Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao


Vô luận như thế nào, Mộ Tuyết Trần trong lúc nàng gặp nguy hiểm chịu đứng lên tương trợ, có thể thấy được hắn bản tính chính trực và ngay thẳng.Một thiếu niên sở hữu vẻ đẹp bề ngoài và vẻ đẹp nội tại, cho dù không giỏi ăn nói cũng sẽ làm cho người ta sinh lòng hảo cảm.Nhưng nếu được trang bị thêm một bản dịch tức thời thì tốt hơn nhiều.Husky chủ động gánh vác chức trách này, đối diện với cặp mắt như phong đao sương kiếm của Mộ Tuyết Trần, tận tâm tận lực giải thích giúp hắn:"Thật ra chuyện này cũng không có gì khó nói.


Chuyện là như thế này..."Từ trong miệng hắn, rốt cuộc Nhiếp Chiêu cũng biết được chân tướng của chuyến đi này.Kể từ lần Tiên Ma đại chiến đến nay, Chúc U thượng thần bị thương nặng, tiên quân Nguyễn Khinh La tạm thay chức vụ của thượng thần, chấp chưởng các công việc của Thái m Điện.Một hai năm đầu còn tốt, nhưng 30 năm rồi 50 năm trôi qua, có một số thần tiên thấy Thiên Đế xử lý công việc ôn hòa, Chúc U thượng thần thì vẫn mãi chưa tỉnh, dần dần nổi lên tư tâm, lòng kính sợ với Thái m Điện ngày càng lụn bại.Cho đến bây giờ, ngay cả chó săn của Thần Tinh Điện cũng dám ngăn cản xa giá của Thái m Điện, có thể thấy được quyền thế như hoa tươi trên gấm, lửa đổ thêm dầu, đã đến tình trạng vô pháp vô thiên.Mà Thái m Điện cũng không phải bó tay hết cách, trong nhiều năm qua vẫn luôn âm thầm tích trữ lực lượng, chỉ đợi thời cơ chín muồi sẽ đưa tiễn những con sâu làm rầu nồi canh này một lượt.Nhưng vào lúc này, bọn họ lại nhận được một tin tức vừa lúc có liên quan đến Thần Tinh Điện.Vì để điều tra chân tướng, cũng vì để tìm bằng chứng Thanh Huyền thượng thần không làm tròn trách nhiệm, Nguyễn Khinh La phái tiên quân Mộ Tuyết Trần, dẫn theo tam ngốc tướng tài đắc lực của hắn tiến về thế gian tìm hiểu thực hư....!Nói đi cũng phải nói lại, vì sao đắc lực mà lại gọi là tam ngốc?Được rồi, cái này không quan trọng.Quan trọng là tiếp theo bọn họ phải đến Chấn Châu thuộc một trong số Bát Hoang, mai danh ẩn tích, bí mật điều tra một vụ mất tích xảy ra ở nơi này...."Các thí sinh từ khắp nơi trên Chấn Châu vốn phải đi tới Đô Thành để tham gia Tiên thí, nhưng gần đây bỗng nhiên lại liên tiếp mất tích.

Đúng rồi, cái gọi là Tiên thí là chỉ..."“...Tiểu muội, ngươi có đang nghe không? Tiểu muội?"Cho đến khi đoàn người hạ xuống đất, bài giảng của Husky vẫn chưa kết thúc.


Nhưng mà lúc này, Nhiếp Chiêu đã không còn tâm trạng lắng nghe nữa.“...”Nàng đứng lặng trên con phố dài, nhìn chằm chằm cảnh sắc phía trước không chớp mắt.Ở trong mắt nàng, khung cảnh đường phố phồn hoa vốn chỉ tồn tại ở trong sách vở và trên màn ảnh, hiện giờ lại như một cuộn tranh dài trải dưới chân nàng miên man vô tận.Con phố dài lát đá xanh, những ngôi nhà tường trắng ngói đen, dọc theo con phố có đủ loại cửa hàng, người bán hàng rong và nghệ nhân tạp kỹ di chuyển như thoi đưa.Tiếng ồn ã nói cười cùng hí khúc lần lượt vang lên trong tửu lầu, hàng hóa muôn màu muôn vẻ cùng những tà áo sặc sỡ của người qua đường điểm xuyết cho nhau.Mùi rượu, mùi đồ ăn, hương son phấn hòa quyện với hương thơm đặc trưng của hoa tươi vào mùa xuân, trong không khí tràn ngập ấm áp.Khói lửa hồng trần đập vào mặt, mở ra cánh tay vô hình, vững chắc ôm lấy nàng.So với Tiên giới còn không có tình cảm bằng Tây Du Ký kia, đây mới là quang cảnh Nhiếp Chiêu luôn muốn ngắm nhìn từ khi nàng xuyên qua đến nay.Vào giờ khắc này, nàng tạm thời vứt bỏ hết thảy tạp niệm, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong cảm động.Đợi nàng lấy lại tinh thần, không biết Mộ Tuyết Trần đã lượn một vòng quanh cái sạp hàng nào, hai tay hai hộp đồ ăn trở về, tay trái là sữa đông chưng đường, tay phải là xôi gà bọc lá sen, đưa tới trước mặt Nhiếp Chiêu.Hắn chỉ vào món sữa đông: "Ngọt."Lại chỉ vào món xôi gà lá sen: "Mặn."Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Chiêu: "Cho ngươi.


Vừa thành tiên rất yếu, sẽ đói."Nhiếp Chiêu: ...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận