giao thương cũng chưa từng đi qua thì cũng không phải là chuyện hay.
Thứ hai, Tống Ngọc Ly cũng muốn khảo sát thực tế tình trạng đời sống của người Nhung một lần. Nàng muốn biết một ngàn con dê này đối với các bộ lạc ở người Nhung mà nói, rốt cuộc có phải điều dễ dàng hay không.
Tô Cửu Khanh đáp ứng không một chút chần chờ.
Đợi thu thập mọi thứ thỏa đáng, Tô Cửu Khanh và Tống Ngọc Ly cùng nhau xuất phát.
Sau trận tuyết rơi dày đặc, biên giới bị bao phủ bởi một mảnh trắng xóa.
Hai người đưa theo lương thực tới biên cảnh, chỉ thấy Tất Lặc Cách đã sớm chờ ở đây từ lâu.
Thời điểm Tô Cửu Khanh mới đến biên quan, Tất Lặc Cách từng phái ra mấy đợt sát thủ, không phải muốn lấy tánh mạng của Tô Cửu Khanh, mà là muốn tra xét ý đồ của hắn.
Khoảng thời gian đó, hai người ngầm thử sức với nhau, dần dần hiểu biết con át chủ bài và tác phong làm việc của đối phương.
Lần này lương thực Tô Cửu Khanh mang đến, có thể nói là giải tỏa tình huống lửa sém lông mày của người Nhung.
Tất Lặc Cách nhìn Tô Cửu Khanh và Tống Ngọc Ly, hiếm khi lộ ra một tia kinh ngạc.
“Trấn Bắc vương phi cũng tới sao.”
Tống Ngọc Ly hơi mỉm cười, ở trên ngựa cúi người nói: “Hãn vương Tất Lặc Cách, đã lâu không gặp.”
Tất Lặc Cách cười ha ha: “Đều là người trong nhà, không cần khách khí.”
Ông thổi còi ra hiệu, Hải Đông Thanh xoay quanh bầu trời phát ra một tiếng kêu to.
Kỵ binh người Nhung nhận lệnh vây quanh đoàn người Tô Cửu Khanh.
Tống Ngọc Ly đổi sắc mặt, tuy nhiên Tô Cửu Khanh lại hơi mỉm cười.
“Các huynh đệ, mở đường cho Trấn Bắc vương và Trấn Bắc vương phi!” Tất Lặc Cách cười to.
Nhóm kỵ người Nhung nhận lệnh, gào thét tiến lên.
Cách đó không xa, lập tức truyền đến âm thanh chém giết.
Tất Lặc Cách cười tủm tỉm giải thích: “Một vài bộ lạc không thành thật, nghe nói có lương thực liền tự mình phái người tới mai phục, nếu Trấn Bắc vương phi đã ở đây chúng ta đành phải thu thập bọn họ sớm một chút, tránh việc dọa tới Vương phi.”
Tô Cửu Khanh nghiêm túc nói: “Đúng vậy, lá gan nàng rất nhỏ.”
Tống Ngọc Ly không khỏi buồn cười.
Không lâu sau, Trấn Bắc vương phi gan nhỏ liền đi theo Tô Cửu Khanh cùng vượt qua chiến trường chết chóc.
Trên nền tuyết, màu máu và thi thể thập phần chói mắt, Tống Ngọc Ly mặt không đổi sắc đi ngang qua.
Bọn họ đi nửa ngày mới đến nơi bộ lạc Tất Lặc Cách đóng quân.
Người Nhung được chia làm vô số bộ lạc, Tất Lặc Cách tuy là hãn vương, nhưng lại không quản được chuyện trong bộ lạc khác. Lúc này việc trao đổi lương thực, Tất Lặc Cách lấy danh nghĩa của bộ lạc mình ký kết hiệp nghị cùng Tô Cửu Khanh.
Thời điểm lương thực được vận chuyển tiến vào doanh trướng.
Không ít đám trẻ nhỏ ăn mặc nghèo túng lao tới, muốn cướp đoạt chút lương thực, cuối cùng lại bị binh lính người Nhung phụ trách trông coi dùng roi quất lên người.
Mấy đứa trẻ lập tức giải tán.
Tống Ngọc Ly khẽ cau mày nhìn cảnh này.
Tô Cửu Khanh xem ở trong mắt, nhưng hắn cũng không nói gì.
Người Nhung thấy lương thực, thái độ đối với đám người Tô Cửu Khanh tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn chuẩn bị yến tiệc chào đón, làm thịt vài con dê chiêu đãi bọn họ.
Tô Cửu Khanh và Tống Ngọc Ly ngồi hàng đầu, Tất Lặc Cách tự tay cắt một cái đùi dê nướng đặt lên đĩa trước mặt bọn họ.
Ông cười nói: “Hiện giờ các người là khách tôn quý nhất thảo nguyên chúng ta.”
Tống Ngọc Ly đáp lại bằng một nụ cười, nhưng vừa hé miệng ra đã cảm nhận được hương vị tanh nồng, mùi vị kia khó ngửi vô cùng, khiến dạ dày nàng quặn lên, nàng che miệng nhịn hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nôn khan.
Tô Cửu Khanh hoảng sợ, duỗi tay giữ chặt cánh tay nàng.
“Nàng làm sao vậy?”
Tống Ngọc Ly lắc đầu, đang định mở miệng nói chuyện lại nhịn không được mà nôn tiếp.
Thê tử Tất Lặc Cách nhìn Tống Ngọc Ly từ trên xuống dưới, đột nhiên mỉm cười phân phó người hầu bên cạnh: “Đi bưng một chén canh chua lại đây.”
Tô Cửu Khanh nhíu mày, gương mặt hoàn toàn không còn vẻ ôn hòa lúc trước, ngược lại trở nên vô cùng khẩn trương, hắn kéo Tống Ngọc Ly đứng dậy, nhìn nàng từ trên xuống dưới, hỏi: “Nàng làm sao vậy? Sinh bệnh sao?”
Tống Ngọc Ly trợn trắng mắt nhìn hắn, hạ giọng nói: “Ta không sao.”
Nhưng mà Tô Cửu Khanh lại không thuận theo, nói gì cũng phải tận mắt nhìn thấy đại phu bắt mạch cho nàng.
Lần này bọn họ tới đây, ngoại trừ lương thực thì còn mang theo một ít thảo dược, đồng thời cũng điều động thêm một vài người hiểu y thuật đi theo.
Người nọ bắt mạch cho Tống Ngọc Ly, lại dò hỏi một hồi, rồi sau đó mỉm cười chắp tay nói: “Chúc mừng Trấn Bắc vương, Vương phi có thai.”