Hôm nay, vừa nghe giảng kinh về, một tiểu quỷ trong phủ của hắn hứng thú bừng bừng chạy tới, bí mật đưa một cái rương cho Trần Kính “Tướng quân, có người đốt ngân phiếu cho người!”Trần Kính Tông mở rương ra.
Quả nhiên bên trong có một xấp tiền âm phủ thật dày, phía trên tiền âm phủ là một phong thư.Trần Kính Tông suy nghĩ một lát, ôm rương biến mất.Hắn trở về phủ đệ của mình.Thư là do Hoa Dương viết.
Hơn ba năm sau khi hắn chết, đây là lần đầu tiên Hoa Dương đốt thư cho hắn, tiền âm phủ đốt được từng chồng từng chồng.Trần Kính Tông vuốt phong thư, nghĩ các loại khả năng, cuối cùng mở thư ra.Trên thư là một câu nói đơn giản: Trần Kính Tông, nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn gả cho chàng.Trần Kính Tông run rẩy.Nàng còn muốn gả cho hắn?Vậy cần gì phải chờ đến kiếp sau!.Có thể là ban ngày nàng đi đến mộ địa của Trần gia nên đêm nay Hoa Dương lại mất ngủ.Không riêng gì nhớ Trần Kính Tông, nàng cũng nhớ chương phụ, bà bà, nhớ Trần Bá Tông, nhớ khung cảnh khi bọn họ còn sống.Hoa Dương thở dài trằn trọc.
Ban đêm khó ngủ cũng rất giày vò.Nàng xuống giường đi uống nước, cầm chén trà đi đến bên cửa sổ.
Chân trời có một vầng trăng khuyết, trăng lặng như nước.Đứng một lát, Hoa Dương chuẩn bị ngủ, để chén trà lại trên bàn, lại phát hiện trên mặt bàn có thêm một tờ giấy, trên đó viết: Bây giờ ta đang làm người hầu ở Địa Phủ, nếu nàng không sợ, ta có thể hiện thân gặp mặt nàng, Trần Kính Tông.Toàn thân Hoa Dương cứng đờ, đảo mắt nhìn trái phải.Xung quanh yên lặng.
Hoa Dương không che giấu sự lo lắng của mình nổi, cũng không biết trong đó có mấy phần là sợ, mấy phần là vui.Nàng lại nhìn về phía tờ giấy.
Vị trí của tờ giấy không thay đổi, chữ trên đó lạ thay đổi nội dung: Bộ dáng bây giờ của ta không khác lúc còn sống là mấy, không cần nghĩ nhiều.Hoa Dương bỗng dưng ướt hốc mắt.
Cho nên thật sự còn có thể gặp lại sao?Hoa Dương không còn chút sức lực nào.
Nành đỡ thành ghế chầm chậm ngồi xuống, nhìn tờ giấy kia, thử hỏi dò: “Ba năm nay chàng luôn làm người hầu ở Địa Phủ sao? Vì sao bây giờ mới liên hệ với ta?”Mực nước trên tờ giấy biến mất, một lát sau hội tụ thành chữ mới: Năm nay mới thăng chức, mỗi tháng mới có thể trở về cõi dương một lần.
Ta tới gặp nàng là bởi vì nhận được thư của nàng.Hoa Dương: ...Hắn có thể nhận được lá thư ấy thật.Nếu biết sớm như thế thì nàng đã không viết như vậy.Hoa Dương ngoảnh mặt sang chỗ khác, lại khó che giấu hai rặng mây đỏ đang từ từ bò lên mặt.Bên tai vang lên một âm thanh trầm thấp: “Chẳng lẽ Trưởng công chúa hối hận rồi sao?”Lời nói rõ ràng mang theo vài phần chế nhạo và trêu chọc, làm trong lòng kích động hơn.Hoa Dương khó kiềm chế, bắt đầu run rẩy.Bên tai là hô hấp rõ ràng của nam nhân, đôi tay cũng nắm chặt bờ vai của nàng, mạnh mẽ xoay người nàng lại.Hoa Dương không nhìn thấy gì nhưng càng khiến nàng rung động.Từ trước tới nay, Trần Kính Tông chưa bao giờ là một người nhã nhặn.
Mỗi lần ở cùng với nàng, hắn đều muốn làm một chuyện nhất.Nếu Trưởng công chúa sợ, kháng cự, hắn lập tức buông tay ra ngay, nhưng nàng chỉ nhắm mắt lại, chỉ đỏ mặt.Do một mình lẻ loi đi qua ba năm đêm dài đằng đẵng cho nên khát vọng có hắn làm bạn, hay là viết một phong thư như thế bị hắn đọc được, không bày ra uy nghiêm Trưởng công chúa nữa?Trần Kính Tông không biết, cũng không muốn lãng phí tâm tư để đoán, ngay cả giới luật thanh quy của Địa Phủ hắn cũng quên mất.Hắn hiện thân ra, nâng khuôn mặt nóng bỏng của nàng lên.Cảm giác có thứ gì đó lành lạnh man mát chạm vào môi, Hoa Dương từ từ mở to mắt, lại thật sự nhìn thấy hắn anh tuấn như khi còn sống.“Nêu nàng hối hận, bây giờ còn kịp.”Nhân lúc mình còn có một tia lý trí, Trần Kính Tông dùng trán của mình chạm vào trán của nàng, cho nàng cơ hội cuối cùng.Hoa Dương không nói, chỉ nhắm mắt lại, ôm chặt lấy bờ vai của hắn.Trần Kính Tông ôm nàng lên trên giường.Phò mã làm Quỷ Tướng vẫn không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì, Hoa Dương lại thay đổi.
Nàng quý trọng cơ hội gặp mặt này, nàng tình nguyện bao dung tất cả sự vội vàng và thô lỗ của hắn.Rõ ràng toàn thân hắn lạnh lẽo lại làm cho mồ hôi nàng ướt tóc mai.“Nàng nói đi, nàng nợ ta bao nhiêu.”Cho dù Trưởng công chúa vô cùng ngoan ngoãn nghe theo, Trần Kính Tông vẫn muốn tính toán nợ cũ với nàng, hung hăng tính sổ với nàng.Trưởng công chúa bị trói cổ tay nức nở, vừa khó chịu vừa sảng khoái.Nợ hắn sao?Vậy thì đến báo thù đi, trả thù bao nhiêu lần cũng được, chỉ cần hắn chịu tới, chỉ cần hắn luôn tồn tại..